Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 57: Kiểm Tra



Chương 57: Kiểm Tra

Ánh sáng le lói từ những ngọn đèn trên bến cảng hắt xuống mặt nước, tạo thành những mảng sáng tối đan xen trên con tàu hàng cồng kềnh vừa cập bến. Tiếng còi tàu vang lên đầy khẩn trương, xé tan màn đêm tĩnh mịch.

Trên boong tàu, những thủy thủ tất bật kéo dây thừng, từng người một gồng mình căng thẳng như thể trọng trách của cả con tàu đang đè nặng lên vai họ.

“Cẩn thận dây kìa! Đừng để rối!” Một người đàn ông gào lên trong tiếng gió mạnh, hai tay bám chặt vào lan can khi cố điều hướng đồng đội.

“Dây neo đâu? Khẩn trương lên!”

Tiếng thét của họ hòa lẫn tiếng dây cáp rít lên, va vào kim loại tạo nên âm thanh sắc lạnh. Mồ hôi lấm tấm trên trán dù đêm đã khuya, tất cả đều hiểu rõ sự gấp rút của việc neo đậu.

Trên cầu cảng, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt nước, làm nổi bật bóng dáng uy nghiêm của đội kiểm tra hải quan đang đứng chờ sẵn.

Những người đàn ông trong bộ đồng phục cảnh sát xanh đậm, giày đen bóng loáng, mỗi người mang theo súng ngắn gài bên hông và đèn pin treo lủng lẳng. Trên cao cũng có những cảnh viên mang theo súng trường bên mình.

Đội trưởng đứng ở phía trước, gương mặt góc cạnh và ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng góc khuất của con tàu. Hắn ta ra hiệu bằng tay, và đội viên ngay lập tức triển khai theo đội hình kiểm tra.

“Đội một, kiểm tra phía boong tàu. Đội hai, sẵn sàng kiểm tra khoang hàng!” Giọng hắn vang lên đều đều nhưng dứt khoát, không chấp nhận bất kỳ sự sai lệch nào.

Từ buồng lái, thuyền trưởng đứng bất động, đôi mắt già đầy kinh nghiệm nhìn xuống cảnh tượng đó.

Hắn đã trải qua vô số lần kiểm tra, nhưng hình ảnh những người cảnh sát nghiêm trang với v·ũ k·hí luôn khiến hắn không thể thả lỏng. Bàn tay vô thức siết chặt vành mũ, cảm giác ẩm ướt từ mồ hôi đọng lại làm hắn càng thêm khó chịu.

“Chuyện này... không đơn giản.” Gã thuyền trưởng lẩm bẩm, ánh mắt không rời đội kiểm tra.

“Lần này có vẻ lớn chuyện rồi.”

Bên cạnh, thuyền phó đứng tựa vào tường, tay run run châm một điếu thuốc. Mùi khói lan tỏa khắp buồng lái, nhưng không làm dịu đi sự căng thẳng đang đè nặng trong lòng hắn.

“Bọn họ mang súng, đội hình như thế này... không chỉ là kiểm tra thường lệ đâu.” Tên thuyền phó nói, giọng khàn khàn, đôi mắt liếc về phía thuyền trưởng.

“Im lặng!” Thuyền trưởng gắt khẽ, nhưng chính hắn cũng không che giấu được sự lo lắng trong ánh mắt.

Dưới bến cảng, đội kiểm tra bắt đầu leo lên tàu, ánh đèn pin rọi vào từng góc khuất. Một cảnh sát trẻ quát lớn.



“Đứng im! Tất cả thủy thủ xuống boong chính để kiểm tra!”

Lời quát ấy khiến không khí càng thêm căng thẳng. Những thủy thủ, dù đã quen với nhiều lần kiểm tra, vẫn không tránh khỏi ánh mắt lấm lét. Họ lặng lẽ rời vị trí, tay vội lau mồ hôi trên trán trước khi xuống boong.

Trong buồng lái, thuyền trưởng nhìn qua lớp kính, thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn phía dưới. Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Những kinh nghiệm đã tích lũy qua hàng chục năm cũng không thể giúp gã dập tắt nỗi bất an đang trào dâng trong lòng ngay lúc này.

