Trời dần về chiều, Lục Trường An vươn vai đứng dậy, nhàn nhã trở về tạp dịch phong.
Vừa đến nơi liền phát hiện, Cơ Khuynh Thành đã đứng chờ đợi ở trước cửa nhà gỗ từ lâu.
Phía xa xa, có mấy gã đệ tử tạp dịch đang nhìn lén nàng, thấp giọng bàn luận:
"Đó không phải là Cơ sư tỷ của Tuyết Dương Phong ư? Sao nàng ta lại tới đây?"
"Cơ sư tỷ giống như đang chờ người, nhà gỗ kia là của một vị đại thúc họ Lục mới gia nhập Vũ Dương Tông thời gian trước. Cơ sư tỷ hẳn là đang chờ đợi hắn!"
"Hí! Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì? Chẳng lẽ là tình nhân?"
"Óc chó! Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Cơ sư tỷ đường đường là thiên chi kiêu tử, làm sao sẽ ưa thích một người đàn ông trung niên. Theo ta dự đoán, Lục đại thúc hẳn là trưởng bối trong nhà của nàng!"
"Hừ! Các ngươi đúng là cô lậu quả văn. Theo ta được biết, gần hai tháng trước, Cơ sư tỷ đi theo Trương chấp sự ra ngoài chiêu sinh, sau đó mang về một người đàn ông trung niên. Lục đại thúc là do nàng mang về, Cơ sư tỷ tự nhiên phải trông nom một hai"
"A, thật là hâm mộ, sao ngày trước không phải là Cơ sư tỷ tới chỗ của ta chiêu sinh, như thế, ta nói không chừng có thể ôm bắp đùi của nàng"
....
Đối với lời bàn tán của đám đệ tử tạp dịch, Cơ Khuynh Thành căn bản chẳng để trong lòng. Hiện tại, nội tâm của nàng tương đối khẩn trương thấp thỏm, ngoài ra còn có chút chờ mong.
Từ lúc nàng bắt đầu giác tỉnh thần lực đến nay đã gần một tháng, nhưng bởi vì tự mình mày mò, không có người chỉ điểm, dẫn đến quá trình giác tỉnh xảy ra sai lầm, bị thần lực phản phệ, tổn thương tới căn cơ.
Tóc và lông mi của nàng sở dĩ bạc trắng, là bởi vì bị Huyền Minh Thất Hình Diện hút mất lượng lớn sinh cơ, chứ không phải huyết mạch dị biến như trong lời đồn.
Nếu tình trạng như vậy vẫn tiếp diễn, đừng nói giác tỉnh thần lực, trở thành Chưởng Binh Sứ, nàng có giữ được mạng nhỏ hay không đã là vấn đề lớn rồi.
Chừng nửa khắc đồng hồ sau, Lục Trường Ăn rốt cuộc về đến nơi, Cơ Khuynh Thành thu hồi tâm thần, ôm quyền khách khí nói:
"Lục sư huynh!"
"Vào trong rồi nói!"
Lục Trường An khoát khoát tay, mở cửa mời nàng vào nhà.
Nhà gỗ của hắn diện tích không quá lớn, bày biện cũng cực kỳ đơn sơ, chỉ có một cái giường đơn, một tấm bồ đoàn, cùng một cái bàn trà nhỏ.
Cơ Khuynh Thành do dự chốc lát, tiếp theo hơi câu nệ bước vào trong phòng, cùng hắn ngồi đối diện.
"Lục sư huynh, ta..."
Cơ Khuynh Thành vừa định nói cái gì, đã thấy Lục Trường An từ trong ống tay áo lấy ra một cuốn sổ nhỏ đặt lên bàn, đẩy về phía nàng.
"Bên trong là tất cả những lưu ý liên quan tới giác tỉnh thần lực. Ngoài ra trong quá trình giác tỉnh, cần thiết phải có cường giả hộ pháp, phòng ngừa thần lực cắn trả!"
