Long Cơ Chiến Hồn

Chương 428: Thăm dò, vương đô



Cảnh Hoà đối chiến Kim Nguyên, càng đánh càng hăng. Đánh đến mức, đối phương phải nghiêm mình cố thủ. Nhưng thể lực của hắn cũng vì đó, tiêu hao ngày một nhiều. Còn không nhanh thắng, thì thật là khó cho hắn ta.

- Nhất đao phá kình thiên!- Cảnh Hoà hét lớn, dồn lực ra chiêu.

Hắn tập trung tất cả khí của bản thân vào Toái nguyệt huyết đao, khí tức tỏa ra càng là hung mãnh dị thường. Tựa hồ, như khung cảnh nơi đây ngập tràn máu tươi. Đâu đâu cũng là cảnh c·hết chóc, máu me. Khiến cho con người ta, không khỏi rùng mình sợ hãi.

- Chuyện gì thế này? Ngươi rốt cuộc đã làm gì?- Gia Kiệt thấy được ảo cảnh này, nhất thời trở nên hoang mang.

- Tiếp chiêu!- Không để đối thủ kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Cảnh Hoà đã áp sát ra đòn.

Một đao này chém tới, như muốn phanh thây xẻ thịt đối phương. Nghiền ép Kim Nguyên dưới lưỡi đao, mặc cho hắn có gia khí phòng thân đi chăng nữa. Cơ thể gần như bị xé toạc, v·ết t·hương trên người chưa lành đã trở nặng.

- Muốn đánh thắng ta, ngươi không có năng lực đó đâu!- Lưỡi kiếm trong tay Kim Nguyên, thoạt nhiên phát sáng.

Ánh kim tỏa ra, chói mắt người nhìn. Một đường kiếm chém ngang, như sấm chớp trời giông. Cảnh Hoà ấy vậy mà, một kiếm đã b·ị đ·ánh lui. Đôi bàn tay run rẩy, miệng thì nôn máu tươi. Xem ra một kiếm vừa rồi, không ít thì nhiều đã tổn thương đến hắn.

Cùng với đó là sức mạnh mà Toái nguyệt huyết đao cung cấp cho Cảnh Hoà, bất chợt giảm đi một cách đáng kể, đã không còn cuồn cuộn như lúc ban đầu. Toàn thân hắn ta, như thể mất sức. Cố lắm, mới có thể đứng vững. Nhưng tầm nhìn, đã mờ đi phần nào.

- Huyết đao, chuyện gì thế này?- Cảnh Hoà nhăn mày, thều thào nói.



- Còn làm sao nữa, tất nhiên là b·ị đ·ánh phế rồi. Quang kiếm vừa rồi, đánh nát huyết tinh của ta. Thật là khốn nạn mà! Đợi một chút, ta mới có thể kết lại huyết tinh. Trong thời gian này, ngươi tự mình cầm cự lấy đi!- Xem ra, Toái nguyệt huyết đao cũng có một số điểm yếu nhất định.

Trái ngược với đó, Kim Nguyên giờ đây sức sống căng tràn. Vết thương trên người, hồi phục với tốc độ chóng mặt. Khí tức tỏa ra, càng là chấn kinh một phương. Như trời nắng ban trưa, mạnh mẽ vô đối.

- Tổn thương đến tiểu thư nhà ta, đã định sẵn kết cục của ngươi. Không c·hết cũng vong!- Kim Nguyên ánh mắt lộ rõ sự c·hết chóc, giọng điệu càng là ghê người.

Hắn thoát chốc bên phải, rồi lại qua trái. Chớp mắt, đã biến mất không chút dấu vết. Cảnh Hoà tầm nhìn đã mờ, khó mà theo kịp tốc độ của đối phương. Chỉ đành, nghiêm mình cố thủ. Cầm chắc đao trong tay, tùy thời phản ứng.

- Người đâu? C·hết tiệt, sao lại là lúc này?- Cảnh Hoà nhíu mắt hết cỡ, cố mà tìm ra vị trí của đối thủ. Hắn lúc này, có khác gì tấm bia sống.

- Đến đây thôi, nên kết thúc rồi. Ngươi... C·hết đi!- Thanh âm vang vọng giữa trời, Kim Nguyên không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt đối phương. Lưỡi kiếm chói sáng kia, liền hướng thẳng kẻ địch mà đến.

- Muốn đánh thắng, không có dễ thế đâu. Ngươi, đến đây!- Cảnh Hoà cũng chẳng hề kém cạnh, một hơi hét lớn. Dồn tất cả khí của bản thân vào huyết đao, ra đòn đáp trả. Đây đã là những gì, mà hắn ta có.

- Biết chừng mực của người đấy à, sắp g·iết nhau tới nơi rồi kia kìa!- Chứng kiến một màn này, Ông Ba trợn tròn hai mắt, kinh hãi tột độ.

- Giết gì cơ chứ? Chỉ là giao lưu thôi mà, đâu có tới mức đó!- Trái lại, Mạc Can điềm tĩnh như thường, hoàn toàn không để tâm tới.



- Hai cái đứa này, làm cái gì thế? Còn không mau, dừng tay lại cho ta!- Giữa lúc này, cô Nguyệt nhìn không nổi nữa. Liền đích thân đứng ra ngăn chặn, tránh cho mọi chuyện đi quá xa.