“Hy vọng mọi thứ... không tệ như mình nghĩ.” Hắn lầm bầm, bàn tay khẽ run khi rút một tấm khăn tay từ túi áo lau đi mồ hôi trên trán.

Thuyền phó phả ra một làn khói dài, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên tay vịn.

“Nếu có gì bất thường, ông tính sao?”

“Không có chỗ để tính nữa. Chúng ta chỉ còn cách đối mặt, cầu trời là bên kia họ sắp xếp được.” Thuyền trưởng đáp, giọng trầm thấp như tự nói với bản thân.

Chiếc tàu, vốn đã khổng lồ, giờ đây như một con thú bị bao vây. Tiếng bước chân của cảnh sát vang vọng khắp boong tàu, hòa cùng tiếng sóng vỗ và những hơi thở nặng nề của thủy thủ đoàn.

Mỗi người đều hiểu rằng, bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến một kết cục không ai muốn đối mặt.

Thuyền trưởng và thuyền phó vội vã bước xuống từ cầu thang của con tàu, mỗi người đều cầm chặt một tập hồ sơ dày cộm đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Thuyền trưởng, với vẻ điềm tĩnh quen thuộc, nở một nụ cười nhẹ khi đến gần đội trưởng đội kiểm tra.

“Chào ngài đội trưởng, làm việc vất vả cả đêm rồi.” Hắn nói, giọng trầm ấm nhưng không giấu được chút căng thẳng trong ánh mắt.

Gã vội rút từ túi áo một bao thuốc lá, đưa ra trước mặt đội trưởng. “Ngài có muốn hút một điếu để thoải mái hơn không?”

Đội trưởng lướt mắt nhìn bao thuốc, nhưng chỉ khẽ lắc đầu, giữ nguyên dáng vẻ nghiêm túc.

“Cảm ơn, nhưng tôi không h·út t·huốc khi đang làm việc.”

Nụ cười của thuyền trưởng cứng lại trong giây lát trước khi hắn nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ.

Thuyền phó, đứng bên cạnh, nuốt khan một cách khó nhận ra, ánh mắt lấm lét quan sát từng cử chỉ của đội trưởng.

“Thưa ngài, đây là máy móc thiết bị cắt gọt chế tạo linh kiện nhập từ Đức. Tất cả giấy tờ đã được chuẩn bị đầy đủ.” Thuyền trưởng nói, trao tập hồ sơ cho đội trưởng với hai tay.



Đội trưởng gật đầu nhẹ, mở tập hồ sơ ra và bắt đầu rà soát, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua từng trang giấy.

“Giấy tờ đầy đủ, hợp pháp. Rất tốt.” Hắn đáp ngắn gọn, nhưng giọng điệu không hề giảm bớt sự lạnh lùng.

Xung quanh, các đội viên đã tỏa ra kiểm tra con tàu. Tiếng bước chân vang lên đều đặn trên boong tàu, cùng với tiếng mở cửa và di chuyển đồ đạc trong các khoang hàng. Không khí căng thẳng như sợi dây đàn bị kéo căng hết mức.

Thuyền phó khẽ liếc nhìn thuyền trưởng, nhưng không dám lên tiếng. Mùi khói thuốc từ điếu thuốc trên tay hắn hòa lẫn với không khí mằn mặn của biển, nhưng cũng chẳng thể làm dịu đi sự lo lắng trong lòng.

Phía xa, một đội viên khác từ khu vực hành chính chạy vội đến, ghé sát tai đội trưởng và thì thầm điều gì đó.

Đội trưởng nghe xong thì chỉ biết nhíu mày thở dài, gật đầu chậm rãi, rồi đóng tập hồ sơ lại với một tiếng "cạch" nghe rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.

“Kiểm tra các thùng hàng phía ngoài là được.” Hắn ra lệnh, nhưng lần này, giọng nói dường như mất đi sự cứng rắn ban đầu.

Các đội viên nhìn nhau đầy thắc mắc khi thấy đội trưởng có phần đổi ý đột ngột. Một người lên tiếng, giọng ngập ngừng.

“Đội trưởng, chúng ta có cần kiểm tra kỹ hơn không? Con tàu này chở khá nhiều hàng...”

Đội trưởng giơ tay lên ra hiệu dừng, rồi quay sang nhóm đội viên, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn.

