Manh Đăng

Chương 10: Chương 10



Chương 10

Khi Ôn Hỏa đưa Ôn Băng về nhà, Ôn Tân Nguyên cũng đã về đến nhà, thấy sắc mặt Ôn Băng không tốt, nhanh chóng đỡ người từ trong tay Ôn Hỏa, trực tiếp đi tới sofa: "Có chuyện gì vậy?"

Ôn Băng còn nhớ tới đồ để trong tủ lạnh, bảo Ôn Tân Nguyên lấy ra đưa cho Ôn Hỏa: "Đưa cho em mang đi học ăn."

Ôn Tân Nguyên cũng không quá vui mừng: "Đó là ba mua cho con, con không muốn ăn sao?"

Ôn Băng lắc đầu: "Con muốn cho em."

Ôn Tân Nguyên vuốt vuốt tóc ra sau đầu: "Đứa nhỏ ngốc, cho em gái ăn, con nhìn xem nó có thiếu tiền không?"

Ôn Băng suy nghĩ một chút nói: "Con cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng vẫn không thể ngăn cản ba mua cho con."

Ôn Tân Nguyên mở miệng, nhưng cuối cùng lời muốn nói lại không nói ra.

Ôn Hỏa nhìn thấy ông khó xử như vậy, vừa lúc cô còn có việc, định rời đi trước. Cô bước đến chỗ Ôn Băng, cầm lấy điện thoại di động của anh ấy, chuyển số điện thoại của mình lên đầu liên lạc: "Có chuyện gì thì gọi cho em."

Ôn Băng cười với cô: "Ừm."

Ôn Hỏa đứng lên, mặc kệ Ôn Tân Nguyên có thái độ như thế nào với cô, vẫn lên tiếng chào hỏi: "Ba, con đi đây."

Ôn Tân Nguyên cũng là già mồm cãi láo, thật lâu sau mới lúng túng đồng ý, lúc này Ôn Hỏa cũng đi ra tới cửa.

Ông thu hồi tầm mắt, nhìn đứa con trai ngốc của mình, đi tới sát bên người rồi ngồi xổm xuống, lau dấu vết nôn trên người anh ấy, biết rõ còn cố ý hỏi: "Băng Băng, có phải con rất quý em gái mình không?"

Ôn Băng gật đầu: "Vâng, không có em gái con sẽ chết mất."

Tay Ôn Tân Nguyên thoáng dừng lại, người cũng sững sờ.

Vào thời điểm đó, hai đứa trẻ đã bị mẹ tẩy não, luyện Pháp Luân Công, mua một chậu than chuẩn bị cùng chết cháy với con mình.

Vì sao lại không thiêu chết con gái? Bởi vì lúc đó, vị đại sư kia nói, con gái bà là người được trời chọn, có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy, là cứu tinh của thế giới.

Con trai không tốt, con trai là kẻ hủy diệt thiên hạ, nhất định phải hóa thân thành cầu vồng, tức là tự thiêu. Không chỉ có thể cứu được chúng sinh khỏi biển khổ, còn có thể rửa sạch linh hồn của mình, niết bàn sống lại.

Nhưng dù sao cũng là con ruột của bà, bà cũng không đành lòng nên quyết định chết theo con trai, như vậy trên đường đến thiên đường, con trai bà sẽ có người bầu bạn.

May mắn thay, Ôn Hỏa đã phát hiện kịp thời, làm mất "đạo cụ" để "thăng thiên" của mẹ, nhưng điều này vẫn không ngăn được một bà mẹ đã sớm phát điên, bà không có công cụ để tự thiêu, nhưng vẫn muốn con trai mình nhất định phải chết.

Lúc ấy, không biết Ôn Hỏa lấy tài năng và sức lực đến từ đâu, thậm chí còn khởi động xe của Ôn Tân Nguyên, chính xác đỡ được Ôn Băng bị ném ra ngoài cửa sổ tầng 6. Cuối cùng không chết, nhưng thần kinh ít nhiều bị ảnh hưởng.

Sau khi Ôn Băng tỉnh lại thì không còn nhớ những chuyện xảy ra lúc trước nữa, chỉ nhớ Ôn Hỏa, anh ấy nhớ rõ là em gái đã cứu mạng của mình, luôn đối xử tốt với cô.

Ôn Tân Nguyên thở ra một hơi, ôm lấy Ôn Băng, vuốt sau lưng của anh ấy: "Đứa nhỏ ngốc."

Ôn Băng trong vòng tay của ông, lắc đầu nói: "Em gái con mới là đứa trẻ ngốc, con có ba bảo vệ, em ấy chỉ có một mình, trước đây em ấy bị đánh, sau gáy vẫn còn vết sẹo thật dài."

Ôn Tân Nguyên cau mày.

*

Trước khi Ôn Hỏa quay lại trường học, Ngô Quá đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat: "Mời em ăn tối nha?"

