Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 34: Gặp Lại Cơ Khuynh Thành



Chương 34: Gặp Lại Cơ Khuynh Thành

Năm ngày liên tục ăn ngủ ở trong phòng luyện đan, cả người Lục Trường An sớm đã bức bối khó chịu, tóc tai rối bù, mùi thuốc hầu như ngấm vào trong da thịt.

Vừa về đến phòng, hắn vội vàng tắm rửa, tiếp theo leo lên giường ngủ một mạch tới tận sáng mai.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tinh mơ, Lục Trường An theo thường lệ mang theo đồ nghề đi tới Tàng Kinh Các.

Chỉ là còn chưa kịp lau dọn tầng một thì lập tức phát hiện, trước quầy chẳng biết từ khi nào đã ngồi đấy một lão giả tóc bạc, đang dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá hắn.

Lão giả kia không ai khác chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Vũ Tôn.

"Đệ tử gặp qua Vũ Tôn!"

Lục Trường An khẽ sững sờ, sau đó cung kính ôm quyền.

Vũ Tôn tỉ mỉ quan sát hắn vài lượt, nhàn nhạt hỏi:

"Nghe nói thiên phú luyện đan của ngươi rất cao, được Diệp đại sư cực kỳ coi trọng?"

"Khởi bẩm Vũ Tôn, vãn bối quả thực có đôi chút thiên phú luyện đan!"

Lục Trường An thành thật đáp.

"Ừm!"

Vũ Tôn khẽ gật đầu, chợt hỏi sang chuyện khác:

"Luyện Huyết Kinh tu luyện tới đâu rồi? Có gì vướng mắc sao?"

Lục Trường An trầm tư chốc lát, nói:

"Vãn bối tu hành vẫn tính thông thuận, đáng tiếc tư chất của ta quá kém, nhập môn đã lâu lại vẫn dậm chân ở Ngưng Huyết nhập môn!"



Vũ Tôn nghe vậy, cũng chưa quá bất ngờ. Tư chất của Lục Trường An như thế nào, lão hiểu rõ trong lòng bàn tay.

Coi như Luyện Huyết Kinh nghịch thiên hơn nữa, cũng khó lòng phát huy hiệu quả nhanh như vậy, mà lại Luyện Huyết Kinh vốn dĩ là tàn thiên, hiệu quả tất nhiên giảm bớt rất nhiều.

"Có kiến giải gì không?"

Vũ Tôn hỏi tiếp.

Lục Trường An nhíu nhíu mày, giống như đang suy tư, hồi lâu mới cười khổ đáp:

"Vãn bối một mạch tu luyện theo pháp quyết mà tiền bối ban tặng. Bình thường thì tương đối thông suốt, nhưng đôi khi, khí huyết vận hành sẽ gặp ách tắc, tựa hồ pháp quyết thiếu sót cái gì đó..."

Vũ Tôn nghe thế thì hơi thất vọng, tiếp theo chợt cảm thấy buồn cười, lão làm sao lại hi vọng một tên tiểu bối vừa tiếp xúc võ đạo chưa lâu, có thể thay mình giải quyết vấn đề của Luyện Huyết Kinh cơ chứ?

"Đó là đương nhiên, bởi vì Luyện Huyết Kinh vốn dĩ là không trọn vẹn! Bởi vì thế, nếu ngày sau, ngươi cảm thấy không thể tu luyện tiếp, có thể lựa chọn thay đổi sang công pháp khác!"

Nói đến đây, lão im lặng chốc lát rồi mới nói tiếp:

"Đã thiên phú luyện đan của ngươi không tệ. Ở lại Tàng Kinh Các làm tạp dịch quả thực rất phí phạm. Nếu ngươi ưa thích luyện đan, muốn gia nhập Đan Dương Phong, thì lão phu tuyệt đối sẽ không ngăn cản!"

Lục Trường An tương đối ngoài ý muốn nhìn Vũ Tôn.

Bởi vì trên người có bí mật nên từ trước đến nay, hắn vẫn luôn âm thầm cảnh giác với đối phương.

Hiện tại Vũ Tôn dĩ nhiên cho phép hắn gia nhập Đan Dương Phong, bộ dạng của lão tựa hồ hoàn toàn không có ác ý với hắn, chẳng lẽ là chính mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử?

Vũ Tôn tiếp tục hỏi han thêm vài câu liền không tiếp tục để ý tới Lục Trường An, mà xoay người đi lên tầng ba đóng cửa bế quan.

Lục Trường An nhìn theo bóng lưng của lão, hai mắt lập lòe thanh mang, cùng lúc đó, từng dòng tin tức nhanh chóng hiển hiện trong đầu hắn:



"Hàn Thiên Vũ, tu vi Luyện Tạng ngũ khí viên mãn. Tư chất trung giai trung phẩm. Tư chất quá kém, tuổi tác quá cao, nếu không gặp được cơ duyên nghịch thiên thì cả đời vô pháp đột phá tông sư..."

"Hóa ra là vậy!"

Lục Trường An thấp giọng thì thào.

Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Vũ Tôn lại đau khổ nghiên cứu Luyện Huyết Kinh nhiều năm như thế.

Hiển nhiên là mong muốn cải thiện tư chất của bản thân!

Trong võ giới, dù ở bất kỳ nơi đâu, tư chất đều cực kỳ được trọng thị, bởi vì tư chất thường thường sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới thành tựu cao nhất của mỗi một vị giả.

Ví dụ như tư chất hạ giai, cả đời rất khó đột phá Đoán Cốt.

