Manh Đăng

Chương 36: Chương 36



Chương 36:

Editor: Byredo

Đường Quân Ân đưa cho Ôn Hỏa một chai nước, Ôn Hỏa không nhận, hai tay ôm hai chân, chân giẫm lên sofa của anh ấy, đầu úp xuống đầu gối.

Anh ấy buông chai nước, ngồi xuống: “Cô yên tâm, cậu ấy sẽ không để chuyện này tiếp tục lên men đâu.”

Ôn Hỏa nghe vậy, chỉ cảm thấy buồn cười, Thẩm Thành là muốn đưa chuyện này ra ánh sáng, anh sẽ không để chuyện này tiếp tục lên men, tưởng là đang dỗ trẻ con sao? Cô đã hơn 20 tuổi rồi.

Đường Quân Ân lại nói: “Đợi chút nữa bác sĩ đến đây, sẽ thăm khám… ừm, vết thương cho cô.”

Ôn Hỏa vẫn giữa nguyên tư thế bất động: “Anh không cần phải nói lập lờ như vậy, vết bầm tím trên người tôi đều là do Thẩm Thành làm ra khi làm tình.”

Có thể là quá lâu rồi cô chưa uống nước, nên nghe giọng rất khô khốc, Đường Quân Ân vặn nắp chai nước kia ra, rồi đưa cho cô: “Nếu tôi là cô, thì tôi sẽ khiến mình sống thật tốt, trạng thái thật tốt, thì mới có thể khiến cậu ta không thể sống tốt được.”

Ôn Hỏa không tiếp thu, cũng không thấm nổi câu nói “dinh dưỡng” này của anh ấy.

Những lời nói hời hợt, giả dối và rỗng tuếch ấy chỉ khiến người ta tổn thương thêm lần nữa, chịu càng nhiều thương tổn nữa mà thôi.

Sao phải khuyên chứ?

Cô thật sự không nghĩ ra sao?

Đường Quân Ân không ép được cô, anh ấy phát hiện, cô và Thẩm Thành rất giống nhau, đều rất quật cường. Anh ấy nôn nóng xoa dịu quan hệ của hai người, mà Thẩm Thành lại dường như chưa có động tĩnh gì, hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp, anh ấy đang làm gì vậy chứ?

Anh ấy ngồi không yên, đứng lên, đi qua đi lại trong phòng khách.

Thẩm Thành làm như vậy, chính là chứng minh chuyện ngoại tình, đừng nói là truyền thông, chỉ riêng cộng động mạng thôi, mỗi người một ngụm nước bọt, đã đủ để khiến anh chết đuối rồi.

Anh còn có một công ty đang chuẩn bị niêm yết trên thị trường, với tin tức lớn như này, thì công việc tiếp theo sẽ được thực hiện thế nào đây? Bản thân anh có một công ty đầu tư, nên mấy văn kiện như xin cấp phép hoạt động, anh có thể xử lý được, nhưng không thể tránh khỏi khâu xét duyệt.

Thị trường tư bản, quản lý của một công ty được niêm yết ảnh hưởng trực tiếp đến việc định giá công ty.

Người làm nòng cốt không những phải có năng lực kinh doanh mà còn phải có tư cách, nếu không, sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký, niêm yết xong, bị cho tạm dừng hoạt động thì sao? Sau đó phải tự mình trông thấy tổng giá trị nhỏ dần rồi bốc hơi sao?

Thời niên thiếu, Đường Quân Ân và Thẩm Thành thường xuyên chơi chung với nhau, sau đó, anh dọn ra ra khỏi đại viện, ở trong biệt thự với ba mẹ, bọn họ vẫn giữ liên lạc, nhưng quan hệ dần nhạt đi.

Thẩm Thành ra nước ngoài mấy năm, khi trở về thì bắt đầu tiếp nối sự nghiệp của gia đình.

Con người Thẩm Thành, rất trọng sự nghiệp, nhưng không cảm nhận được sự nỗ lực của anh. Anh thành công cực kỳ dễ dàng, ít nhất là người ngoài thấy thế. Trước kia, Đường Quân Ân cũng cảm thấy anh có được tất cả một cách quá nhẹ nhàng, dần dần, anh ấy phát hiện, sở dĩ Thẩm Thành nhẹ nhàng, là do anh chỉ đi trên con đường đã vạch sẵn. Gặp ai, thấy chuyện gì, rẽ vào giao lộ nào, anh đều xác định rõ ràng từ trước khi xuất phát, để được an toàn.

