Cao Phong nhớ lại một số chuyện cũ, từng kỉ niệm từng trải qua, trong lòng hiện lên một vẻ bất đắc dĩ, tự mình nói thầm:
“Thôi vậy, nên cẩn thận một chút, trước tiên nên đi đến tàng thư viện hay thư phòng ở đây tìm thông tin xem sao!”
Hắn nghĩ như vậy, tự cho là cách tốt nhất mà bản thân có thể làm hiện tại, bèn đi hỏi người ở đây một chút mà tìm tới nơi tọa lạc của thư viện chính trong tông môn.
Nơi đây đặt một tòa lầu khổng lồ, được xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống của phía Nam. Ngoài việc là nơi tổng hợp thông tin trong tông môn, còn là nơi nhận nhiệm vụ trong tông, cho nên có rất nhiều người đang ở đây mà tranh nhau giành lấy nhiệm vụ.
Cao Phong đi tới nơi đó, hắn đưa ra ngọc giản danh phận học trò bờ Đông của mình, liền khiến cho người gác ở đó ngạc nhiên, tiếp theo liền kính cẩn mời vào.
Bên ngoài thư viện náo nhiệt, nhưng bên trong lại càng náo nhiệt hơn, đâu đâu cũng có người đang tìm tài liệu cho mình. Không biết có bao nhiêu kiểu tài liệu, có vô số kệ sách cùng các gian phòng khác ở đây, khiến cho người ngoài nhìn vào mà không khỏi choáng ngợp.
Thân ảnh Cao Phong mau lẹ, đi lên trước một khoảng, men theo đám người tới một phía ở xa. Bên trong này nghiêm cấm dùng thần thức, cho nên làm hắn có phần khó khăn trong việc tìm thông tin của mình.
May thay, đằng kia, ngay góc tường có một tấm bản lớn, là bản đồ của tòa thư viện khổng lồ này. Trên đó có phác họa các họa tiết khắc nổi của từng nơi, cũng như tên và thông tin của từng gian phòng đó.
Ánh mắt Cao Phong nhìn lên bản đồ, chỉ cần quan sát một chút đã phát hiện ra một nơi, chính là thông tin mà hắn cần tìm, nó mang tên là phòng ngọc bích.
Ngọc bích là tên của phòng này, theo thông tin tìm được trên bản đồ, nơi đây chủ yếu trưng bày các loại tài liệu về các vị cán sự chủ chốt trong tông, gồm có các đời tông chủ và các đời trưởng lão, từ quá khứ cho tới hiện tại.
Nơi đây thật đúng là nơi mà Cao Phong cần tìm, hắn quan sát một lát lại rời khỏi chỗ đang đứng, chỉ cần thêm một khoảng thời gian đi nữa, đã tìm tới phòng ngọc bích kia. Cao Phong đi vào bên trong đó, nơi đây cũng có một số ít người đang tìm thông tin giống như hắn.
Hắn quan sát qua một lược các kệ sách, đa số đều bám đầy bụi, chắc hẳn những loại thông tin này cũng không ai muốn tìm hiểu cho lắm. Những học trò ở đây, bọn họ bán mạng để vượt qua kiểm tra đầu vào, cho nên tới thư viện liền muốn tìm cho mình công pháp cực hạn, hoặc các tài liệu luyện đan, luyện thể là tốt nhất.
Bước chân hắn đi tới càng gần các kệ sách, tiện tay lấy lên một quyển, phủi đi lớp bụi bám mà giở từng trang đọc kĩ. Cứ thế, Cao Phong tìm hết quyển này tới quyển khác, tìm kỹ các thông tin liên quan tới trưởng lão Mai Tráng, cũng như tiện thể nắm bắt thông tin ở đây.
Trãi qua mấy canh giờ đọc sách, Cao Phong đã gần như đọc xong hết mấy kệ sách ở đây rồi, cuối cùng hắn cầm lên một cuốn, giở ra thì liền nhìn thấy thông tin mà mình muốn tìm.
“Trưởng lão Mai Tráng, trưởng lão bờ Tây, tọa hóa trên đường làm nhiệm vụ, tu vi lúc tọa hóa là Sĩ Khí cảnh, tiểu cảnh Kiên Lực đỉnh phong!” Cao Phong thầm đọc trong lòng.