Trước khi v·ũ k·hí của hai người bọn họ v·a c·hạm vào nhau, cô Nguyệt đã kịp thời xuất hiện, đứng giữa cả hai. Phát động khí tức, trực tiếp đẩy lùi bọn họ về sau. Mới tránh được một màn, t·hảm k·ịch diễn ra. Bằng không, không ai biết được tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.

- Đây chỉ là giao lưu, có cần phải liều mạng thế không? Trận này kết thúc được rồi, kết quả là hoà!- Cô Nguyệt nghiêm giọng, nói lời quở trách.

- Hoà sao? Này... Cô Nguyệt đây, không cảm thấy. Nó quá thiên vị sao? Chúng ta có phải, nên công bằng một chút không?- Mạc Can ngự trên ghế cao, một thân uy nghiêm mà cất tiếng.

- Công bằng? Để cho cấp 4 đỉnh cao ra sân, đánh với cấp 4 sơ cấp. Xin hỏi, công bằng mà người nói. Rốt cuộc, nó nằm ở đâu?- Cô Nguyệt lời lẽ hùng hồn, chẳng chút e ngại.

- Trận này hoà là đúng rồi! Một kiếm kia, chưa chắc gì đã thắng. Nhưng chắc rằng, cả hai sẽ b·ị t·hương. Người không muốn, sự tình sẽ diễn ra như vậy đúng không?- Ông Ba thêm lời vào, thêm phần góp vui.

- Được thôi, hoà thì hòa vậy. Hòa khí sinh tài, hoà thì có làm sao cơ chứ?- Mặc dù không muốn nhưng Mạc Can cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành thỏa hiệp. Tươi cười mà nói, nhưng khó mà biết được lão ta đang nghĩ gì.

Trái ngược với bầu không khí căng thẳng đó, Triệu Hoài sau khi rời khỏi Hải Quỳ. Thong dong mà dạo quanh khắp vương đô một lượt, chuẩn bị cho một màn hành động về sau. Thu nhập thông tin, là bước quan trọng không thể thiếu trong kế hoạch của hắn ta.

Hắn lợi dụng việc mọi người đang tập trung vào trận giao lưu. Bản thân thì âm thầm thăm dò, từng ngõ lớn cho đến ngõ nhỏ, không bỏ xót chỗ nào. Đầu tiên, thay cho mình một bộ đồ màu đen thường dùng. Sau đó là gia khí toàn thân, che đậy khí tức. Cuối cùng, là tìm và tìm.



- DG, ngươi xem! Nơi đây, có chỗ nào bất thường hay không? Ví dụ như, khí tức tỏa ra cực kì mãnh liệt. Nhưng lại bị phong tỏa, trở nên yếu ớt đến đáng thương!- Triệu Hoài nhìn về xung quanh, tận tình quan sát lấy mọi thứ.

- Hình như là ở phía trước, cách nơi này 200m. Ngươi xem thử xem, có phải không?- DG sau khi dò xét, mới đáp.

- Nhanh thế sao? Vậy thì phải xem thử rồi!- Triệu Hoài theo chỉ dẫn, liền tìm đến nơi đó.

Mặc dù nơi này có chút khó tìm ra, mất bao công sức, cuối cùng mới có thể tới nơi. Mắt thấy, trước mặt hắn ta giờ đây là một cái nhà tù. Tường đồng vách sắt, kiên cố vô cùng. Trước cửa, còn có hai người canh gác. Khí tức trên người, xem ra cũng không phải là dạng vừa.

- Wa, hết nơi đến rồi sao? Lại đưa ta đến nơi này. Ngươi đùa ta à?- Triệu Hoài nép mình vào một bên, cười khổ không thành tiếng.

- Ngươi chống mắt lên mà nhìn đi, địa thế nơi đây cực kì đặc biệt. Như rồng cuộn hổ ngồi, không có gì lạ, mới là lạ ấy!- DG cao giọng mà nói, mười phần tự tin.

- Wa, ngươi còn biết xem địa lí nữa à? Hiếm thấy thật đấy! Vậy còn chờ gì nữa, vào trong xem sao mới được!- Triệu Hoài ánh mắt nhìn về phía xa, mặt lộ rõ vẻ nham hiểm.

Giờ, khó nhất vẫn là làm sao qua mắt được hai người canh gác kia. Hắn sau một hồi suy tư, mới nghĩ ra được một cách hay. Dương đông kích tây, là phương án thích hợp nhất. Thế là hắn liền cầm lấy cục đá, ném mạnh vào người bọn họ.

- Ây da, cái gì vậy?- Không nằm ngoài dự tính, cục đá ấy đi thẳng vào đầu một trong hai.

- Ngươi làm gì thế?- Người bên cạnh cất tiếng, không sao hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

- Có kẻ lấy đá chọi ta, chơi cái trò mất dạy thế không biết. Để ta bắt được hắn, ta bẻ cổ hắn cho ngươi coi!- Tên đó ôm đầu, quét mắt nhìn quanh. Cố mà tìm ra thủ phạm, t·rừng t·rị lấy hắn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.