Anh như vậy, vậy mà hôm nay lại đặt mình vào tình thế nguy hiểm như này, Đường Quân Ân không khống chế được mà lo lắng cho anh.

Kim Ca không liên lạc được với Thẩm Thành, nên gọi điện thoại cho Đường Quân Ân, khi nhận được điện thoại, thì bác sĩ cũng tới. Đường Quân Ân lập tức mời bác sĩ vào nhà, nói với Kim Ca trước: “Mẹ nuôi, mẹ chờ con một chút nha, chỗ con đang có khách.”

Anh ấy dẫn bác sĩ tới trước mặt Ôn Hỏa, nói: “Vết thương trên người cô ấy, mong bác sĩ xử lý cho.”

Nữ bác sĩ tại gia đến khám bệnh thấy vậy, cau mày: “Sao lại bị vậy?”

Đường Quân Ân quên chưa cúp điện thoại, nói: “Là do, ừm, chuyện phòng the quá… chuyện đó, quá kịch liệt.”

Nữ bác sĩ liếc anh ấy: “Là anh làm?”

Đường Quân Ân xua tay, phủi sạch quan hệ với mình: “Đừng nói bừa, nếu tên lòng dạ hẹp hòi kia biết thì mặt lại xụ xuống.”

Nữ bác sĩ không hỏi lại nữa, ngồi xổm xuống, kéo tay Ôn Hỏa, nhẹ giọng hỏi: “Miệng vết thương có bị chảy máu không?”

Ôn Hỏa không nói lời nào.

Nữ bác sĩ có thể tưởng tượng ra đại khái chuyện cô đã trải qua, không ép hỏi, mà cẩn thận kiểm tra.

Đường Quân Ân là đàn ông, không có quan hệ gì với Ôn Hỏa, ở lại cũng không thích hợp, nên lên lầu nghe điện thoại của Kim Ca.

Cửa phòng đóng lại, áp điện thoại lên tai, anh ấy còn chưa nói gì, thì Kim Ca đã hỏi: “Cô bé kia, ở chỗ con sao?”

Đường Quân Ân biết Kim Ca nhất định đã đọc được tin tức, thẳng thắn nói: “Vâng.”

Kim Ca bên kia im lặng.

Đường Quân Ân sợ bà ấy nghĩ nhiều: “Thẩm Thành có thể xử lý tốt, mẹ đừng quá lo lắng.”

Kim Ca biết mình như vậy là rất đường đột, nhưng bà ấy vẫn muốn được gặp cô bé này. Nếu Thẩm Thành thật sự thích, thì bà và Thẩm Vấn Lễ, Thẩm Hoài Ngọc, thậm chí là toàn bộ nhà họ Thẩm đều có thể giúp đỡ xử lý nguy cơ lần này, có câu trả lời thỏa đáng cho cả cô bé này lẫn Hàn Bạch Lộ.

Bà ấy nói rõ: “Mẹ có thể đến gặp con bé được không?”

Đường Quân Ân hơi khó xử: “Mẹ không yên tâm với năng lực của Thẩm Thành sao? Hay là cảm thấy cô gái này có vấn đề? Không đâu, mẹ biết mắt nhìn người của Thẩm Thành mà, người có suy nghĩ dơ bẩn đều không thể đến gần cậu ấy được.”

Kim Ca nói: “Thẩm Thành làm đau con bé đúng không? Mẹ chỉ muốn đến xin lỗi, xem xem có thể đền bù gì được không thôi.”

Đã nói đến mức này, Đường Quân Ân cũng không thể từ chối, huống chi, anh ấy biết con người Kim Ca, bà sẽ không làm khó Ôn Hỏa, nên gửi định vị qua: “Mẹ đến dưới lầu thì gọi điện thoại cho con, con đi xuống đón mẹ.”

Cúp điện thoại, Đường Quân Ân thở dài, tuy tạm thời, tình thế còn chưa phát triển đến mức không thể vãn hồi, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy còn có chuyện nguy hiểm đang núp trong bóng tối, đang sẵn sàng ập đến.

Đã nhiều năm rồi anh ấy không có cảm giác này.

Cái tên Thẩm Thành này bao nuôi một người phụ nữ, tự mình vui vẻ chìm đắm trong sắc đẹp, làm cho anh ấy phải hãi hùng, khiếp vía hộ.

Anh ấy thầm mắng anh hai câu, gửi WeChat cho anh, nói cho anh biết là mẹ anh muốn tới.

Chỉ mong anh có thời gian xem WeChat.

Tin tức được ghi lại đúng thời gian thực, nhưng anh ấy vẫn không hoàn toàn tin vào những gì họ viết. Các bài viết của đám phóng viên vẫn còn quá chủ quan, chủ yếu là để hút người đọc.