Hắn cuối cùng cũng tìm thấy cuốn sách này, ánh mắt không giấu được niềm vui, cho nên liền đi tới chiếc bàn gần đó mà từ từ nghiên cứu. Trãi qua thêm hai canh giờ tiếp theo, cuối cùng thân ảnh của hắn lại thấy xuất hiện ở lối ra bên ngoài thư viện.
Ánh mắt hiện tại có chút khác với khi nãy, dường như có chút bực bội, hẳn là thứ mà hắn tìm được lại không như ý muốn của mình. Thật sự là vừa nãy hắn nghiên cứu thông tin về trưởng lão Mai Tráng kia, không có gì quan trọng hay liên quan đến thần thông ma độc ban mà hắn đã thi triển lên người Phạm Bá.
Mang gương mặt có phần thất vọng về tới phòng mình, hắn vừa đóng cửa, lập tức Thiết Thiệt bên cạnh liền từ đám khói trắng bay ra mà nói.
“Sao rồi Cao Phong, tìm thấy gì cứu được Phạm Bá không!” Thiết Thiệt sốt ruột hỏi.
Đáp lại sự chờ mong của nó, Cao Phong chỉ thất vọng mà thở dài một cái, liền đi tới một bên ngồi xuống. Hắn không nhanh không chậm, mở ra một câu có phần chán nản.
“Không tìm thấy gì liên quan trực tiếp đến ma độc ban kia, hình như không được ghi chép lại!” Cao Phong vừa nói vừa cầm ly trà đưa lên miệng.
Nghe được lời hắn nói, Thiết Thiệt cũng có phần ngơ ngác không biết nói gì, chỉ đành đi tới bên cạnh, dùng một tay chống cằm mà ngồi xuống, điệu bộ tỏ ra vô cùng mệt mỏi.
“Nhưng mà Thiết Thiệt, ta cũng tìm thấy một số thông tin quan trọng!” Cao Phong đột nhiên lại nói.
“Thông tin gì vậy, nói đi Cao Phong!” Thiết Thiệt vừa nghe đã giật bắn người, vội vàng lên tiếng hỏi lại.
“Ta thấy một số thông tin, liên quan đến bảy giọt thần huyết truyền thừa mà Văn Khang đã nhắc tới trước kia!” Cao Phong bình tĩnh nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Vậy thì có gì liên quan tới ma độc ban của Phạm Bá đâu, ta nghe ngươi nói bảy giọt thần huyết kia sẽ truyền thừa cho bảy người mà!” Thiết Thiệt không hiểu, vội hỏi lại.
“Để ta kể cho ngươi nghe, bình tĩnh, ta chỉ nghi ngờ mà thôi, không biết đúng không nhưng hình như cũng có gì đó liên quan!” Cao Phong nói.
Hắn bắt đầu kể lại mọi thứ mà hắn tìm được cho Thiết Thiệt nghe, có một ý trong đó mà Cao Phong đã để ý từ trước, đó chính là bảy giọt thần huyết truyền thừa kia.
Trong sách mà hắn đọc được, kết hợp từ lời kể của Văn Khang trước đó, lai lịch của bảy giọt thần huyết này càng được hắn hiểu rõ hơn.
Năm đó lão tổ của tông môn Thất Huyết, trước lúc rời khỏi trần thế, biết trước đã không còn hy vọng, cho nên mới ngưng tụ tu vi kèm thần thông cả đời, tạo thành bảy giọt thần huyết kia, truyền lại cho hậu nhân.
Bảy giọt thần huyết này mang theo sức mạnh cực đại của ông ta, được truyền thừa qua mỗi đời, ở mỗi đời chủ sở hữu lại được người đó củng cố tu luyện truyền thừa, cho nên càng trở về sau càng trở nên mạnh mẽ, mang một sức mạnh bá đạo của những người từng sở hữu.
Trong sách mà Cao Phong đã đọc, hắn biết được trưởng lão Mai Tráng lúc trước khi nhận được giọt huyết độc kia, tu vi cùng thần thông không có gì nổi trội, có thể gọi là thành tựu bình thường.
Nhưng mà từ sau khi nhận được giọt độc huyết đó, thành tựu của ông ta tạo ra rất nhiều, giống như một người mạnh mẽ trong cùng thế hệ, tạo nên cán cân rất lớn kể cả trong và ngoài tông môn Thất Huyết.
Vì lý do này, Cao Phong có chút nghi ngờ về giọt độc huyết kia, có phải lão ta đã dùng nó để đánh ma độc ban lên người của Phạm Bá. Nếu như vậy thì thật sự đúng là chẳng có cách nào cứu, trừ một cách mà Cao Phong vừa nghĩ ra được.