Tư chất trung giai, cả đời rất khó đột phá tông sư.

Mà giống như Vũ Tôn, lấy tư chất trung giai trung phẩm, một đường tu hành tới Luyện Tạng đỉnh cao, đã tính là khó lường.

Hắn có thể tưởng tượng được, Vũ Tôn một đời nỗ lực tu hành, trải qua nhiều gian truân vất vả ra sao, đáng tiếc, nhân lực đôi lúc có hạn, dù ngươi nỗ lực hơn nữa, nhưng tư chất, cơ duyên không đủ, vậy thì vẫn khó lòng làm trái mệnh trời.

Như đã nói, thành tựu của võ giả được quyết định bởi rất nhiều yếu tố, từ tư chất, tâm tính, nỗ lực, khí vận...mỗi một loại đều không thể thiếu.

Muốn trở thành một vị cường giả tuyệt thế đứng ở trên đỉnh cao của thiên địa, không phải chỉ dựa vào một câu "Ta sẽ nỗ lực hơn bất kỳ người nào" liền có thể làm được.

Dưới cái nhìn của hắn, những vị đại năng kia, bất kể là tư chất, tâm tính hay khí vận đều không phải thường nhân có khả năng so sánh. Cũng bởi vì như thế, sau khi bỏ ra vô số mồ hôi cùng máu tươi, mới đạt tới thành tựu đỉnh phong, vượt qua chúng sinh.

Hiện tại, hắn rốt cuộc hiểu rõ nội tâm cấp thiết của Vũ Tôn.

Bản thân lão tuổi tác đã cao, khí huyết bắt đầu suy bại, lại bởi vì tư chất thấp kém, tỷ lệ đột phá tông sư gần như bằng không. Nhưng lão hiển nhiên không cam lòng, muốn thử đánh cược một lần.

Bởi vậy, lúc tuổi già, Vũ Tôn liền đem tất cả hi vọng đặt lên phía trên Luyện Huyết Kinh, muốn mượn Luyện Huyết Kinh, trợ giúp chính mình cải thiện tư chất.

"Nếu một ngày thực lực của ta đầy đủ, liền đem Luyện Huyết Kinh hoàn chỉnh truyền thụ cho Vũ Tôn đi!"



Lục Trường An thấp giọng thì thào.

Hắn sở dĩ chưa từng tiết lộ chuyện chính mình nắm giữ Luyện Huyết Kinh hoàn chỉnh, là bởi vì trong nội tâm còn mang theo chút đề phòng.

Thử nghĩ, một tên thư sinh tư chất tầm thường, đạo ngộ nông cạn, dĩ nhiên bổ sung thiếu sót của một bộ công pháp thượng cổ, nếu để lộ ra ngoài, tuyệt đối sẽ gây nên sự chú ý của người khác.

Lục Trường An dám đem Ly Địa Khống Hỏa Quyết tặng cho Diệp đại sư, là bởi vì hắn nhìn ra, Diệp đại sư là hạng người si mê đan đạo, mặc dù tính cách cộc lốc khó ưa, nhưng làm người thẳn thắn cương trực, yêu ghét rõ ràng, không có quá nhiều tâm nhãn.

Người như thế, sẽ không vì một bộ khống hỏa quyết mà ra tay với hắn.

Ngược lại Vũ Tôn tạo cho hắn một loại cảm giác tâm tư thâm trầm, khó lòng nắm bắt, bởi vậy, hắn không thể không đề phòng.

Cứ quan sát thêm một thời gian, nếu đối phương thật sự không có ý đồ xấu với hắn, hắn cũng không ngại tặng Luyện Huyết Kinh cho lão, xem như hoàn trả nhân quả. Tuy nhiên, nhất thiết phải đợi đến thời điểm thực lực của hắn đầy đủ rồi hẵng tính.

Thu hồi tâm thần, Lục Trường An tiếp tục công việc hằng ngày, chăm chỉ dọn dẹp Tàng Thư Các.

Mặt trời vừa lên, đệ tử trong tông lục tục chạy tới Triêu Dương Phong trao đổi công pháp.

Mấy hôm vừa rồi, Lục Trường An nghỉ làm, Vũ Tôn cũng không rảnh, vì vậy, trực tiếp đem Tàng Thư Các đóng cửa.

Dẫn tới, sau khi hay tin Tàng Kinh Các đã mở cửa, không ít đệ tử vội vàng đi tới mượn công pháp bí tịch mà mình cần.

Nguyên một buổi sáng, Lục Trường An càng tiếp đón hơn ba mươi gã đệ tử, bận tối mắt tối mũi, căn bản không có thời gian nhàn nhã tu hành.

Mãi cho đến khi mặt trời l·ên đ·ỉnh đầu, đệ tử tới mượn công pháp mới thưa dần, Lục Trường An dùng tay áo lau mồ hồi trên trán, tiện tay pha cho mình một ấm trà.

Thời điểm hắn đang nhàn nhã phẩm trà, chợt phát hiện có một thân ảnh quen thuộc đi vào cứa chính.

Đó là một thiếu nữ mặc váy trắng đeo khăn che mặt, dáng người thướt tha yểu điệu, quả thực là mỹ nhân tuyệt thế, nhưng khí chất lạnh lùng như băng, một bộ tránh xa người ngàn dặm.

Quan trọng nhất là tóc và lông mi của nàng dĩ nhiên cũng là màu trắng, cực kỳ nổi bật.

Thiếu nữ kia đúng là người quen cũ của hắn, Cơ Khuynh Thành.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.