*

Nguyễn Lí Hồng làm với Túc Hòa xong, tắm rửa sạch sẽ, thay áo gió, đeo vòng cổ đá quý quý giá lên, cuối cùng xỏ đôi giày mới mua vào.

Túc Hòa nằm nghiêng trên giường, chống đầu nhìn bà ấy: “Em muốn đi ra ngoài sao?”

“Ừm.”

“Tìm Ôn Hỏa à?”

Nguyễn Lí Hồng không trông cậy vào việc Ôn Tân Nguyên đi tìm Ôn Hỏa, sự chú ý của ông ta đều đổ dồn lên người con trai, chắc là còn chưa đọc được tin tức. Cứ như vậy, thành ra Ôn Hỏa đang một mình chiến đấu.

Bà ấy vốn tưởng là chuyện này không nghiêm trọng, Ôn Hỏa không cũng phải là trẻ con, nhưng nhìn thấy tin tức mới nhất, bà ấy vẫn không yên tâm.

Túc Hòa ngồi dậy: “Không phải tin tức nói em ấy đã bị Đường Quân Ân đưa đi sao? Đó là đạo diễn đó, em biết nhà anh ta ở đâu à?”

Nguyễn Lí Hồng trở về lâu như vậy mà không đi tìm Ôn Hỏa, chính là đang kết bạn. Nếu bà ấy muốn ở lại trong nước lâu dài, thì vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền. Bà ấy biết đạo lý miệng ăn núi lở, cho nên muốn tiền đẻ ra tiền.

Bước đầu tiên, là dùng thân phận bên ngoài để tiến vào hiệp hội doanh nhanh, tham gia những hoạt động, bữa tiệc riêng tư của họ.

Giới kinh doanh và giới giải trí đều là một giới, mà trong một giới, thì không thể tránh được việc mở rộng quan hệ. Người nổi tiếng là hiền hòa như Đường Quân Ân, chắc chắn là dễ tiếp cận hơn người có tiếng là thần bí như Thẩm Thành.

Bà ấy thu dọn xong, tô son môi, xoay người lại, nói: “Đi đây.”

“Chờ một chút.” Túc Hòa xuống giường, đi đến trước mặt bà ấy, mím môi: “Có em ấy, anh cũng muốn đi.”

Nguyễn Lí Hồng không định giấu giếm quan hệ của bọn họ, nhưng xem trên tin tức, thấy tình trạng trước mắt của Ôn Hỏa không tốt, bà ấy không muốn những chuyện ngoài lề này làm ảnh hưởng đến cô: “Anh đến khách sạn ở tạm đi.”

Túc Hòa hiểu, anh ấy muốn được đền bù một chút: “Vậy em có thể an ủi anh được không?”

Nguyễn Lí Hồng liếc anh ấy: “An ủi thế nào?”

Trước mặt bà ấy, Túc Hòa luôn hơi thẹn thùng, đương nhiên, đều là giả vờ, anh ấy thích giả vờ thành một nhóc đáng thương, như vậy thì nld sẽ chiều chuộng anh ấy. Anh ấy luôn chơi trò này không biết mệt.

Anh ấy ôm eo bà ấy, như chim nhỏ mà mổ lên môi bà ấy: “Như vậy nè.”

Nguyễn Lí Hồng lau sạch son môi dính trên môi anh ấy, tay dịch xuống, sờ đến đùi trong của anh ấy, nhéo một cái, mu bàn tay như có như không mà đụng tới cự vật của anh ấy: “Hai ngày nữa sẽ xử lý anh.”

Túc Hòa vừa lòng cực kỳ, khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa.

*

Nữ bác sĩ kiểm tra những vết thương quần áo không che được của Ôn Hỏa, đều là bị véo mạnh, người bạo hành dường như mất lý trí, nhưng kỳ lạ là đều tránh những chỗ làm hại đến Ôn Hỏa.

Cho nên, nữ bác sĩ phân tích, anh chỉ muốn làm cô đau, để cô nhớ kỹ.

Miệng vết thương bên ngoài đã xử lý xong, nữ bác sĩ hỏi Ôn Hỏa: “Còn bị thương chỗ khác không?”

Ôn Hỏa không cảm giác được. Cô sợ đau, nhưng cô có thể nhịn, cô có thể nhịn không kêu đau, nhưng sau khi biết Thẩm Thành tương kế tựu kế, ăn không của cô một năm, cô không cần nhịn cũng không cảm nhận được cơn đau trên cơ thể.