Cơ Khuynh Thành tiếp nhận sổ nhỏ, lật qua vài lượt, ánh mắt dần dần loé lên dị thải, thầm nghĩ.
"Hóa ra giác tỉnh thần lực còn cần chuẩn bị nhiều thứ như vậy, khó trách năm đó mỗi lần Cơ gia đệ tử giác tỉnh đều thất bại..."
Thần lực được chia làm hai loại.
Một loại là sơ đại thần lực, một loại là hậu đại thần lực.
Sơ đại thần lực ám chỉ những người lần đầu tiên dung hợp Thần Binh, trở thành Thần Binh Sứ.
Về phần hậu đại thần lực thì là để chỉ hậu nhân của Thần Binh Sứ tiến hành giác tỉnh được thần lực.
Mặc dù cùng là một loại thần lực, nhưng hiển nhiên uy năng của sơ đại thần lực mạnh hơn hậu đại thần lực rất nhiều, song hành với đó, quá trình giác tỉnh sơ đại thần lực cũng phức tạp và nguy hiểm hơn vô số lần.
Cơ Khuynh Thành rõ ràng là thuộc về tình huống đầu tiên. Tuy nhiên, Thần Binh của nàng chỉ là một mảnh tàn phiến, chứ không phải hoàn chỉnh Thần Binh.
Bởi vì thế, coi như giác tỉnh thành công, nàng cũng sẽ không trở thành chân chính Thần Binh Sứ, mà nhiều lắm chỉ xem như Ngụy Thần Binh Sứ.
Huyền Minh Thất Hình Diện ẩn chứa Huyền Băng Giới Thần Lực, là lực lượng chí âm, cho nên muốn giác tỉnh thành công, cần tìm kiếm một chỗ Chí Âm Chi Địa để tiến hành. Ngoài ra còn cần vài món bảo vật mang thuộc tính cực dương bảo hộ, tránh cho bị thần lực phản phệ, hóa thành tượng băng.
"Cảm tạ Lục sư huynh tương trợ. Sắp tới, bất kể thành công hay không, sư muội đều nhớ kỹ ân tình của ngươi!"
Cơ Khuynh Thành cung kính nói.
Lục Trường An khoát khoát tay, nhẹ giọng dặn dò:
"Giác tỉnh thần lực chẳng phải chuyện đùa, Cơ cô nương vẫn nên chuẩn bị thật kỹ. Nếu cảm giác không làm được, vậy thì trực tiếp từ bỏ, lấy tư chất của ngươi, coi như không có Thần Binh, cũng có khả năng trở thành cường giả đỉnh cao!"
Cơ Khuynh Thành nhẹ điểm đầu, chớp chớp mắt, không nói gì thêm.
Kẻ địch của nàng quá mức cường đại, nếu không thể trở thành Thần Binh Sứ, vậy thì hi vọng báo thù quả thực vô cùng xa vời.
Lục sư huynh e rằng không biết, có được thần lực và không có thần lực cách biệt ra sao!
Sau khi tiễn Cơ Khuynh Thành ra về, Lục Trường An lập tức lắc mình chui vào Chư Thiên Điếm, bắt đầu tiến hành thối cốt.
Diệp đại sư tặng cho hắn 100 viên thượng phẩm Đoán Cốt Đan, quá trình tu hành Đoán Cốt của hắn đã không còn chút huyền niệm, Đoán Cốt viên mãn hoàn toàn nằm trong tầm tay.
Bởi vậy, nội tâm của Lục Trường An tương đối ung dung, không còn chút gấp gáp.
Một mạch tu luyện tới nửa đêm, Lục Trường An mới mở bừng hai mắt, đồng thời phun ra một ngụm khí trọc, thần sắc lộ vẻ vui mừng.
"Đoán Cốt tiểu thành!"
Nhập môn gần hai tháng, hắn dĩ nhiên đạt tới trình độ trung bình của đệ tử chân truyền tại Vũ Dương Tông.
