Tần Liệt ngượng ngùng cười cười, cũng không giải thích.
“Hay là. Nghe thấy ta bị tên kia xâm hại trong lều, thấy rất không thoải mái ha? Cảm thấy rất phẫn nộ ha?” Tống Đình Ngọc sán lại, mắt lóe lên, hưng phấn trêu chọc hắn, “Đừng nói là, ngươi thực sự đối với ta có…”
“Cắt!” Tần Liệt ngắt lời.
“Khách khách.” Tống Đình Ngọc xinh đẹp như hoa cười rộ lên, lắc lắc vòng eo, chậm chậm đi tới cạnh Đan Nguyệt, đưa tay ra nói: “Trả nhẫn cho ta chứ?”
Cái nhẫn kia, đầu tiên nàng đưa do Cố Vạn Lý kiểm tra, rồi gã lại đưa cho Nhâm Nam kiểm tra rồi tới tay Đan Nguyệt.
Sau khi kiểm tra, phát hiện chiếc nhẫn không phải Không Gian Giới nên vô cùng thất vọng, nhưng thấy cái nhẫn xanh biếc này cũng là do mỹ ngọc thượng đẳng tạo ra, bên trong còn có hoa văn kỳ diệu mơ hồ. Vô cùng xinh đẹp, nếu tính theo phương diện trang sức cũng tương đối tốt.
Bởi vậy Đan Nguyệt khi phát hiện cái này không phải Không Gian Giới, nên cũng không ném đi thoải mái đeo lên tay.
“A…A….” Cả người Đan Nguyệt run rẩy, thân thể vốn trắng nõn lại nổi lên màu xanh lè, bộ dạng kinh khủng làm người ta sợ hãi.
Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng tránh ra một bên rồi tới cạnh Tần Liệt, cười dịu dàng nói: “Còn ba tên không có trúng độc, ta không thể ra tay, ngươi làm đi.”
Tần Liệt gật nhẹ.
Lúc trước hắn đã phát hiện dù linh hải trong đan điền hỗn loạn, nhưng vẫn có thể dùng lực lượng bên trong máu tươi động thủ, Huyết Linh Quyết đã ngưng tụ Huyết Sát lực trong người hắn, đủ dùng.
“Nhâm Nam đâu? Đại nương muốn tìm hắn, bảo hắn lăn ra đây nhanh!” Một âm thanh quen thuộc với Tần Liệt truyền tới, Dĩ Uyên mang theo năm tên Tử Vụ Hải, hiện ra rõ ràng sau lưng Tần Liệt.
Dĩ Uyên mặc trang phục màu tím, cầm một cái ô, vẻ mặt cũng không ôn hòa như trước, trong mắt lóe ra khí tức lăng lệ ác liệt, lúc này mới lộ rõ khí thế.