Trên người hắn hiện tại có hai món hạ phẩm Trọng Khí, một là Hồn Phiên, hai là Trấn Sơn Ấn.
Đáng tiếc, tu vi của hắn quá thấp, căn bản không đủ để điều khiển hai món trọng khí trên.
Mà Hỗn Thiên Lăng càng là trung phẩm Trọng Khí, so với Hồn Phiên và Trấn Sơn Ấn còn cao hơn một cấp bậc.
Chỉ có điều, Hỗn Thiên Lăng tựa hồ là v·ũ k·hí của nữ nhân, không thích hợp để hắn sử dụng.
"Ngày sau nếu có thời gian, liền đem nó bán đi, đổi ít tài nguyên tu luyện vậy..."
Lục Trường An âm thầm ra quyết định, sau đó tiếp tục đập vỡ khối bí tàng thứ ba.
Vừa nhìn rõ dáng dấp của đồ vật cất giấu bên trong bí tàng, hắn lập tức cảm thấy im lặng.
Bởi vì đó là một đoạn xương ngón tay.
Chỉ có điều, đoạn xương ngón tay nọ cùng xương ngón tay của người bình thường tương đối khác biệt, cũng không phải màu trắng hếu mà là trong suốt như ngọc.
Nghe đồn, cường giả tu luyện tới cảnh giới cao thâm, xương cốt cứng rắn, có khả năng dùng để luyện chế binh khí.
Nhưng chỉ là một đoạn xương ngón tay nho nhỏ thì có tác dụng chó gì?
Lục Trường An hơi hơi thất vọng, dùng pháp mục đảo qua đoạn xương một lượt, trong đầu tức khắc hiện lên một dòng tin tức.
[Nhất kiếp Thiên Nhân xương ngón tay]
"Nhất kiếp Thiên Nhân? Chẳng lẽ là cảnh giới cao hơn Thông Huyền đại tông sư?"
Trong hiểu biết của Lục Trường An, phía trên cảnh giới Thông Huyền, giống như còn tồn tại cảnh giới cao hơn, chỉ là hắn cũng không rõ ràng là những cảnh giới gì?
Dù sao, chớ nói Thông Huyền, ngay cả Khai Trần đều đã cách xa hắn mười vạn tám ngàn dặm, biết hay không biết chẳng khác nhau.
Lục Trường An lắc lắc đầu đem đoạn xương ngón tay đặt lên giường, lần nữa vung chiến kích đập vỡ bí tàng.
Lần này, hắn thu được một viên đồng xu màu ngà sữa, toả ra ánh sáng dìu dịu.
"Đồng xu?"
Sắc mặt Lục Trường An càng thêm cổ quái, có cảm giác vận may của chính mình hôm nay hình như đã bị xài sạch rồi.
Đầu tiên là một đoạn xương ngón tay, giờ đến một viên đồng xu, quả thực hết chỗ để nói.
Theo thói quen, hắn mở ra pháp mục, dò xét tin tức của đồng xu.
[Thiên Đạo Tệ, một tiền]
Lục Trường An gãi gãi đầu, không thèm để tâm tới Thiên Đạo Tệ, mà trở tay đem khối bí tàng cuối cùng cũng đập vỡ, ngưng mắt nhìn xuống.
Bên trong đống đá vụn, nằm lẳng lặng một tấm lệnh bài cổ xưa, bên trên khắc chìm bốn chữ viết bằng văn tự kỳ lạ.
Đáng tiếc, loại văn tự này, hắn căn bản không đọc hiểu. Đương nhiên, không đọc hiểu cũng chẳng sao, hắn có thể dùng pháp mục để quan sát.
[Chư Thiên Chưởng Lệnh]
"Chư Thiên Chưởng Lệnh? Chẳng lẽ, bên trong lệnh bài cũng ẩn chứa một loại công pháp hoặc cảm ngộ nào đó?"
Lục Trường An thấp giọng thì thào, cầm lấy lệnh bài, sau đó cầm kim châm đâm lên ngón tay, nhỏ xuống một giọt máu.
Khác với lần trước, lần này, lệnh bài dĩ nhiên hấp thu máu tươi của hắn, tiếp theo bên ngoài lệnh bài càng nổi lên đủ loại phù văn chi chít.
Vô số phù văn điên cuồng chuyển động, nhanh chóng ngưng tụ với nhau, sau đó...bạo tạc.
Lục Trường An cả kinh, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, thì đã nghe oành một tiếng như sét đánh bên tai, đầu óc trĩu nặng, hai mắt tối sầm, tiếp theo toàn thân bỗng nhiên xuất hiện trong một vùng không gian lạ lẫm.
"Nơi này là..."
Lục Trường An gặp phải tình huống như vậy, đương nhiên cực kỳ sợ hãi, hai mắt điên cuồng quét qua xung quanh vài lượt, chỉ thấy trước mặt là phế tích của một toà thành trì.
Toà thành trì dưới chân tuy rằng đã đổ nát hoang tàn, nhưng diện tích quả thực rất lớn, lớn đến mức khó có thể hình dung, bản thân hắn đứng ở trên đường phố, dõi mắt nhìn về phương xa, nhưng căn bản không nhìn thấy điểm cuối, dường như nó rộng lớn vô biên.
Có thể xác định một điều, lúc còn tồn tại, toà thành trì này đã từng huy hoàng đến cỡ nào.
Nội tâm Lục Trường An rung động liên tục, sau một lúc lâu, hắn mới bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ toàn bộ quá trình chính mình xuất hiện ở đây.
