Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 40: Tử Diễm Thần Giới, Toái Tinh Trụ



Chương 40: Tử Diễm Thần Giới, Toái Tinh Trụ

"Ha hả, đối phó với ngươi thì còn cần thủ đoạn lợi hại gì chứ?"

Một âm thanh kiệt ngạo truyền đến từ trên đỉnh đầu của Lâm Hà.

Khói bụi từ từ tản đi, để lộ khung cảnh bốn phía.

Nơi đây là một chỗ núi non trùng điệp, cây cối rậm rạp, thích hợp ẩn núp. Lâm Hà sở dĩ trốn tránh ở nơi đây cũng là để tránh né đại địch t·ruy s·át.

"Rốt cuộc chịu lộ mặt rồi sao?"

Đối diện là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, mặc trường bào màu tím, vẻ mặt tràn đầy kiêu căng, một bộ cao cao tại thượng.

"Bản tọa tìm kiếm ở đây gần nửa tháng, vốn dĩ chuẩn bị từ bỏ, không nghĩ tới ngươi lại tự mình bại lộ vị trí. Đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công. Còn không mau giao ra truyền thừa của tộc ta, bổn tọa có thể cho ngươi một cái thống khoái!"

"Vô liêm sỉ! Tam Hoang thượng nhân truyền thừa là do lão phu tìm được trước, ở đâu ra là đồ vật của tộc các ngươi?"

Lâm Hà lạnh giọng quát.

"Ngươi cho rằng chỉ dựa vào tu vi nhị cấp thần lực liền có thể làm gì được lão phu ư? Lúc trước, nếu không phải Chưởng Binh Sứ của tộc ngươi hiện thân, lão phu đã sớm bóp c·hết ngươi rồi!"

"Ta liền nói vì sao khẩu khí của ngươi lớn như vậy, hóa ra là đã hồi phục thương thế. Ngay cả bảo vật khôi phục sinh mệnh cũng lấy được. Xem ra vị Tam Hoang thượng nhân kia để lại không ít thứ tốt nha!"

"Đáng tiếc, một tên phàm nhân như ngươi, không xứng nắm giữ cơ duyên to lớn như vậy!"

"Bớt nói nhảm, muốn đánh thì đánh đi!"

Lâm Hà hừ lạnh, vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh chiến kích, hung ác nhìn về phía đối phương.

"A! Phàm nhân sâu kiến! Thật cho rằng bổn tọa sợ ngươi rồi?"

Thanh niên mặc tử bào cười gằn, thấp giọng mặc niệm:

"Tử Diễm Giới Thần Lực!"



Lời vừa dứt, trên người gã lập tức bốc lên trùng trùng tử diễm, hóa thành một đạo hỏa diễm kết giới bao phủ xung quanh phạm vi ba trượng.

Tiếp theo. thanh niên mặc tử bào chợt nhấc ngón tay lên, phía trên ngón tay quấn quanh từng đạo từng đạo hỏa diễm màu tím, trông giống như một chiếc nhẫn làm từ ngọn lửa.

Ngón trỏ điểm về phía Lâm Hà, tử hỏa hung hăng lao ra ngoài, hóa thành từng vòng tròn hỏa diễm to lớn.

Tầng tầng vòng lửa giáng lâm, tổng cộng có mười hai tầng, phong thiên tỏa địa.

Một tầng vòng lửa đủ để g·iết c·hết Thông Huyền sơ kỳ, mười tầng vòng lửa đủ để g·iết c·hết Thông Huyền hậu kỳ, uy năng rợn người.

Tiếp theo, chỉ quyết của thanh niên mặc tử bào khẽ biến, thần lực hợp vào trong ngọn lửa, hỏa uy của tử sắc hỏa diễm đột ngột tăng mạnh, hết thảy vòng lửa bắt đầu thu nạp về phía trung tâm.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, một chuỗi động tác của gã chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi.

"Thần Thuật, Tử Diễm Thần Giới!"

"Hừ! Nếu là Chưởng Binh Sứ của tộc các ngươi thi triển Tử Diễm Thần Giới, lão phu còn kiêng kỵ ba phần. Mà ngươi thì tính là cái gì!"

Lâm Hà hừ lạnh, múa lên chiến kích, hóa thành trăm ngàn làn sóng hướng về phía trùng trùng vòng lửa mà bổ tới.

Ầm ầm ầm!