Hơn mười phút sau cô mới trả lời: "Được."

*

Thẩm Thành không đi công tác, nhưng công việc của anh không thể cứ tạm dừng như vậy, vì vậy anh đã sử dụng thời gian bay đã định để mở một cuộc họp video.

Năm nay anh cũng nhàn nhã hơn một chút, cảm thấy sau tuổi hai mươi, mỗi ngày đều phải dùng như tám ngày, còn lại rất ít thời gian để nghỉ ngơi. Bình thường sẽ cùng đánh golf với mọi người, tập thể dục và trò chuyện với mọi người về công việc.

Từ lâu, anh đã sớm học được cách không để người khác nhìn ra được cảm xúc của mình, bất kỳ sự hợp tác nào cũng có thể khiến mọi người hài lòng, nhưng không mang lại cho người ta cảm giác dối trá, điều này thực sự rất hiếm. Cần biết rằng, khi bàn chuyện hợp tác, nghệ thuật ăn nói và sự kiểm soát chi tiết là quá quan trọng.

Vì lý do cá nhân của Thẩm Thành dẫn đến việc gặp mặt trực tiếp bị hủy bỏ. Như một lời xin lỗi, anh chủ động từ bỏ một vài điều khoản, cuối cùng thì mọi người đều vui vẻ.

Chỉ có Thẩm Thành biết, mất đi một vài điều nhưng anh cũng kiếm lại được một vài điều khoản khác.

Đây là Thẩm Thành, kiểu người bán người khác, còn khiến người ta có thể cười ha ha tự mình đếm tiền cho anh.

Công việc kết thúc thì lập tức giao cho trợ lý, kêu tài xế đưa đến sân Thái Hòa.

Anh thay một bộ quần áo thể dục, sau đó tập thở nửa tiếng, tập tạ nửa tiếng. Cuối cùng, đứng trước tấm gương cao toàn thân, liếc nhìn mình trong gương, cảm thấy vẫn chưa hài lòng, lại bơi thêm nửa tiếng nữa.

Dì giúp việc đưa khăn tắm cho anh, lại nói thêm: "Dạo này ông chủ ngủ không ngon sao?"

Thẩm Thành cầm lấy khăn tắm: "Dì nói cái gì?"

Dì giúp việc ăn ngay nói thật: "Nếu đã ngủ không ngon, sao còn phải bắt mình vận động quá sức như vậy? Bài tập này không phải chỉ tập cho mệt rồi về nghỉ ngơi sao? Ông chủ cũng không cần phải để bản thân quá mệt mỏi."

Thẩm Thành không nói gì.

Dì giúp việc thấy anh không muốn nói, nên không hỏi: "Vậy ông chủ, buổi tối muốn ăn gì?"

“Chút nữa tôi ra ngoài, dì không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi đâu.”

Bà là mẹ của một nhân viên của Thẩm Thành, đứa con của bà thời trẻ mắc bệnh trầm cảm, hành vi cực đoan, bởi vậy nên quen biết một số người thích thể thao mạo hiểm. Sau này khi theo bọn họ tham gia thể thao mạo hiểm, vô ý rơi từ trên độ cao 140m xuống, tử vong tại chỗ.

Người mẹ đơn thân mất đi đứa con trai, mất đi nguồn sống và ý nghĩa của cuộc sống, sẵn sàng đi theo con trai, chính Thần Thành đã cho bà một công việc, cho bà một lý do để chống đỡ, lúc này mới tiếp tục sống.

Đây là lý do Thẩm Thành thường xuyên sắp xếp các cuộc kiểm tra tâm lý cho nhân viên bên cạnh mình, anh không muốn bi kịch lại một lần nữa lặp lại.

Thật ra, đây không phải là lòng tốt gì, đối với anh mà nói, anh sẽ làm những việc có thể kiếm lời mà không mất tiền.

Chỉ vì xử lý chuyện này quá đẹp mắt, anh còn được người sáng lập môn thể thao mạo hiểm, người đứng đầu hiện tại của Gumball 3000, để ý đến, giải đua xe trái phép hàng đầu thế giới này do anh ta cầm đầu từ đó có thêm một nhân viên, Thẩm Thành.

Thẩm Thành từ trong bể bơi đi ra, thay quần áo khác, trông nhàn nhã lại vừa mắt, đặc biệt là khi anh đeo chiếc kính trị giá mười sáu vạn, khí chất lại được nâng lên một bước.

Sửa sang lại trang phục của mình lần cuối cùng trước gương, sau đó bôi một ít nước hoa lên cổ tay áo và cổ tay, rồi đi ra cửa.

Vừa lên xe, Trình Thố gọi điện tới: "Anh, anh đã tiết lộ tất cả các khách hàng của em cho kẻ thù một mất một còn của em sao?"

