Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 77: Truy Sát Cùng Liên Thủ



Chương 77: Truy Sát Cùng Liên Thủ

"Thần lực thật mẹ nó khó chơi!"

Lục Trường An thấp giọng mắng một tiếng, vung tay phải lên, dùng thần niệm thu hồi chiến kích và Trấn Sơn Ấn, không quay đầu mà cõng lấy Cơ Khuynh Thành tiếp tục bỏ chạy.

Xích Chân thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may chính mình tùy thời vận chuyển thần lực hộ thể, nếu không bị chiến kích đánh lén thành công, mặc dù không c·hết cũng trọng thương.

Thanh chiến kích kia của Lục Trường An không phải vật tầm thường, rõ ràng là một kiện Trọng Binh.

"Thằng nhãi ranh kia ngoại trừ nắm giữ lượng lớn phù lục ra, còn sở hữu hai kiện trọng binh, xem chừng lai lịch không nhỏ. Khó trách dám cùng ta tranh đoạt Cơ Khuynh Thành...."

Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt y càng thêm nồng đậm.

Phất tay lấy ra một mặt kính, trên mặt kính xuất hiện hai điểm đỏ đang nhanh chóng di chuyển về phía chỗ sâu của Băng Thần Di Chỉ.

Y nhếch miệng cười gằn:

"Các ngươi chạy không thoát!"

Nửa ngày trôi qua, Lục Trường An vận dụng hết mười tấm Tốc Hành Phù, một đường lao tới chỗ sâu của Băng Thần Di Chỉ.

Mặc dù có Tốc Hành Phù hỗ trợ đi đường, nhưng liên tục chạy trốn cũng khiến hắn mệt bở hơi tai.

"Lục chấp sự, hãy bỏ ta xuống đi. Mục tiêu của hắn là ta chứ không phải ngươi. Ngươi đã giúp ta quá nhiều rồi!"

Cơ Khuynh Thành thở dài nói.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt xinh đẹp của hiếm thấy lộ ra vẻ ôn nhu.

Người đàn ông này nhiều lần xuất thủ bảo hộ mình, mặc dù hắn chưa từng biểu hiện ra tâm ý của bản thân, nhưng thân là thiếu nữ tuổi trẻ, chưa từng trải qua yêu đương.

Nếu nói nàng không cảm động chính là nói dối.

Chỉ có điều, kẻ đang t·ruy s·át bọn họ quả thực quá cường đại, nàng không muốn vì chính mình mà khiến cho Lục Trường An lâm vào nguy hiểm.

"Ngươi muốn liều mạng với gã Thần Tộc kia?"



Lục Trường An không cho ý kiến, mà chợt mở miệng hỏi ngược lại.

"Đúng vậy!"

Cơ Khuynh Thành do dự chốc lát, điềm đạm đáp:

"Tuy rằng ta chưa chân chính trở thành một vị Chưởng Binh Sứ, nhưng đã thành công dung hợp Huyền Minh Thất Hình Diện, cưỡng ép vận dụng thần lực, ít nhất có thể cùng đối phương đồng quy vu tận..."

Lục Trường An quay đầu lại nhìn về phía xa xăm, trong mắt lóe lên sát khí, hờ hững nói:

"Vậy thì không cần, hắn đuổi tới nơi rồi!"

Nói xong, hắn lần nữa đem Cơ Khuynh Thành thả xuống mặt đất, vỗ túi trữ vật lấy ra Trấn Sơn Ấn cùng chiến kích.

Chừng vài hơi thở sau, hắn híp mắt nhìn về phía cánh rừng ở phía nam, nơi đó có một đạo hỏa ảnh đang nhanh chóng tiếp cận.

Hỏa ảnh dần dần hiện hình, để lộ ra thân ảnh của Xích Chân được bao phủ bởi một lớp kết giới màu đỏ cháy hừng hực.

Trên khuôn mặt của Xích Chân hiện lên vẻ mệt mỏi, liên tục t·ruy s·át nửa ngày trời, thần lực bị hao tổn khá nhiều, nếu không phải trong túi trữ vật của y cất giữ chút ít huyết đan thì có lẽ đã sớm từ bỏ t·ruy s·át rồi.

Nhưng truyền thừa trên người Cơ Khuynh Thành dụ hoặc quá lớn, làm y hận không thể lập tức đuổi theo g·iết c·hết Lục Trường An, bắt lấy nàng.

Thời điểm vừa bắt đầu t·ruy s·át hai người bọn họ, y cũng không tưởng tưởng được lại khó khăn đến vậy.

Nhưng số lượng Tốc Hành Phù trên người Lục Trường An không khỏi quá nhiều rồi, đúng là một con chuột đồng khó g·iết.

"Không chạy nữa sao? Chẳng lẽ nhà ngươi đã dùng hết phù lục?"

"Không chạy nữa, bị một con chó thích cắn càn cắn không bỏ. Muốn cắt đuôi nó, phương pháp duy nhất chính là đem con chó ấy đập c·hết! Đúng không cẩu hùng?"

Lục Trường An cười nhạt nói.

"Ngươi muốn c·hết?"

Xích Chân nghe thế thì giận tím mặt.



Trên thân Xích Chân lập tức bốc lên hỏa diễm cuồn cuộn, trong chốc lát, hỏa diễm liền dần dần trở nên bình ổn.

Y thở ra một ngụm khí trọc, rồi chậm rãi nâng hai tay lên, lòng bàn tay quấn quanh hai ngọn lửa màu đỏ chói mắt, đem không gian xung quanh đốt cháy vặn vẹo.