Vô số t·iếng n·ổ rung truyền ra, thiên địa rung chuyển, mười hai vòng lửa đồng loạt b·ị đ·ánh nổ, hóa thành tàn hỏa rơi rụng xuống mặt đất, đem cả vùng rừng núi đốt thành biển lửa.

Lâm Hà sắc mặt lạnh lùng, thân hình hóa thành huyết quang, cầm chặt chiến kích vọt tới:

"Chịu c·hết đi!"

Cả người y giống như mũi tên rời cung lao về phía trước, chiến kích trong tay run lên, mũi kích sắc bén giống như đâm rách trường không.

Thời điểm vừa tới gần, Lâm Hà không nói hai lời nâng trường kích mạnh mẽ đâm xuống.

Đinh!

Đáng tiếc, một kích của y đã bị thanh niên mặc từ bảo dùng thanh trường kiếm ngăn trở, hỏa diễm bao phủ phía trên trường kiếm càng hóa thành một làn sóng lửa, bao phủ về phía Lâm Hà.



Sắc mặt Lâm Hà đại biến, hai chân đạp không một cái, bứt lui về phía sau.

"Phàm nhân chính là phàm nhân, cũng dám mưu toan đối kháng Thần Tộc, quả thực ngu xuẩn mất khôn!"

Thanh niên mặc tử bào kiêu ngạo nói, tiếp theo lấn người tới gần, chủ động công kích.

Trong lúc tiếp cận, tử diễm thần lực quanh người gã càng thêm đậm đặc, mỗi nơi đi qua, không khí hầu như bị đốt đến vặn vẹo.

Lâm Hà thấy vậy, lần nữa rút lui, sắc mặt càng ngày càng nghiêm nghị, không nghĩ tới thần lực của đối phương đã tinh thuần tới mức độ đó.

"Ha ha ha! Ban nãy ngươi không phải rất hung hăng càn quấy ư? Vì sao hiện tại bỗng nhiên sợ hãi rồi!"

Lâm Hà không đáp lời, phát hiện đại địch sắp tới gần, y do dự chốc lát, sau đó cắn răng, vươn tay chộp mạnh về phía hư không, tức khắc một cây thạch trụ màu tím xuất hiện trong tay y.

Mà thanh niên mặc tử bào nguyên bản đang hăng hái áp sát, trực tiếp sững người, kiêng kỵ nhìn Lâm Hà, sau đó lặng lẽ lùi về sau mấy chục trượng.

Có điều, ngoài miệng vẫn không rảnh rỗi, lớn tiếng kêu gào:

"Quả nhiên Toái Tinh Trụ nằm trong tay ngươi. Bảo vật này chính là Tam Hoang thượng nhân chiếm được từ trong tay Tử Diễm Thần Tộc ta, ngươi cư nhiên dám dùng nó muốn đối phó bổn tọa?"

"Bớt nói nhảm! Tử Diễm Thần Tộc các ngươi đơn giản là coi trọng Tam Hoang thượng nhân truyền thừa của lão phu mà thôi. Muốn chiếm đoạt thì cứ nói thẳng, cần gì phải lấy cớ. Buồn cười! Thời điểm Tam Hoang thượng nhân tung hoành thiên hạ, Tử Diễm Thần Tộc căn bản còn chưa xuất hiện. Dĩ nhiên không biết mặt mũi nói thành của mình!"

"Ha hả, c·ướp c·ủa ngươi thì đã sao? Bảo vật trong thiên hạ, người có đức mới chiếm được. Bản tọa nói Tam Hoang thượng nhân truyền thừa là của tộc ta, vậy thì chính là của tộc ta! Ai dám phản đối?"

Thanh niên mặc tử bào cũng chẳng thèm tiếp tục che giấu, khinh thường nói.

"Hừ! Ngươi nói nhảm quá nhiều, giỏi thì tới đây mà c·ướp! Nếu ngươi dám tiến thêm một bước, lão phu liền phát động Toái Tinh Trụ! Ta cũng muốn thử xem, Tử Diễm Giới Thần Lực của ngươi mạnh hơn hay Toái Tinh Trụ của lão phu mạnh hơn!"

Phía đối diện, sắc mặt của thanh niên mặc tử bào trở nên khó coi. Gã từng tận mắt chứng kiến uy lực của Toái Tinh Trụ, hơn nửa tháng trước, Lâm Hà chính là sử dụng nó xử lý một vị nhị cấp thần lực của Tử Diễm Thần Tộc.