Phải biết đệ tử nội môn của Vũ Dương Tông, muốn đạt tới Đoán Cốt tiểu thành, nhanh thì cũng phải bốn năm năm mà lâu thì cần bảy tám năm, thậm chí có rất nhiều đệ tử bị kẹt ở Ngưng Huyết viên mãn thật lâu, khó lòng đột phá.
Nguyên nhân tu vi chậm chạp khó tăng lên, ngoại trừ vấn đề tư chất, còn liên quan tới tài nguyên tu luyện.
Hàng tháng, mặc dù Vũ Dương Tông có cung cấp tài nguyên tu luyện miễn phí cho đệ tử, nhưng số lượng quá ít, căn bản không đủ để nhét kẽ răng.
Đệ tử bình thường muốn đạt được càng nhiều tài nguyên, yêu cầu tự thân vận động, hoàn thành các loại nhiệm vụ nhằm đổi điểm cống hiến.
Nhưng đâu phải ai cũng giống như hắn, vừa nhập môn liền đạt được vô số tài nguyên, điểm cống hiến thừa thải, tùy ý tiêu xài lãng phí.
Ngay lúc Lục Trường An đang chuẩn bị thừa thắng xông lên, tiếp tục luyện hóa Đoán Cốt Đan, thì không gian bên ngoài Chư Thiên Điếm bỗng nhiên rung chuyển nhè nhẹ.
Khóe miệng của hắn lập tức nhếch lên, nở nụ cười tươi rói.
Bởi vì đưa tài đồng tử của hắn lại đến rồi!
Quả nhiên, chừng mấy hơi thở sau, trên bầu trời của không gian xuất hiện một cái vòng xoáy màu bạc, có một thiếu niên mặc áo đen cõng xeo trọng xích từ từ bước ra, hớt hải tiến tới trước của tiệm.
"Ra mắt tiền bối!"
Diệp Phàm cung kính hô.
"Ừm, vào đi!"
Lục Trường An từ tốn đáp, tỉ mỉ quan sát thiếu niên vừa đến, phát hiện mới ít ngày không gặp, Diệp Phàm dĩ nhiên đã đột phá Địa Nguyên trung kỳ, không hổ là kẻ có khí vận gia thân.
"Ngươi là đến giao dịch Ngân Quang Thảo chứ?"
Lục Trường An tương đối chờ mong hỏi.
Hiện tại, tài nguyên tu hành Đoán Cốt của hắn đã đầy đủ, tiếp đó cần thiết tìm kiếm tài liệu luyện chế Ngân Cốt Đan, hoàn thành Đoán Cốt đệ nhất luyện.
Diệp Phàm gãi gãi đầu, xấu hổ đáp:
"Vãn bối đang thăm dò một chỗ hiểm địa, tạm thời chưa thể rời đi, nên trên người không mang theo Ngân Quang Thảo!"
"Như vậy sao?"
Lục Trường An thì thào, cũng không quá thất vọng, cơm chưa ăn gạo còn đó. Trong mắt của hắn, Diệp Phàm chính là một khách hàng tiềm năng, là đưa tài đồng tử, không sớm thì muộn hắn đều sẽ chiếm được Ngân Quang Thảo.
"Hôm nay ngươi đến bản điếm là muốn giao dịch cái gì?"
"Vãn bối vừa đoạt được một chút bảo vật, chẳng biết tiền bối có thu mua không?"
Diệp Phàm nói.
"Bảo vật?"
Hai mắt Lục Trường An lóe sáng, cười bảo:
"Mau lấy ra cho ta xem thử!"
Diệp Phàm gật đầu, gỡ túi trữ vật bên hông xuống, đổ lên mặt đất.
Lập tức, trên mặt đất lần nữa xuất hiện một đống đồ vật loạn thất bát tao.
Lục Trường An nhìn lướt qua vài lượt, tiếp theo sắc mặt trở nên cổ quái, bởi vì Diệp Phàm mang tới vật phẩm, dĩ nhiên là một đống phù chú, cùng vài lọ đan dược.