Nhưng ngay thời điểm y sắp xuất thủ, thì đột nhiên xảy ra dị biến.

Đã thấy khoảng không phía sau lưng y bỗng dưng chấn động, đồng thời một thanh trường kiếm được quấn quanh bởi hàn khí vô thanh vô tức xuất hiện. Nó từ phía sau lưng đâm vào thân thể y, xoẹt một tiếng, trực tiếp xuyên qua trước ngực Xích Chân.

Lục Trường An thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, không nói hai lời nhanh chóng điều khiển Trấn Sơn Ấn đập tới.

Bên ngoài trường kiếm biểu hiện ra khí tức đúng là của Cơ Khuynh Thành.

Hỏa diễm bên ngoài cơ thể Xích Chân bỗng run lên, rồi bùm một t·iếng n·ổ tung, hóa thành đầy trời tàn hỏa lan tràn khắp bốn phía.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Những hỏa diễm kia ở bên ngoài ba mươi trượng lần nữa hội tụ, hóa thành hình người, Xích Chân lông tóc không hao tổn.

"Thế Thân Phù?"

Lục Trường An thấp giọng hô lên, không hổ là tộc nhân của Thần Tộc, ngay cả loại phù chú quý giá cỡ đó cũng nắm giữ.

"Nhà ngươi ngược lại rất có kiến thức. Có điều, các ngươi dám làm hại bản thiếu chủ tiêu tốn mất một tấm Thế Thân Phù, tội đáng muôn c·hết."

"Bản thiếu chủ nhất định phải đem ngươi rút gân lột da, rút ra hồn phách làm bấc đèn. Mà tiện tì nhà ngươi...."

Xích Chân tàn nhẫn nói, tiếp đó nhìn chằm chằm Cơ Khuynh Thành, gằn giọng:

"Bản thiếu chủ từng cho ngươi cơ hội làm cơ th·iếp của ta, nhưng ngươi đã rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Đã như vậy, ngươi chỉ có thể trở thành nữ nô, đợi bản thiếu chủ chơi chán sẽ ban tặng cho thủ hạ hưởng dụng!"

Phía bên này, sau khi đánh lén một kích, thân hình của Cơ Khuynh Thành từ từ hiện ra.

Bây giờ, trên mặt nàng đeo một chiếc mặt nạ quỷ màu đen, toàn thân được bao phủ bởi một lớp kết giới bằng hàn băng, vô cùng lạnh lẽo.

Đối với lời nói hung ác của Xích Chân, Cơ Khuynh Thành không hề hồi đáp mà thân hình chợt thoắt một cái, hóa thành một đạo băng quang lao vụt đi, đánh thẳng về phía Xích Chân.



Rầm rầm rầm!

Hàn băng kết giới bao quanh người nàng đột nhiên nổ tung, vô số hàn khí hội tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một đạo băng trụ dài mười thước.

Một cỗ sức mạnh thần lực từ trong băng trụ ầm ầm chấn động, lan tràn ra hai bên.

Những nơi nó đi qua, hỏa diễm dồn dập bị hàn khí dập tắt, biến mất.

"Hả? Thần lực? Ngươi cũng là tộc nhân của Thần Tộc?"

Một âm thanh kinh ngạc vang lên, Xích Chân vội vàng nâng tay kết ấn, trước người y hình thành một chiếc đại môn làm từ hỏa diễm, nghênh đón băng trụ.

Ấm! Ầm

Theo từng t·iếng n·ổ lớn truyền ra, băng trụ cùng cự môn v·a c·hạm với nhau rồi vỡ vụn, hóa thành đại lượng sương mù che kín bầu trời.

Nhân cơ hội đó, thân hình uyển chuyển của Cơ Khuynh Thành lặng lẽ xuất hiện ở trên đỉnh đầu Xích Chân.

Trong tay nàng chẳng biết lúc nào đã cầm chặt một thanh trường kiếm màu bạc, toàn lực chém mạnh xuống.

Kiếm quang đại hiện, hơn trăm đạo băng quang gào thét mà ra, tiếp theo trăm đạo băng quang kết hợp với nhau, hóa thành một đạo băng kiếm khổng lồ dài chừng bốn năm trượng, nhắm ngay đầu của Xích Chân bổ tới.

Phía bên khác, Trấn Sơn Ấn đón gió mà lớn, thoáng cái đã to bằng cả gian nhà, từ một phương hướng khác đánh úp về phía Xích Chân.

Đối mặt với công kích của Lục Trường An và Cơ Khuynh Thành, sắc mặt Xích Chân lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm nghị, hai tay lập lòe hỏa quang, tạo thành hai đạo hỏa chưởng đánh về hai phía.

Đinh leng keng

Xùy xùy

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên không ngớt.

Trấn Sơn Ấn bị hỏa chưởng đánh vỡ thành mảnh nhỏ, rơi xuống lả tả mặt đất.

Mà băng kiếm cùng hỏa chưởng v·a c·hạm vào nhau, đồng thời sụp đổ.

Tuy nhiên, Xích Chân cũng không dễ chịu, bị dư uy đánh bay về phía sau, húc đổ gần mười cây đại thụ mới miễn cưỡng đứng vững, quần áo tóc tai bù xù, trông vô cùng chật vật.

"Hừ, bản thiếu chủ đúng là coi thường các ngươi. Nhưng trận chiến hôm nay, dừng ở đây!"

Xích Chân giận dữ thét to.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.