Long Cơ Chiến Hồn

Chương 420: Gặp mặt, tộc nhân tộc người cá



Triệu Hoài sau khi có được thông tin mà mình muốn, liền thả Hải Quỳ đi. Nhưng mà, làm gì có chuyện đơn giản như thế. Tất nhiên, là hắn cũng đi theo cô ta rồi. Dễ gì, hắn buông tha miếng mồi ngon này.

- Anh trai, như này không tốt đâu. Ta không cần người hộ tống, hay là ngươi đi về đi!- Hải Quỳ muốn đuổi hắn đi, nhưng việc này còn khó hơn cô ta nghĩ nhiều.

- Đâu có được, làm người tốt thì tốt đến cùng. Lỡ như giữa đường, cô gặp chuyện gì thì sao? Ta nào đâu có yên tâm!- Triệu Hoài theo sát không rời, nhẹ cười nham hiểm.

(Đi với ngươi, mới là có chuyện ấy! Hu hu, khó lắm mới có cơ hội lên bờ trên chơi. Không ngờ gặp phải cái tên này, đúng là xui xẻo tám đời mà!) Hải Quỳ ngoài mặt gượng cười nhưng trong lòng sớm đã mắng nhiếc hắn ta không ngừng.

- Tới nơi rồi, ngươi có phải là nên về rồi không?- Trước một khách sạn, Hải Quỳ bỗng nhiên lên tiếng, vẫn là cái ý định ban nãy.

- Đã tới rồi à? Cô không mời ta vào chơi sao? Uống tí nước rồi về cũng tính là không muộn!- Nói rồi, Triệu Hoài trực tiếp lôi cô ta vào trong. Mặc cho đối phương, có phản kháng ra sao đi chăng nữa.

- Way, như này không được đâu!- Hải Quỳ ra sức chống cự, nhưng tất cả cũng chỉ bằng không.

Giữa lúc cả hai đang lôi lôi kéo kéo nhau, ở giữa đại sảnh, thì một nhóm người không biết từ đâu chạy tới. Nhìn trông dáng vẻ, phần nào giống với Hải Quỳ. Đây, có lẽ là tộc nhân của cô ta. Vừa hay, Triệu Hoài lại muốn gặp mặt nói chuyện với bọn họ.

- Hải Quỳ, con đi đâu từ sáng tới giờ vậy? Có biết là, mọi người lo lắng cho con lắm không hả?- Một người lớn tuổi bước ra, râu trắng bạc phơ. Tay chống gậy, giọng khàn khàn mà lên tiếng.



- Ông Ba, con...- Hải Quỳ ấp úng, không biết trả lời sao cho phải.

- Còn ngươi là ai? Tại sao lại lôi lôi kéo kéo Hải Quỳ nhà chúng ta?- Một thanh niên nhìn chằm chằm về Triệu Hoài, lớn tiếng mà chất vấn. Hải Tình, tộc nhân tộc người cá, thích thầm Hải Quỳ.

- E hèm, xin tự giới thiệu, ta là Triệu Hoài, bạn của Hải Quỳ tiểu thư đây. Là ta thấy cô ta đi lạc, nên mới dẫn về đây!- Triệu Hoài điềm đạm mà đáp, chẳng chút e ngại.

- Chúng ta là bạn từ lúc nào thế?... Ây da, đau đau đau!- Hải Quỳ còn chưa nói hết câu, hắn phía sau đã nhéo một cái đau điếng cả người. Thần sắc méo mó, không nói nên lời.

- Khụ khụ, nói gì thế? Không phải chúng ta là bạn tốt của nhau hay sao? Cô mau quên quá rồi đấy!- Triệu Hoài đây là đang nhắc nhở cô ta, nói năng không cẩn thận là liệu hồn với hắn.

- Bạn tốt? Thân phận của chúng ta đặc biệt... Làm sao Hải Quỳ, lại có bạn trên bờ được?- Người tóc trăng kia nhíu mày, không khỏi hoài nghi.

- Tất nhiên là ta biết thân phận của các người đặc biệt, chuyện này... Chúng ta có phải là nên tìm một nơi nào đó kín đáo, trò chuyện tiếp hay không?- Triệu Hoài cẩn trọng liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới nhỏ giọng mà nói.

- Ngươi không phải nên về hay sao? Lại còn đòi... Aaa, tên khốn này, chỉ biết ức h·iếp ta là giỏi!- Hải Quỳ sắc mặt bỗng chốc trở nên nhăn nhó, tất nhiên là hắn ta phía sau giở trò rồi. Vẫn là như cũ, đưa tay nhéo lấy phần hông của cô ta.



- Cô tốt nhất là nên ăn nói cho cẩn thận vào, biết thân biết phận một chút đi. Làm hỏng chuyện lớn của ta, ta không tha cho cô đâu đấy!- Triệu Hoài ghé sát tai cô ta, buông lời đe doạ. Đồng thời cũng cùng lúc thu tay lại, tránh cho người khác nhìn thấy thì nguy.

Hải Tình vô tình thấy được những hành động đó, tưởng là họ thân mật với nhau. Ánh mắt ngập tràn phẫn nộ, bàn tay siết chặt. Nào đâu có biết rõ sự tình, Hải Quỳ khổ sở ra sao. Bị hắn ta, chèn ép đến mức nào.