Cơn đau trên người, sao đau bằng cơn đau tinh thần được?

Cô ngửi thấy mùi nước thuốc khử trùng gay mũi và thuốc trị thương, cảm giác được mặt trời bên ngoài cửa sổ đang từ từ mọc, lại là một ngày mới. Đêm nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện, trái tim cô phập phồng không thôi.

Khi cô đang nhầm tưởng có ai tiến vào trú ngụ trong thân thể mình, cưỡi ngựa xem hoa cả đời, để lại một số ký ức không thuộc về cô, khiến cô có những cảm xúc trào dâng này, thì bóng dáng Thẩm Thành lại xuất hiện trong ảo giác của cô.

Hóa ra đều là anh.

Rõ ràng là anh có thể chọc thủng cô, nếu anh ấm ức, có thể làm rõ ngay khi cô tiếp cận anh, phẫn nộ, phát tiết, cô có thể ký hợp đồng với Hàn Bạch Lộ, thì có thể chấp nhận mọi chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhưng anh thì không.

Anh giả vờ không biết, anh hưởng thụ chuyện cô nhào vào anh hơn một năm trời, anh còn tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn, nắm bắt mục đích cô tiếp cận anh, nhục nhã cô bằng đủ mọi cách. Thật giống như anh không sai chút nào, anh ấm ức cực kỳ, chỉ có mình Ôn Hỏa cô sai, tội cô không thể tha thứ.

Đạo lý là thế này sao?

Rõ ràng đều là người xấu, vì sao còn muốn đổ lỗi, đẩy trách nhiệm cho đối phương? Như vậy thì mình sẽ trở nên trong sạch, vô tội sao? Đây là thật sự không hiểu rõ mình, hay là đang bịt tai trộm chuông vậy?

Ôn Hỏa ôm chặt hai chân, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Có cách nào không? Có thể coi như trước nay chưa từng gặp được Thẩm Thành không? Có thể không gặp anh nữa không?

Ôn Hỏa bắt đầu cắn môi mình, ở chỗ Thẩm Thành cắn rách, cô cắn nhẹ một cái, là lại chảy máu, máu chảy giữa cánh môi cô, giống như đang giả vờ cắn môi, nhưng lại có thể cải thiện khuôn mặt tái nhợt của cô hơn một chút.

Nữ bác sĩ xoay người, nhìn thấy môi cô chảy máu, lập tức ngồi xổm xuống, lấy tăm bông lau giúp cô.

Đường Quân Ân đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nói: “Thẩm Thành đúng là xuống miệng được, cắn đến chảy máu để phải đau lòng à? Vừa bắt đầu đã không hôn cho tốt? Mạch não đúng là 250 (đồ ngốc).”

Nữ bác sĩ gọi anh ấy qua một bên, nói: “Tôi thấy tâm lý của bạn anh có thể là hơi có vấn đề, có lẽ là mắc chứng rối loạn cảm xúc Mania (1).”

(1) Chứng rối loạn cảm xúc Mania: trong Tiêu chí phân loại và chẩn đoán bệnh rối loạn tâm thần-Ấn bản thứ ba của Trung Quốc (CCMD-3), Mania như một đơn vị độc lập trong các rối loạn tâm trạng (cảm xúc) (Rối loạn tâm trạng), và rối loạn lưỡng cực song song. Tăng cảm xúc hoặc cáu kỉnh là giai đoạn lâm sàng chính, kèm theo năng lượng cao, nói nhiều, tăng hoạt động và trong những trường hợp nặng kèm theo các triệu chứng loạn thần như ảo giác, hoang tưởng và các triệu chứng thần kinh. Các cơn hưng cảm kéo dài trên một tuần, thường là từng đợt, sau mỗi cơn chuyển sang giai đoạn thuyên giảm ngắt quãng với trạng thái tinh thần bình thường, hầu hết bệnh nhân có xu hướng tái phát nhiều cơn.

Đường Quân Ân cười: “Cô cũng cảm thấy cậu ta bị bệnh sao?”

“Tôi nghiêm túc.”

Đường Quân Ân xua tay: “Cậu ấy không thể có vấn đề gì đâu, người sống cẩn thận không có sơ hở nào như cậu ấy sao lại không thể khống chế cảm xúc được? Nói như vậy thì chẳng khác nào là nói, đạt được trình độ như cậu ấy, thì tâm lý phải có vấn đề. Logic này của cô không đúng.”

