Chỉ là cổ nhân nói, ghét cái gì trời trao cái đó, hôm nay lúc Lục Trường An vừa tan làm, đang chuẩn bị trở về phòng, thì bất ngờ bị Vũ Tôn triệu kiến.
"Lục tiểu tử, ngươi là đệ tử duy nhất của Triêu Dương Phong chúng ta, cho nên tông môn thi đấu năm nay, liền do ngươi đại diện Triêu Dương Phong tham chiến!"
"Khụ khụ"
Lục Trường An nghe vậy thì ngây cả người, yếu ớt nói:
"Tiền bối minh giám, vãn bối tu vi thấp kém, cũng chưa từng học được võ kỹ nên hồn gì. Mạo muội tham dự thi đấu, nhất định sẽ khiến cho tiền bối mất mặt!"
Vũ Tôn không kiên nhẫn quát:
"Đây là quy định của tông môn, bắt buộc mỗi phong phải cử tối thiểu một người tới tham dự. Triêu Dương Phong chúng ta chỉ có mèo lớn mèo nhỏ hai con, nếu ngươi không chịu đi, chẳng lẽ còn để lão phu vác mặt mo lên lôi đài đánh nhau với đám tiểu bối ư?"
"Ây!"
Lục Trường An há hốc mồm, hoàn toàn không còn lời gì để phản bác.
Ngẫm lại, chính mình mặc dù cũng là đệ tử tạp dịch, nhưng tuổi tác đã ngoài bốn mươi, chạy tới cùng một đám thiếu niên thi đấu với nhau, quả thực rất khó coi.
Hắn rõ ràng chỉ muốn làm một mỹ nam tử an tĩnh, yên lặng trông coi Tàng Kinh Các, Vũ Tôn cần gì không trâu bắt chó đi cày...
Đáng tiếc, mệnh lệnh của Vũ Tôn, Lục Trường An căn bản không có tư cách từ chối.
Bắt gặp Lục Trường An mặt ủ mày chau, Vũ Tôn cười nhạt nói:
"Ngươi cứ tùy tiện lên lôi đài khoa chân múa tay là được, không cần quan tâm tới thành tích!"
"Vãn bối hiểu rõ!"
Lục Trường An gật gù đáp lời, hắn vốn cũng dự định qua loa cho xong chuyện rồi về nhà ngủ.
Tối hôm đó, Lục Trường An giống như thường lệ tiến vào Chư Thiên Điếm bế quan tu luyện.
Bởi vì tu vi đã đạt tới Đoán Cốt viên mãn, tạm thời không cách nào tăng tiến, cho nên trọng tâm chú ý của hắn đặt lên phía trên việc nghiên cứu các loại võ kỹ.
Ba tháng vừa qua, Lục Trường An đã đem Liễm Tức Quy Nguyên Quyết và Mặc Ảnh Du Thân Bộ tu luyện thành công.
Về phần Lôi Đình Diệt Thế Ấn thì hai chiêu Di Sơn và Phân Thủy, hắn đồng dạng đã học được, hiện tại đang trong quá trình thôi diễn những chiêu thức tiếp theo.
Thôi diễn võ học đối với võ giả bình thường mà nói chính là chuyện thiên phương dạ đàm.
Nhưng đối với Lục Trường An lại không phải chuyện gì khó. Dù sao pháp mục của hắn không phải ăn chay.
Ngày trước, thời điểm lần đầu nhận được bí tịch của Lôi Đình Diệt Thế Ấn, hắn đã dùng pháp mục xem xét qua, xác nhận môn ấn pháp này không chỉ có hai chiêu mà là có tới bảy chiêu.
Trong đó, chiêu thứ nhất là Di Sơn, chiêu thứ hai là Phân Thủy, chiêu thứ ba là Phá Hư, chiêu thứ bốn là Phần Thành, chiêu thứ năm là Đoạn Nhạc, chiêu thứ sáu là Toái Thiên, chiêu thứ bảy là Diệt Thế.
Hơn nữa, Lôi Đình Diệt Thế Ấn hoàn chỉnh, cấp bậc không phải là Huyền giai mà khả năng cao chính là một môn thiên giai thần công.
Tuy nhiên, pháp mục của hắn mặc dù có thể nhìn ra nguyên lý vận hành của Lôi Đình Diệt Thế Ấn, nhưng cũng không phải vạn năng.