Triệu Hoài giờ đây, trong một căn phòng kín, đối mặt là tộc nhân tộc người cá. Hắn điền nhiên như thường, thưởng thức trà bánh. Thật là xem bản thân, chẳng phải người ngoài.

- Khụ khụ, chàng trai trẻ, có phải chúng ta nên nói gì đó không? Người cứ ăn uống như thế này mãi, hình như không được hợp lý cho lắm thì phải!- Thấy vậy, Ông Ba chỉ đành mở lời trước.

- Nói? Nói gì giờ?- Triệu Hoài giả vờ ngây ngô mà đáp, còn thuận tay mà bóc bánh bỏ vào miệng.

- Ngươi không phải là nói, có chuyện cần bàn với chúng ta sao? Người trẻ các ngươi, đúng là mau quên mà!- Trước những hành động đó của đối phương, Ông Ba vẫn là bình tĩnh như cũ.

- Ông Ba, rõ ràng là hắn đang chơi chúng ta. Cần gì phải nhiều lời với hắn!- Hải Tình bên cạnh, sớm đã nhịn không nổi nữa rồi. Thù c·ướp người tình, quyết không đội trời chung.

- Way, gì mà nóng giận thế? Bình tĩnh lại xem nào! Tộc người cá mấy người, quanh năm suốt tháng ở dưới biển. Lẽ nào không biết, lòng người khó đoán à? Cũng phải thôi, có chơi với ai đâu mà biết. Đợi đến khi nào bị người ta tính kế, lúc đó sẽ rõ!- Lời này, Triệu Hoài chính là cố ý.



- Lòng người khó đoán? Bị người ta tính kế? Lời này là sao?- Nghe được lời đó, sắc mặt Ông Ba dường như có thay đổi. Nếp nhăn trên trán dính liền vào nhau, tay cũng cầm chặt gậy hơn.

- Nghĩa trên mặt chữ, ông còn không hiểu sao? Nếu như ta nhớ không lầm, máu người cá hình như rất hữu dụng. Mấy người các ngươi, hằng năm đều cho 'bọn họ' không ít. Nếu như một ngày nào đó, đám người kia trở mặt. Trở nên tham lam hơn, cảm thấy như này không đủ, muốn nhiều hơn nữa, các ngươi phải làm sao đây? Chậc chậc chậc, nghĩ thôi là biết khó rồi!- Triệu Hoài từ tốn mà nói nhưng từng câu từng chữ, lại nặng nề không thôi.

- 'Bọn họ' mà ở đây ngươi nói tới. Lẽ nào...- Ông Ba vuốt lấy hàm râu trắng của mình, nét mặt trầm ngâm lộ rõ.

- Đúng vậy!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, lời lẽ chắc nịch. Còn có đúng hay không, thì hắn không biết.

- Không lí nào, bọn họ cần dựa vào chúng ta mới có thể duy trì được cuộc sống. Sao lại dám đòi hỏi?- Hải Tình chen ngang, hắn không sao tin vào những lời đó cho được. Mặt khác, là muốn làm khó đối phương.

- Bây giờ, so với 100 năm trước được sao? Lúc đó người ta còn yếu, nên mới cần đến các ngươi. Bây giờ thì sao? Bọn họ lớn mạnh rồi, đủ sức để chèn ép các ngươi. Họ còn cần nhìn đến sắc mặt của các ngươi nữa à? Đùa vui đấy! Đến lúc họ bắt các ngươi nhốt lại, rút cạn máu. Xem lời ta nói, có đúng hay không?- Triệu Hoài cầm một miếng bánh lên, nhẹ tay bóp nát. Sau đó, cho tất cả vào miệng.

- Không tệ, không tệ!- Một màn này, chính là ngụ ý mà hắn muốn nói.

- Wa, Triệu Hoài, ngươi chia rẽ cảm tình trăm năm của người ta. Này, cũng quá thất đức đi!- DG bất chợt lên tiếng, đôi phần mỉa mai.

- Thất đức quái gì? Ta đây là, đang cảnh báo cho bọn họ đấy. Lòng người không phòng, sớm muộn gì cũng bị người ta chơi c·hết. Vả lại, bọn họ đối với ta cực kì hữu dụng. Đặc biệt là Hải Quỳ, phải thu về dưới trướng mới được. Không chia rẽ hai bên, ta nào đâu có cơ hội!- Triệu Hoài giờ đây, sặc mùi gian tà.

- Dựa vào đâu? Lão đây có thể tin ngươi? Người trẻ à, nói chuyện không bằng không chứng, không ai tin đâu đó!- Sau một hồi suy tư, Ông Ba mới nói tiếp, nhẹ nhàng nhưng đầy cẩn trọng.

- Bằng chứng sao? Thứ đó hiện giờ ta không có. Nếu như có cơ hội vào trong vương cung, ta có thể chứng minh cho lão xem. Đáng tiếc, ta lại không có cơ hội đó!- Nói nhiều đến như thế, đây mới là mục đích thực sự của Triệu Hoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.