Phan Duy Khánh đứng im lặng, đôi chân nặng như chì, từng nhịp bước chân dội vang trong hành lang dài lạnh lẽo.
Những ánh đèn neon yếu ớt trên trần hắt xuống, tạo nên những bóng mờ rung rinh trên nền gạch xám. Mỗi bước đi của hắn vang vọng như nhắc nhở về sự kết thúc cận kề.
Cai ngục đến gõ cửa phòng giam vào buổi sáng sớm, âm thanh kim loại chát chúa vang lên như xuyên thấu cả cơ thể hắn. Hắn đã biết ngày này sẽ đến, nhưng khi tiếng gọi khô khốc cất lên, khiến cả người hắn như đông cứng.
“Duy Khánh, chuẩn bị đi. Đến giờ rồi.”
Trong khi hắn thu xếp những vật dụng ít ỏi, các tù nhân khác lặng lẽ quan sát. Một số ánh mắt thờ ơ, một số thương cảm, nhưng cũng không thiếu những kẻ cười khẩy đầy mỉa mai.
“Cuối cùng thì thằng g·iết người cũng đến lượt.” Một giọng cười khàn khàn vang lên từ góc tối.
“Mày im đi.” Ông Thành người già nhất trong khu giam giữ, quắc mắt nhìn kẻ vừa nói.
“Thằng nhỏ đã chịu đủ rồi.”
Khánh không quan tâm những lời thì thầm khác, hắn bước tới gần ông Thành, đưa lại cho ông chiếc bút chì than cũ và xấp giấy mà hắn thường dùng để vẽ.
“Có lẽ, những bức tranh này là thứ duy nhất còn sót lại từ cháu ở nơi này.”
Ông Thành nhận lấy, bàn tay khẽ run. “Ừ mày cứ yên tâm. Ông sẽ giữ nó.”
Trước khi bước đi, Khánh quay lại nhìn căn phòng giam lần cuối. Hắn không nói lời tạm biệt, chỉ để lại một cái gật đầu lặng lẽ với những người bạn tù đã đồng hành cùng mình trong những tháng ngày cuối cùng.
Khi bước ra hành lang chính, hai cai ngục đứng chờ sẵn. Gương mặt họ lộ vẻ nghiêm nghị nhưng không hề lạnh lùng.
Dường như họ cũng hiểu, chẳng ai có thể bước vào hành trình này mà không run sợ.
“Khánh, đi nào.” một trong hai người nói, không quá cứng nhắc, nhưng cũng không để lộ cảm xúc.
Hắn bị còng tay, và sợi dây xích lạnh buốt như càng xiết chặt mỗi khi bước đi. Các tù nhân trong những buồng giam dọc hành lang đều ghé sát song sắt nhìn theo.
Một số người nín thở, một số thì lầm bầm cầu nguyện. Khánh cố gắng không nhìn họ, nhưng những lời nói vẫn len lỏi vào tai hắn.
Bên ngoài, ánh sáng nhợt nhạt của buổi sáng làm hắn nheo mắt lại. Không khí lạnh lẽo cùng mùi ẩm mốc của xi măng như bám chặt lấy cơ thể gầy ốm của hắn . Cánh cửa cuối hành lang, dẫn vào nơi thực hiện án tử, hiện ra rõ hơn theo từng bước chân.
Hắn nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi cánh cửa lớn dần, đôi chân hắn bắt đầu run rẩy. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, và trái tim đập dữ dội như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Bất chợt, một cai ngục vỗ nhẹ lên vai hắn.
“Đừng quá lo lắng.” Hắn ta nói, giọng trầm, mang chút bí ẩn.
“Biết đâu đây chưa phải là kết thúc.”
Khánh quay lại, ánh mắt đục mờ thoáng hiện lên tia nghi hoặc.
“Ông nói gì?” Hắn cố hỏi, nhưng cai ngục chỉ lặng lẽ ra hiệu tiếp tục tiến vào bên trong.
Khi cánh cửa mở ra, Khánh chững lại. Trái với tưởng tượng của hắn về một căn phòng c·hết chóc, ngột ngạt mùi thuốc và tử khí, trước mặt hắn là một không gian rộng lớn, sáng rực bởi ánh đèn trắng chói lòa.
Chiếc bàn dài nằm chính giữa căn phòng, xung quanh là một nhóm người mặc áo blouse trắng, dáng vẻ tập trung cao độ. Họ tranh luận sôi nổi, thi thoảng cúi xuống kiểm tra các thiết bị phức tạp trên bàn.