“Không cần quá kỹ. Đây là chuyến hàng của một xưởng uy tín, giấy tờ rõ ràng. Kiểm tra qua loa là đủ rồi, chúng ta nhanh chóng hoàn thành rồi về nghỉ ngơi. Cả đội cũng làm việc suốt ngày hôm nay rồi.”

Từ vẻ ngập ngừng ban đầu, các đội viên bỗng trở nên phấn chấn. Những lời về việc nghỉ ngơi như một liều thuốc xoa dịu sự cảnh giác ban đầu. Họ nhanh chóng thực hiện các bước kiểm tra cuối cùng, nhưng không ai chú ý quá kỹ nữa.

Ở phía sau, thuyền trưởng và thuyền phó quan sát tình hình, cảm giác nặng trĩu trong lòng dần được thay thế bởi một chút nhẹ nhõm.

Thuyền trưởng nhắm mắt, khẽ thở ra, bàn tay vô thức siết chặt lấy mép mũ để giữ bản thân không tỏ ra quá rõ ràng.

Khi đội trưởng trả lại hồ sơ và nói “Tất cả đều hợp lệ” giọng nói bình thản ấy như gỡ bỏ gánh nặng ngàn cân trên vai hai người đàn ông.

Thuyền phó cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi môi khẽ giật giật như sắp nở một nụ cười. Thuyền trưởng chỉ khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn, rồi ra hiệu cho đồng đội chuẩn bị lên tàu rời đi.

Đội kiểm tra rời khỏi tàu với vẻ thoải mái, để lại đằng sau những người thủy thủ đang lặng lẽ thở phào.



Bên trên đài quan sát gần bến cảng, Thiếu tá Trần Minh đứng khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn xuống toàn cảnh bến tàu. Bóng dáng cao lớn của hắn nổi bật dưới ánh đèn.

Không một lời, Trần Minh chăm chú theo dõi từng chuyển động của con tàu và đội kiểm tra bên dưới. Trong tay hắn là lá thư từ cha mình, nét chữ cứng cáp mà quyết đoán như chính con người ông.

"Con phải đảm bảo mọi chuyện ổn thỏa. Đây là điều cần thiết cho tương lai của cả nhà."

Trần Minh không rõ cha mình đang toan tính điều gì, nhưng hắn biết một điều chắc chắn, thứ hàng hóa trên tàu không hề đơn giản.

Việc cha hắn, một người cả đời chính trực, sử dụng các mối quan hệ để bảo lãnh cho chuyến hàng này, chứng tỏ tầm quan trọng của nó vượt xa những gì hắn có thể tưởng tượng.

Đúng lúc đó, một đội viên bước vào phòng quan sát, đứng nghiêm và chào theo kiểu q·uân đ·ội.

“Báo cáo, thiếu tá. Thủ tục hoàn tất, hàng hóa đã được vận chuyển đi.” Đội viên báo cáo, giọng đầy trách nhiệm.

Trần Minh gật đầu, tiến đến, vỗ vai anh ta như một lời động viên.

“Làm tốt lắm. Lát nữa tập hợp anh em, đi ăn thoải mái. Ta toàn bao.”

“Rõ, thưa ngài.”

Đội viên nở nụ cười tươi, giơ tay chào rồi quay đi, vẻ mặt phấn khởi khi nghĩ đến những giờ phút nghỉ ngơi đang chờ đợi.

Khi chỉ còn lại một mình trong phòng, một cơn gió lạnh thổi qua, làm rung nhẹ bức rèm cửa. Trần Minh rời khỏi vị trí, chậm rãi bước ra ban công.

Tay cầm lá thư phẳng phiêu cùng nét chữ trên phong bì do chính cha hắn viết. Nhìn con tàu đang dỡ hàng bên dưới, hắn trầm ngâm giây lát, rồi lấy chiếc bật lửa bạc từ túi áo.

Ngọn l·ửa b·ùng l·ên, bén vào mép giấy. Hắn nhìn những dòng chữ quen thuộc dần hóa thành tro.

Khi tro tàn theo gió cuốn bay, Trần Minh lặng lẽ quay lưng, ánh mắt giờ chỉ còn sự quyết tuyệt sắc bén thường ngày.



Ngủ 1 phát đến tận 10h đã cái nư thật, kkk

Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.

Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.