Trước khi họp video, Thẩm Thành đã đưa một số thông tin khách hàng của Trình Thố cho phòng quan hệ của công ty tâm lý cạnh tranh với anh ấy: "Ừm."

Trình Thố khóc: "Em kiếm được nhiều khách như vậy dễ lắm sao anh? Anh đừng có chọc phá em. Em còn phải dựa vào họ mà kiếm cơm đấy."

Thẩm Thành nói: "Cậu nói cho anh biết Ôn Hỏa bị bệnh gì, anh sẽ giới thiệu cho cậu một số khách hàng mới."

Trình Thố biết, cho dù khôn khéo đến đâu cũng không thể đấu lại, lúc này hối hận xanh ruột: "Không phải, anh, sao nhất định là có bệnh chứ? Bọn em không thể là bạn được sao?"

Thẩm Thành rất tự tin: "Cô ấy không có thời gian kết bạn."

Trình Thố nghĩ điều này quá buồn cười, thiếu chút nữa phun ra: "Vậy thì có lẽ, ừm, ách, có lẽ anh không biết rõ về cô ấy. Có lẽ, không đúng lắm, Ôn Hỏa so với trong tưởng tượng của anh không quá giống thì sao?”

Thẩm Thành nhíu mày.

Trình Thố vì chính mình, cuối cùng vẫn bán đứng Ôn Hỏa: "Anh, em nói cho anh biết, rất nhiều vũ trường mà anh biết, Ôn Hỏa là khách VIP."

Thẩm Thành càng nhíu mày sâu hơn.

Trình Thố tiếp tục nói: "Mèo hoang nhỏ trong hộp đêm, anh không biết sao? Cô ấy biết nhảy, battle với người ta chưa từng thua bao giờ. Khi đó, cô ấy không ngủ được, mỗi ngày đều đi nhảy Disco, em và cô ấy đã quen nhau khi nhảy Disco."

Đây cũng là lời nói thật, hai người gặp nhau trong hộp đêm, ngoại trừ thêm WeChat, sau đó xem vòng bạn bè của anh ấy, Ôn Hỏa mới phát hiện ra anh ấy là bác sĩ tâm lý, nên mới tìm đến anh ấy để điều trị chứng mất ngủ.

Trình Thố chỉ đề cập đến điểm này, tránh đề tài bệnh của Ôn Hỏa, Thẩm Thành vẫn đang trong quá trình điên đảo, chưa phát hiện ra.

Rốt cuộc Ôn Hỏa giấu anh bao nhiêu chuyện rồi?

Tài xế nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thành trong gương chiếu hậu không tốt lắm, vô thức rụt người lại, nhìn ra bên ngoài cửa xe, Thẩm Thành mà anh ta biết, một khi nổi giận, sẽ giết người một cách vô hình.

Thẩm Thành gọi cho Ôn Hỏa, nhưng không thể gọi được, hiển nhiên là cô đã cho anh vào danh sách đen.

Anh lại gửi tin nhắn WeChat cho cô, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện ngay trên giao diện, cô đã xóa anh khỏi WeChat... 

Cuối cùng, anh gọi điện đến ký túc xá của cô, sau khi xác minh danh tính thì cuối cùng cũng hỏi được vị trí của cô

*

Tụ Phúc Viên. Tầng hai của khách sạn Bàn Cổ.

Ngô Quá thực tập tại Học viện Khoa học Trung Quốc, lương thực tập cũng không nhiều, mời Ôn Hỏa ăn một bữa cơm 500 tệ một người, thật sự là hơi xa xỉ.

Nhưng đó cũng không phải là chuyện Ôn Hỏa quan tâm, cô hầu như không cảm thấy đau lòng cho cái giá mà ai đó phải trả để được nổi bật nhất thời. Đây dường như là điều mà ai cũng phải trải qua, muốn nổi bật trước mặt người khác, vậy thì sau đó sẽ phải chịu tội, không có gì phải đau lòng cả.

Ngô Quá hỏi Ôn Hỏa: "Em đã đồng ăn cơm cùng anh, nhất định sẽ không chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm."

Ôn Hỏa gật đầu: "Em muốn biết về lịch trình của giáo sư Dương Dẫn Lâu, có một số việc em muốn hỏi ông ấy."

Ngô Quá trưng ra vẻ mặt “biết ngay mà” nói: "Tại sao?"

Ôn Hỏa hỏi ngược lại: "Hả?"

Ngô Quá lau tay, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn Ôn Hỏa: "Vì sao em lại muốn tìm giáo sư?"

Ôn Hỏa thẳng thắn nói: "Thực ra, em đang tìm mẹ của giáo sư Dương. Em không thể nói cho anh biết nguyên nhân chính xác, nhưng anh yên tâm, em không có ác ý."