Tử Diễm Giới Thần Lực hộ thể của vị tộc nhân kia càng giống như trang giấy mỏng bị trực tiếp xé nát, cuối cùng ngay cả thân thể cũng không lưu lại chút cặn bã nào.



Toái Tinh Trụ mặc dù không phải Thần Khí, nhưng uy năng hoàn toàn không thua gì Thần Khí phổ thông, đây là món bí bảo từng làm nên danh tiếng của Tam Hoang thượng nhân thời thượng cổ.

Cũng bởi vì thế mà gã nổi lên tâm tư muốn g·iết người đoạt bảo,tuy nhiên, trực diện đối mặt với Toái Tinh Trụ, nội tâm gã vẫn có chút e ngại.

Mặc dù e ngại, nhưng khí thế không thể yếu nhược, thế là gã há miệng quát trở về:

"Có bản lĩnh thì ngươi phát động bí bảo đi! Lấy tu vi của ngươi, căn bản không vận dụng được Toái Tinh Trụ mấy lần!"

Thời điểm nói chuyện, hai mắt của thanh niên mặc tử bào gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay của Lâm Hà.

Toái Tinh Trụ vừa phát động, sẽ tạo thành một đạo quang trụ màu tím bắn về phía trước, tốc độ cực kỳ nhanh, uy lực mạnh mẽ không gì cản nổi.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội tránh thoát, chỉ cần ở thời điểm Toái Tinh Trụ phóng xuất quang trụ, chính mình trước giờ phán đoán đúng phương hướng, toàn lực tránh né liền có cơ họi bảo toàn tánh mạng.

"Làm sao vẫn chưa chịu phát động bí bảo? Chẳng lẽ thực lực quá thấp, không cách nào sử dụng Toái Tinh Trụ?"

Thanh niên mặc tử bào cười gằn, tiếp tục châm chọc.

Lâm Hàn không đáp lời mà nhíu mày trầm tư.

Nếu đối phương chỉ có một người vậy thì y căn bản không cần kiêng kỵ, nhưng phía sau lưng đối phương thế nhưng là một phương Chưởng Binh Thần Tộc. Lúc trước, Lâm Hà bởi vì tránh thoát sự đuổi g·iết của vị Chưởng Binh Sứ kia mới hao hết sinh mệnh lực trong cơ thể, nếu kéo dài thời gian, vị Chưởng Binh Sứ ấy chạy tới, vậy thì hôm nay khó lòng giữ mạng.

Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Hàn lóe lên một tia tàn nhẫn, tiếp theo nhẹ nhàng phất tay, huyết khí phá trời mà ra, bao phủ phương viên trăm trượng, đem cả người y hoàn toàn che lấp.

Phía xa xa, thanh niên mặc áo bào tím thấy thế, đồng tử khẽ co rụt, vôi vàng bứt lui về phía sau.

Bởi vì huyết khí che lấp tầm mắt nên gã không cách nào phán đoán được phương hướng mà Toái Tinh Trụ sẽ bắn ra.

Bởi vậy, trong lúc lui nhanh, gã liên tục biến hóa phương vị, tránh cho bị Lâm Hà nhắm chuẩn.

"Ha ha ha! Bản tọa đã sớm đoán được quy luật vận hành của Toái Tinh Trụ, nó chỉ có thể bắn thẳng về phía trước, chỉ cần bản tọa không ngừng biến đổi vị trí, ngươi tất nhiên không thể đánh trúng ta!"

Thanh niên mặc tử bào tự đắc nói.

"Ngu xuẩn!"

Lâm Hà cười nhạo trong lòng, giờ khắc này, y đã chạy khỏi vị trí ban đầu hơn mười dặm, về phần huyết khí che trời chỉ là thủ đoạn che mắt mà thôi. Mỗi lần phát động Toái Tinh Trụ đều phải tiêu hao lượng lớn chân nguyên, dùng để đối phó một tên nhị cấp thần lực quá lãng phí.

Nhưng mà thời điểm y đang cấp tốc rời đi, thì bỗng nhiên khẽ giật mình, vội vã dịch chuyển thân hình.

Cơ hồ cùng lúc y dời đi, vị trí mà y vừa đứng tựa hồ bị thứ gì đó đánh trúng, không gian vỡ vụn, mặt đất bên dưới bị lực lượng cường bạo nung chảy thành dung nham.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.