Nữ bác sĩ thấy anh ấy không tin, cũng không nói gì nữa, gỡ găng tay y tế xuống: “Cô gái này không có vấn đề gì, cũng không bị tụ máu. Chỗ khác tôi đã nhìn qua một chút, chỗ nào nhìn ra được thì đã xử lý kịp thời, cho nên vấn đề không lớn. Tôi kê một ít thuốc hạ sốt và thuốc mỡ, thuốc uống, đều viết hết trên vỏ hộp. Thuốc mỡ, ừm, để cô ấy tự bôi đi, hoặc là anh gọi điện thoại cho tôi, tôi đến bôi cho cô ấy cũng được, dù sao cũng là bị thương của chỗ riêng tư.”

Đường Quân Ân như vậy, cảm thấy hơi xấu hổ, cứng mặt, căng da đầu hỏi: “Có nghiêm trọng không? Không có vấn đề gì lớn chứ? Chuyện đó có bị ảnh hưởng không…”

Nữ bác sĩ biết anh ấy muốn hỏi gì, rất nhiều đàn ông đều thích hỏi vấn đề này: “Sẽ không ảnh hưởng đến chuyện mang thai sinh con, cũng không ảnh hưởng đến chuyện phòng the, chỉ là trong thời gian ngắn, không thể làm nữa, vách trong bị trầy da cần phải phục hồi.”

Tai Đường Quân Ân đỏ bừng, ho khan hai tiếng, tiễn nữ bác sĩ đi.

Vừa tiễn người đi, anh ấy còn không biết sau khi nói chuyện về tình trạng của Ôn Hỏa, nên ở chung với Ôn Hỏa như thế nào, thì Kim Ca tới.

Anh ấy xuống lầu đón Kim Ca, đi lên thì thấy một người tương tự Kim Ca, nhưng trang điểm trẻ hơn, hiện lên vẻ sang quý, nữ tính hơn, đang đứng ở cửa.

Thoạt nhìn, bà và Kim Ca tầm tuổi nhau, nhưng không có khí chất chững chạc, đoan trang như Kim Ca, mà phong cách nghiêng về kiểu Tây một chút.

Anh ấy chần chờ hỏi: “Ngài… tìm ai?”

Người đến là Nguyễn Lí Hồng, vẻ mặt bà ấy bình thản, nhàn nhạt nói: “Tôi đến đón con gái tôi.”

Đường Quân Ân đoán được, nhưng vẫn hỏi: “Con gái ngài là…”

Nguyễn Lí Hồng chỉ chỉ cửa nhà anh ấy: “Chính là người bị cậu dẫn về, bị Thẩm Thành công khai ra ngoài ánh sáng, con gái của tôi.”

Đường Quân Ân chưa bao giờ xấu hổ như thế, mẹ Thẩm Thành và mẹ Ôn Hỏa đều xuất hiện ở chỗ anh ấy, tòa miếu nhỏ này của anh ấy, có thể chứa được hai vị Phật lớn này sao? Người luôn am hiểu đối nhân xử thế như anh ấy, đột nhiên lại cảm thấy luông cuống.

Thật ra, Kim Ca lại rất hào phóng, đi lên trước, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là mẹ Thẩm Thành.”

Nguyễn Lí Hồng thấy khí chất bà ấy không tầm thường, sớm biết là một nhân vật lợi hại, không ngờ lại là mẹ Thẩm Thành. Thật đúng lúc, dự định ra oai phủ đầu của bà ấy có thể bắt đầu sớm hơn rồi. Bà ấy xoa xoa túi: “Trông ngài hào phóng, khéo léo như thế, sao con trai lại vô học như vậy chứ?”

Đường Quân Ân chỉ cảm thấy tai “ầm —-” một tiếng, oanh tạc.

Kim Ca khẽ gật đầu: “Tạm thời tôi còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên tôi vẫn giữ lập trường là người trung gian. Nếu thật sự là lỗi của Thẩm Thành, thì tôi sẽ cho ngài và con gái ngài một lời giải thích.”

Nguyễn Lí Hồng vốn định, nếu bà ấy là người đanh đá thì sẽ xử đẹp bà ấy, nhưng ok ngờ là thái độ của bà ấy lại rất tốt, là người phân rõ phải trái, nên bà cũng lui một bước.

Đường Quân Ân không khống chế được cục diện này, hai người đều là người lớn, anh ấy không thể làm chủ được, đầu óc nhảy số, mời hai người vào nhà trước, có nói cái gì thì đóng cửa lại bảo nhau, cũng không đến mức tai vách mạch rừng, bị người ta chê cười.

Chỉ là, chuyện không thể khống chế, một cánh cửa sao có thể cản được chứ?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.