Ngô Quá tin, mặc dù cô không nói gì, nhưng anh ấy vẫn tin tưởng: "Nếu anh giúp em hẹn được với giáo sư, thì em có thể cho anh lợi ích gì?"

Ôn Hỏa đã nghe Thẩm Thành nói về khuyết điểm của Ngô Quá: "Em có thể giúp anh mở rộng tư duy, nếu rơi vào ngõ cụt cũng có thể đến tìm em. Anh biết ưu điểm lớn nhất của em là có rất nhiều ý tưởng mà."

Ngô Quá gõ gõ ngón tay: "Có thể, cứ vậy đi."

Ôn Hỏa dường như đã sớm được kết quả sẽ như thế này, rất bình tĩnh mà nhấp một ngụm rượu.

Ngô Quá còn nhìn cô: "Em thật sự rất thông minh, hoàn toàn khác với những cô gái học thuật mà anh vẫn luôn tưởng tượng."

Ôn Hỏa cười: "Đó là bởi vì anh nhận thức con gái nghiêm cứu học thuật quá ít. Những cô gái xung quanh tôi, mỗi người đều có tài năng riêng của mình."

Cái này Ngô Quá cũng tin tưởng, rót chút rượu, muốn cụng ly với cô: "Hy vọng có cơ hội quen biết thêm."

Ôn Hỏa không nói chuyện, đưa tay cầm ly rượu chạm ly với anh ấy.

Sau khi ăn xong, Ngô Quá gọi một chiếc xe, cùng Ôn Hỏa đứng đợi ở ven đường.

Ngô Quá thấy cô mặc ít quần áo, muốn cởi áo mặc trên người khoác lên cho cô, cô đang định lên tiếng từ chối, nhìn thấy biển số xe quen thuộc thì hào phóng nhận lấy, thậm chí còn cười với Ngô Quá.

Ngô Quá cũng cười: "Em cũng biết là mình rất xinh đẹp đúng không? Em cười với anh như vậy, thì anh sẽ không thể kiềm chế được mất."

Ôn Hỏa bước hai bước đi tới bên cạnh anh ấy: "Anh cũng cảm thấy em xinh đẹp sao?"

Tim Ngô Quá đập nhanh hơn, cũng không biết có phải do uống rượu hay không: "Ôn Hỏa, em đừng thử thách thú tính của đàn ông, em sẽ không chịu nổi đâu. Khi đàn ông nổi điên, rất nguy hiểm."

Ôn Hỏa biết, lúc trước cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần từ một người nguy hiểm như Thẩm Thành, cũng đã sớm miễn dịch: "Có nguy hiểm không?"

Ngô Quả vẫn giữ lại lý trí cho mình, lùi lại một bước: "Hay là, chúng ta nói chuyện sau đi? Hơn nữa, hiện tại em cũng không mấy tỉnh táo, chờ tới khi em tỉnh táo lại, em sẽ không cảm thấy anh..."

Anh ấy còn chưa kịp nói xong, Thẩm Thành đã đi tới, nắm lấy cánh tay Ôn Hỏa, chuẩn bị kéo người rời đi.

Ngô Quá sửng sốt, nhưng anh ấy cũng biết Thẩm Thành: "Thẩm, Thẩm, thầy Thẩm..."

Ôn Hỏa giãy dụa muốn thoát ra: "Buông ra!"

Thẩm Thành kéo cô đến trước xe, ném cô vào trong.

Tài xế sáng suốt xuống xe, không ngờ vừa xuống xe, Ôn Hỏa đã khóa cửa xe lại, nhốt Thẩm Thành bên ngoài xe.

Vẻ mặt Thẩm Thành bình tĩnh: "Mở cửa!"

Ôn Hỏa không mở, hơn nữa cũng không thèm nhìn anh, còn vẫy tay tạm biệt Ngô Quá.

Thẩm Thành tức giận chết mất: "Ôn Hỏa, tôi nói lại lần nữa, mở cửa!"

Ôn Hỏa không mở, cô vẫn còn tâm trạng để xem vòng bạn bè, một lúc sau, điện thoại báo có người gọi tới, vừa nhìn thấy dãy số thì lập tức nhíu mày, nhận cuộc gọi.

Đầu bên kia điện thoại là giọng của một người phụ nữ, rất lo lắng.

Ôn Hỏa nghe đối phương nói xong thản nhiên cười một tiếng, 

quay lưng về phía Thẩm Thành nói với người bên kia điện thoại: “Cô bảo tôi dụ dỗ, tôi dụ dỗ, cô bảo tôi dừng lại, tôi dừng lại, cô Hàn, đó không phải là cách làm ăn."

Đầu bên kia nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy cô muốn thế nào?"

Ôn Hỏa sờ sờ môi: "Thêm tiền."

“Được!"

Ôn Hỏa cúp điện thoại, xoay người lại, mở cửa xe.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.