“Anh có thể đừng nhát cáy như vậy không!” Bởi vì lời này của Bùi Duyệt mà đôi tình nhân cãi nhau, tử Lý Ích oán trách nếu không phải hôm nay cô ta một hai muốn đến thư viện thì cậu ta sẽ không tiến vào trò chơi quỷ quái này, đến Bùi Duyệt thì moi lại chuyện hồi Tết mẹ cậu ta cho cô ta bao lì xì 200 đồng làm lễ gặp mặt. Lửa giận ì đùng, càng xé càng to, càng bung bét, Lý Ích cứng cổ cãi cọ, không còn chút bất an nào, thề phải giành lấy được một chút mặt mũi. Khương Ly và Lam Lam thật sự không thể nghe tiếp được nữa, mới đi xuống tìm toilet với Triệu Phù Quân và Trịnh Liêm, may mắn ở gần thiên điện có, giải quyết nhu cầu sinh lý cá nhân xong còn tìm nước rửa mặt một phen. Khi nãy mọi người đã bị doạ muốn chết rồi, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng trên người như băng với lửa, Triệu Phù Quân đáng thương mới chỉ là một học sinh cấp ba, đúng ngay giai đoạn chạy nước rút quan trọng để thi đại học, đột nhiên bị cuốn vào game kinh dị này, trái tim nhỏ hết lòng vì học tập bị doạ xém chút nữa là ngừng đập, đồng phục bị ướt đẫm nên cũng rất lạnh. “Bầu trời tối nay cũng kỳ thật, cũng không biết khi nào mới đến nửa đêm, các anh chị cảm thấy nhiệm vụ kia của em sẽ là nghe được gì ạ?” Bầu trời đêm đen nhánh không có ánh trăng, càng không có một ngôi sao nào, lồng đèn giấy kiểu cũ dưới mái hiên dài lập loè ánh sáng mờ, ở xa xa còn có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của đôi tình nhân, bầu không khí cũng không quá mức khủng bố lắm. Nhiệm vụ của cậu ấy là nghe âm thanh lúc nửa đêm, nói nghiêm túc thì tiếng mắng chửi của đôi tình nhân kia không hề diệu kỳ chút nào cả. Tịnh Liêm tựa lên tường vẫn lạnh lùng không nói chuyện, nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ gì. Lam Lam đi qua vỗ vỗ vai cậu trai, an ủi: “Tuy thời gian không chính xác nhưng nhiệm vụ muốn em nghe, thế thì chắc chắn nó không phải âm thanh bình thường, sau khi về em không cần phải rối đâu, chịu đựng qua đêm nay trước đi đã.” Tào Sĩ Kiệt và Đào Tuyết xem như chết vì nhiệm vụ thất bại, mà nhiệm vụ của Triệu Phù Quân hơi khó nói, rốt cuộc phải nghe gì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ? Hay là trước khi nghe thấy gì đó ghê gớm là đã chết rồi? .Lúc này đây, không ai biết thứ đang chờ đợi bọn họ là cái gì. Sau khi trở về, cặp tình nhân đã không cãi nhau nữa, lạ lùng hơn là còn đang ôm nhau khóc, vừa khóc vừa nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày xưa.
Khương Ly: … Tình yêu đúng thật là một thứ không thể hiểu được. Giây tiếp theo hai người hôn môi kệ sự đời, cũng mặc kệ nước mắt nước mũi giàn giụa, chụm đầu đá lưỡi đến quên mình, mấy người còn đứng ở cửa phải cứng họng, mang vẻ mặt khó xử chạy vào phòng với tốc độ nhanh nhất. “Tới tận lúc sắp chết này rồi mà hai người họ còn có tính thú làm chuyện này.” Dù đã là người từng trải, Lam Lam vẫn không hiểu tình yêu của hai người trẻ sâu đậm bao nhiêu. Khương Ly đang nhìn giường đất, sờ lên chăn ga gối đệm phía trên, tuy rằng bối cảnh mang lại cảm giác cổ xưa nhưng chúng vẫn còn mới tinh, trên hai chỗ cắm trên tường có đốt năm ngọn nến, căn phòng to lớn cũng sáng lên không ít, trên mặt tường quét vôi trắng thô ráp còn lờ mờ đổ bóng của họ. Nơi này chỉ có một khung cửa sổ bằng gỗ, còn là cửa sổ dán giấy, Khương Ly mở cửa ra thì thấy sân Phật đen nhánh. Chỗ họ ở là đại điện thứ hai, phía trước còn có một cái sân lớn, cách nhau qua một bức tường cao, cửa tròn trên đó càng trở nên khiếp người trong bóng đêm vô tận. Thật sự quá mơ hồ, Khương Ly nhìn sao cũng thấy lờ mờ có người đang đứng, dọa cô hốt hoảng đóng cửa sổ lại. Lam Lam đi tới thấy cô đang nhìn qua cửa sổ, không khỏi nhíu mày nói: “Khung cửa sổ gỗ này không chắc chắn, cửa sổ giấy thọc một phát là thủng, chẳng may buổi tối…” Hai người liếc nhau, họ không khỏi nghĩ đến mấy bộ phim kinh dị từng xem trong ký ức, cho dù Khương Ly đã buông xuôi cũng không thể không sợ, nhanh chóng cởi giày lên giường chui vào trong chăn, dù sao khi còn nhỏ ai cũng từng cho rằng chỉ cần che đầu núp bên trong là sẽ có cảm giác an toàn mà. Đương nhiên, lúc này không được nhớ tới bộ phim mà ma nữ chui từ trong chăn ra. Ngày này thần kinh của tất cả mọi người căng chặt đến cực độ, cho dù bây giờ chưa thấy thứ gì đến nhưng họ không dám lơ là một chút nào. Khương Ly vốn không hề buồn ngủ, sốt ruột nghĩ về Tào Sĩ Kiệt nặng nề treo cổ trong rừng cây, Đào Tuyết há to miệng hộc máu nhuộm đỏ váy, chỉ ngón tay vào cô, cùng với nhiệm vụ phụ biến thái đến mức không có khả năng hoàn thành kia… nghĩ một hồi… Cô ngủ luôn rồi. Nửa đêm sắp đến.