“Trừ khi chúng ta lấy được giọt độc huyết, dùng nó luyện hóa cứu lấy Phạm Bá, ta nghĩ nó sẽ chữa trị được cho thầy!” Cao Phong nghiêm túc nói.
Nhưng giọng của hắn lại có phần ngập ngừng, bởi vì hắn không hiểu rõ chuyện này, chỉ là đoán mò như vậy. Rốt cuộc có bí thuật để luyện hóa giọt huyết đó, dùng nó cứu Phạm Bá hay không, Cao Phong cũng không rõ.
“Không phải chứ, lấy một trong bảy giọt thất huyết truyền thừa sao, mà còn phải là giọt độc huyết. Chuyện này có phải quá khó rồi không?” Thiết Thiệt nói, nó cũng than thở không ngừng.
“Ta cũng không chắc lắm, trước hết chúng ta phải nghiên cứu thêm thôi!” Cao Phong nói như vậy.
Trong lòng hắn tuy có phần phấn khích với phát hiện vừa rồi, nhưng bởi vì không nắm chắc cho nên cũng không dám hành động gấp gáp. Hắn từ lúc bắt đầu tới nay luôn lấy cẩn thận đặt lên hàng đầu, cho nên hiện tại phải từ từ nghiên cứu qua việc này, tránh để người khác phát hiện ý đồ của hắn.
Về chuyện giọt độc huyết kia, hắn nghĩ phải tìm thấy tài liệu khẳng định công dụng, có như vậy mới có thể chắc chắn lập kế hoạch đoạt lấy, từ đó tìm cách dùng nó cứu Phạm Bá.
Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên bên ngoài có một tiếng nói quen thuộc vang lên, chính là giọng của Văn Khang, hình như hắn đang gọi gì đó.
Nghe tiếng kêu có vẻ gấp gáp, Cao Phong liền chuẩn bị một chút, sau đó mới đi ra ngoài mở cửa. Hắn thấy trước mặt đúng là Văn Khang, ngoài ra bên cạnh hắn còn có một người khác, từ cách ăn mặc có thể là làm chức giám sự hay gì đó tương tự.
Cao Phong thấy người đó thì gật đầu chào một cái, bản thân thì vội quay sang Văn Khang hỏi hắn có chuyện gì mà lại tới đây tìm mình. Khi Văn Khang thấy hắn đi ra, cũng mỉm cười nói.
“Đăng Quang, chủ tọa của bờ Đông muốn ta với ngươi cùng đi tới khu mỏ ở phía Nam giải quyết một số chuyện, người này chính là giám sự tới để ban chỉ dẫn cho ngươi!” Văn Khang nhẹ giọng nói.
Hắn nói xong liền liếc sang người bên cạnh một cái, lập tức người kia cũng đi lên, hai tay dâng một tấm vải màu vàng trước mặt Cao Phong. Cao Phong đưa tay cầm lên mở ra xem thử, trên đó có một hàng chữ dài, đại khái nội dung như Văn Khang đã nói, muốn hắn cùng đi tới khu mỏ phía Nam.
“Khu mỏ phía Nam, có chuyện gì?” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn từ trước đã nghe Văn Khang nhắc về nơi này, là một trong những khu mỏ quan trọng của tông môn. Nơi đây được một gia tộc trực thuộc tông môn quản lý, người trong tông môn hằng năm chỉ cần tới đó mà mang kim sinh thạch về.
Hôm nay không biết có chuyện gì, tại sao không phái mấy vị trưởng lão trực tiếp giải quyết là xong, lại bảo Cao Phong chỉ là một học trò mới nhập môn tới đó, điều này khiến Cao Phong có chút nghi ngờ.
Trong lòng Cao Phong hiện lên nỗi lo, không biết có phải người này đang thử hắn hay không, vội nói.
“Ta chỉ là người mới, chưa hiểu biết, khi đi đến đó xin nhờ Văn Khang chỉ dẫn thêm cho ta!” Cao Phong nói.
Hắn muốn nói như vậy, bởi vì nếu bọn họ đã nghi ngờ, việc hắn cố gắng từ chối càng khiến họ nghi ngờ hơn mà thôi. Cho nên Cao Phong đã giấu thì muốn giấu kĩ một chút, nói ra câu này nếu người thường cũng chẳng nghĩ gì, cứ cho là hắn có tính tình cẩn trọng.