Mà cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều, nguyên nhân hắn bị dịch chuyển đến toà thành trì trước mặt chắc chắn là vì hắn đã động chạm đến tấm lệnh bài kia.
Thế nhưng lệnh bài rốt cuộc là thứ gì? Vì sao vừa hấp thu máu tươi, liền đưa hắn tới thế giới quỷ dị này, tất cả những điều đó làm cho Lục Trường An cảm thấy thực sự khó hiểu.
Nhìn không khí tĩnh mịch nơi đây, hiển nhiên là đã sớm không còn người sống.
Sắc mặt Lục Trường An hiện rõ vẻ bất an, đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không kết luận được điều gì quá tin cậy, thậm chí hắn còn hét lên mấy tiếng thật lớn, nhưng cũng chẳng thấy bất cứ điểm nào dị thường xuất hiện cả.
Hắn lại suy nghĩ chốc lát, sau đó hơi cúi người, cẩn thận từng li từng tí duỗi một bàn tay ra, chậm rãi bắt lấy một cục gạch rơi vãi trên mặt đất.
Nhưng vừa chạm phải cục gạch, nó liền lập tức phong hoá, vỡ vụn thành tro bụi.
Hai mắt Lục Trường An lóe lên, lập tức đứng thẳng dậy, hít vào một hơi thật sâu rồi phun mạnh ra ngoài.
Phù!
Một luồng gió từ trong miệng hắn cuốn ra, hung hăng thổi về phía một toà lầu các hai tầng.
Tiếp theo, một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!
Luồng gió nhìn như nhẹ nhàng, lại đem cả một khu vực to lớn thổi bay, tro bụi ngập trời.
Đợi tro bụi tản đi, Lục Trường An đứng ngẩn ngơ tại chỗ, hắn không biết đây là nơi đâu, nhưng có thể khẳng định, toà thành trì dưới chân đã huỷ diệt vô số năm, bị tuế nguyệt cọ rửa, dẫn đến hết thảy đều đã mất đi sinh cơ.
Bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần một trận cuồng phong, liền đủ để đem cả toà thành trì rộng lớn vô ngần thổi thành bụi bặm.
Ngay lúc Lục Trường An đang ngẫm nghĩ, thì bên tai hắn chợt vang lên một âm thanh già nua cổ lão.
"Lão nô ra mắt chủ nhân, chào mừng chủ nhân trở về Chư Thiên Thành!"
"Ai?"
Lục Trường An giật mình hô lên, hai mắt dáo dác nhìn xung quanh.
Rốt cuộc ở phía xa xa, hắn nhìn thấy một lão nhân thân hình hư huyễn đang chậm rãi bước lại gần.
"Tiền bối là..."
Lục Trường An ôm quyền nói.
"Lão nô là Chư Thiên Thành Chi Linh, chẳng lẽ chủ nhân đã quên ta rồi ư?"
Lão nhân cúi đầu, cung kính bảo.
"Ta không phải chủ nhân của ngươi, cũng không biết ngươi nha..."
Lục Trường An buồn bực đáp.
"A!"
Lão giả nghe vậy, ngẩng đầu lên, đưa mắt đánh giá Lục Trường An, phát hiện hắn chỉ là một tên Ngưng Huyết tiểu võ giả, giống như hiểu ra điều gì, sắc mặt già nua lộ ra một tia bi thương, nói:
"Thì ra là vậy, ngài là người hữu duyên, đạt được Chư Thiên Chưởng Lệnh, cũng trở thành chủ nhân đời thứ hai của Chư Thiên Thành!"
Lục Trường An nhíu mày càng sâu. Từ trong lời nói của lão giả hư huyễn, hắn đã mơ hồ đoán được chút ít tin tức.
Nơi đây tựa hồ gọi là Chư Thiên Thành, mà lão giả trước mặt thì là Chư Thiên Thành Chi Linh.
Chư Thiên Thành trước kia từng có một vị chủ nhân, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà huỷ diệt, vị chủ nhân đời thứ nhất kia cũng đ·ã c·hết.
Mà hắn thì cơ duyên xảo hợp nhận chủ Chư Thiên Chưởng Lệnh, đồng thời trở thành chủ nhân đời tiếp theo của Chư Thiên Thành.
Sau khi làm rõ tình huống trước mắt, nội tâm hắn mới yên tâm phần nào, thấp giọng nói:
"Xin hỏi tiền bối, Chư Thiên Thành là nơi như thế nào?"
"Chư Thiên Thành sao...."
Lão giả hư huyễn lẩm bẩm, ngưng mắt nhìn toà thành phế tích, có chút buồn vô cớ đáp:
"Lão nô ngủ say thật lâu, đã quên đi rất nhiều thứ. Nhưng ta nhớ được, Chư Thiên Thành là từng là một trong những thế lực lớn nhất toàn bộ vũ trụ thương mang. Có thể liên thông chư thiên vạn giới, tu hành giả ở chư thiên vạn giới có thể thông qua Chư Thiên Thành giao dịch với nhau. Cũng có thể đến Chư Thiên Thành mở cửa hàng buôn bán. Chỉ là bởi vì một trận đại kiếp thời viễn cổ, Chư Thiên Thành huỷ diệt, lão nô cũng lâm vào ngủ say. Hôm nay mới thức tỉnh!"
"Liên thông chư thiên vạn giới, chư thiên vạn giới giao dịch với nhau...."
Lục Trường An há hốc mồm, chỉ cảm thấy đầu óc ông ông, bị trùng kích cực lớn.
Lai lịch của Chư Thiên Thành, quả thực đã vượt xa tưởng tượng của hắn quá nhiều.