Bản thân hắn hiển nhiên không thể nào chỉ dựa vào pháp mục liền ngay lập tức học được toàn bộ bảy chiêu thức trên, mà cần thiết chậm rãi thôi diễn.
Những ngày vừa qua, hắn đã thành công thôi diễn đến chiêu thức thứ ba, Phá Hư.
Di Sơn Ấn, năng lực là chuyển đổi lực công kích của kẻ địch thành của mình, tiến hành gậy ông đập lưng ông.
Phân Thủy Ấn, năng lực là phân tán lực công kích của kẻ địch thành nhiều phần nhỏ, từ đó hóa giải thế công.
Mà Phá Hư Ấn, năng lực khá đặc biệt, thời điểm vận dụng liền có thể nhìn thấu điểm yếu trong chiêu số của đối phương, lánh nặng tìm nhẹ, trọng điểm xuất kích.
Chiêu thức này phối hợp với pháp mục quả thực là thiên y vô phùng, trợ giúp hắn gia tăng rất nhiều chiến lực.
Thời gian ba tháng, Lục Trường An một mực chờ đợi tin tốt của Diệp Phàm, nhưng không rõ tiểu tử kia gặp phải chuyện gì mà chậm chạp chưa từng xuất hiện.
Ngay lúc Lục Trường An đang nhẹ nhàng cảm khái, chợt cảm ứng được một tia động tĩnh, hai mắt lập tức sáng lên.
Cùng lúc đó, Chư Thiên Thành Chi Linh lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, cung kính nói:
"Chủ nhân, có người bố trí Chư Thiên Giao Dịch Trận muốn giao dịch với chúng ta, ngươi muốn tiếp nhận giao dịch sao?"
"Ồ, không phải Diệp Phàm ư..."
Thần sắc Lục Trường An hơi thất vọng trong giây lát, nhưng rất nhanh liền lộ ra vẻ hào hứng.
Chư Thiên Thành Chi Linh từng giải thích qua, tu hành giả có mấy loại phương thức để giao dịch với Chư Thiên Thành.
Đầu tiên là kích hoạt Chư Thiên Thông Hành Lệnh trực tiếp tới Chư Thiên Thành tiến hành mua bán.
Thứ hai là bố trí Chư Thiên Giao Dịch Trận.
Mà Chư Thiên Giao Dịch Trận thì lại sở hữu hai loại phương pháp bố trí, một loại chuyên môn dùng để giao dịch với bản thân Chư Thiên Thành, một loại khác là thông qua Chư Thiên Thành làm cầu nối, giao dịch với những tu hành giả khác.
Có điều, từ lúc hắn trở thành Chư Thiên Thành chi chủ đến nay, đây là lần đầu tiên có người thông qua Chư Thiên Giao Dịch Trận tiến hành giao dịch.
"Tiếp nhận đi!"
Chư Thiên Thành Chi Linh gật gù, tiếp theo nhẹ nhàng phất tay áo, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một cái màn sáng màu xanh cao chừng một trượng, lúc thì hư ảo, lúc thì chân thực, mười phần quỷ dị.
Chờ đợi thêm mười hơi thở, giao diện mới hoàn toàn định hình, phía bên kia của màn sáng lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc thì bạc trắng, da dẻ nhăn nheo, khí tức yếu ớt. Lục Trường An vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra, đối phương hiện giờ cực kỳ suy yếu, giống như tùy thời có khả năng c·hết đi.
"Khặc...khục khục...quả nhiên trời cao chưa tuyệt đường sống của Lâm mỗ, Chư Thiên Giao Dịch Trận lại có thể câu thông với Chư Thiên Thành trong truyền thuyết. Chư Thiên Thành dĩ nhiên thật tồn tại..."
Người đàn ông trung niên ho khan mấy tiếng, trong đáy mắt lóe lên vẻ kích động, chăm chú nhìn về thân ảnh hư ảo, mờ mịt phía bên kia màn sáng.
"Các hạ bố trí giao dịch trận là muốn trao đổi thứ gì?"
Bất chợt, một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai y, âm thanh kia làm cho người ta có một loại cảm giác xa xôi, giống như từ bên ngoài vô số khoảng cách, thông qua giao dịch trận mà truyền tới.
Âm thanh phiêu miễu, khí tức nhiễu loạn không cố định, khiến cho người đàn ông trung niên căn bản không thể phán đoán ra tu vi chính xác của Lục Trường An.
