Đối diện, là Thanh Đạt cong tay chuẩn bị ra đòn. Đối phương nghiễm nhiên mà đứng đó, chấp hắn một chiêu nữa. Tầng tầng lớp lớp khí tức kia, muốn xuyên phá e là không đơn giản. Còn không thật sự ra chiêu, sợ rằng bản thân chỉ có kết cục thất bại.
- Ngươi định giữ như thế đến bao giờ? Nhanh lên, ta còn chiến tiếp nữa!- Đối phương cất tiếng hối thúc, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Ngươi gấp thế, đợi thêm một chút nữa thì c·hết à? Ngay cả chút thời gian này cũng không có, vậy thì ngay từ ban đầu đừng có mà mạnh miệng!- Thanh Đạt nhắm nghiền đôi mắt lại, lạnh giọng mà nói. Hắn cố tình khích tướng đối thủ, lấy đây làm tiền đề cho đại chiêu sắp ra.
- Ngươi... Thôi được rồi, ta đợi!- Tên đó thấy vậy, cũng không thể làm gì hơn. Ai bảo ban đầu, hắn mạnh miệng làm chi.
- Không cần đâu, tiếp chiêu!- Ngay lúc cảnh giác đối phương hạ xuống thấp nhất, cũng là lúc Thanh Đạt ra tay.