"Khục! Vãn bối Lâm Hà bái kiến tiền bối, chẳng hay tiền bối xưng hô như thế nào?"
Người đàn ông trung niên cung kính nói.
"Hừm! Câu hỏi của các hạ đã phạm vào cấm kỵ của Chư Thiên Thành ta! Phải biết, nguyên tắc hàng đầu của Chư Thiên Thành là tuyệt đối không được phép thăm dò lai lịch của đối phương. Bởi vì từ xưa đến nay, ở trong Chư Thiên Vạn Giới, có rất nhiều cuộc giao dịch, vốn dĩ có thể hoàn thành, nhưng sau khi biết được thân phận của đối phương, lại bởi vì ân oán cá nhân hay hoặc là lập trường khác biệt mà nửa đường thất bại. Được rồi! Lời thừa thãi khỏi cần nói, các hạ dự định trao đổi thứ gì?"
Lục Trường An lạnh nhạt bảo.
"A! Là vãn bối thất lễ!"
Người đàn ông trung niên có chút xấu hổ ôm quyền, tiếp theo cất tiếng hỏi:
"Xin hỏi tiền bối Chư Thiên Thành có đồ vật dùng để tục mệnh không?"
Thời điểm người đàn ông trung niên nói lời ấy, đôi mắt hầu như không thể nhấc nổi, ngữ khí đều mang cảm giác tựa như nến tàn trong gió.
Lục Trường An còn chưa kịp đáp lời, y đã nói thêm:
"Chỉ cần tiền bối có thể cho ta bảo vật tục mệnh, vãn bối bằng lòng dâng lên toàn bộ thân gia!"
Nói đến đây, người đàn ông trung niên không nhịn được ho khan mấy tiếng, khí tức càng thêm hư nhược.
Thừa dịp đối phương đang ho khan, Lục Trường An cẩn thận đánh giá y. Người đàn ông trung niên đang mặc quần áo của võ tu, bối cảnh phía sau lưng là sơn động. Hắn liền suy đoán được, đối phương hẳn là một tên võ giả bị người khác đuổi g·iết, cuối cùng hao phí hết thảy thủ đoạn mới thành công trốn thoát, nhưng chính mình cũng bị trọng thương sắp ngã gục.
Thời điểm sắp c·hết, y quyết định đánh cược một lần, thử nghiệm bố trí Chư Thiên Giao Dịch Trận, tìm mua bảo vật tục mệnh.
Nhắc tới đối phương có chút may mắn, thời gian trước hắn vừa vặn chiếm được một viên lục chuyển Tục Mệnh Đan, tuy nhiên, Lục Trường An chưa vội tiến hành giao dịch mà là cất tiếng hỏi:
"Nói một chút về tình huống của các hạ trước đi, sau đó ta mới có thể đề cử loại bảo vật tục mệnh phù hợp cho ngươi!"
"Được!"
Người đàn ông trung niên gật gù, tiếp theo vươn tay kéo ra áo ngoài của mình, để lộ ra mấy đạo kiếm thương xuyên xỏ qua bộ ngực, nhưng đây không phải điểm mấu chốt. Quan trọng nhất đó là cả người y gầy guộc như que củi, giống như sinh mệnh lực bị thứ gì đó rút cạn sạch sẽ.
"Ba v·ết t·hương này mặc dù đều là do thần lực gây nên, nhưng cũng không phải trí mạng, mấu chốt là thời điểm vãn bối chạy trốn, vận dụng nhiên huyết bí pháp, dẫn đến sinh mệnh lực trong cơ thể hao tổn gần hết. Hiện tại, ngay cả nói chuyện còn cảm thấy phí sức. Nếu không có đồ vật tục mệnh, vãn bối sợ rằng khó lòng sống qua đêm nay!"
Người đàn ông trung niên cười khổ nói.
Lục Trường An khẽ trầm ngâm.
Hắn chú ý tới từ ngữ của người đàn ông trung niên, thương thế của đối phương, tựa hồ là do thần lực tạo thành.
Nói như vậy, người đàn ông trung niên không phải đến từ thế giới khác, mà hẳn là võ giả đến từ Thần Binh Giới rồi.
Đáng tiếc, bởi vì vị giới cách trở, dẫn đến, hắn không cách nào mượn pháp mục quan sát thông tin của đối phương. Nên tạm thời chưa dám khẳng định.