Ở góc khác, một nhóm người mặc đồng phục màu xanh đậm đứng lặng lẽ, dáng vẻ oai vệ, toát lên khí chất của những quân nhân lão luyện.
Không khí trong phòng không hề giống một nơi để hành hình. Nó giống như một trung tâm điều hành của một dự án khoa học tối mật.
Khánh sững sờ. Cảm giác sợ hãi trong lòng hắn không biến mất, nhưng giờ đây, nó bị thay thế bởi một luồng cảm xúc kỳ lạ.
Bối rối, nghi hoặc, và một tia hy vọng mong manh mà chính hắn cũng không dám tin.
Giữa phòng, hắn đứng trước một chiếc bàn dài nơi vài người đang ngồi chờ sẵn.
Ngồi đầu bàn không ai khác chính là Trần An, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua Khánh như để đo lường từng phản ứng nhỏ nhất.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông ngoại quốc với gương mặt đầy trí thức, tiến sĩ Viktor, người trên giấy tờ là đứng đầu dự án nghiên cứu hợp chất ProtoVita.
Khánh đứng bất động, cảm giác như mình đang trở thành tâm điểm của tất cả. Hắn cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng không giấu được sự tò mò và cảnh giác.
Hôm trước Trần An cùng nhóm của tiến sĩ Viktor đã quyết định sẽ thực hiện thử nghiệm lâm sàng.
Nhưng để đánh giá đầy đủ tác động của hợp chất lên cơ thể con người, họ cần tiến hành các thí nghiệm trên đối tượng sống. Thử nghiệm này yêu cầu không chỉ là những mô hình động vật mà còn cần dữ liệu từ cơ thể con người trong điều kiện thực tế khắc nghiệt nhất.
Nhưng đây không phải thời mạt thế, muốn là có thể dùng con người để thử nhiệm thuốc.
Chính vì thế, hắn đã đưa ra một ý tưởng “sử dụng tử tù làm đối tượng thử nghiệm”.
Với những người như tiến sĩ Viktor và những người thời đại này, thì đó không phải là một quyết định dễ dàng.
Nhưng trong mắt Trần An, đây là một lựa chọn hợp lý. Những người sắp đối mặt với án tử sẽ không còn gì để mất và có thể đồng ý tham gia đổi lấy một cơ hội sống sót mỏng manh, hoặc một thứ gì đó khác.
Tuy nhiên, việc này cần thuyết phục bên q·uân đ·ội chấp thuận.
Ban đầu, họ tỏ ra hoài nghi và có phần phản đối. Nhưng bằng tài hùng biện sắc sảo của Hà Tịnh, Trần An đã thành công trong việc nhấn mạnh tính cần thiết của dự án.
Cuối cùng, q·uân đ·ội cũng đồng ý, nhưng họ đặt ra một số điều kiện nghiêm ngặt.
Đầu tiên, mọi thí nghiệm phải được giá·m s·át bởi đại diện của q·uân đ·ội để đảm bảo minh bạch. Thứ hai, việc thử nghiệm phải hoàn toàn dựa trên tinh thần tự nguyện, nghĩa là tử tù phải đồng ý tham gia mà không chịu bất kỳ áp lực nào.
Khi nhận được danh sách tử tù có khả năng tham gia, Trần An lướt qua từng cái tên.
Đại đa số đều là những kẻ máu lạnh, không còn chút nhân tính, hoặc tâm lý đã hoàn toàn suy sụp. Nhưng khi nhìn thấy hồ sơ của Phan Duy Khánh, hắn lập tức chú ý.
Tên không giống những tử tù khác. Hắn phạm tội g·iết người, nhưng hồ sơ cho thấy hắn không phải một kẻ b·ạo l·ực vô cớ.
Động cơ g·iết người của Khánh xuất phát từ tình yêu thương dành cho em gái, một hành động đầy cảm xúc hơn là một bản năng máu lạnh.
Điều này khiến Trần An tin rằng tên này, hơn bất kỳ ai khác, có khả năng đồng ý tham gia thí nghiệm nhất.
Không phải vì muốn sống sót, mà vì hắn hiểu cảm giác hy sinh vì điều lớn lao hơn bản thân mình.
Quyết định đã được đưa ra. Trần An sẽ đích thân tới nhà tù để gặp Khánh, đưa ra lời đề nghị cuối cùng.
Quay trở lại thực tại...
Trần An khẽ gật đầu với các sĩ quan q·uân đ·ội như một lời chào, ánh mắt đầy vẻ điềm tĩnh cùng tự tin bước tới gần đội ngũ của mình, giọng nói trầm ổn nhưng dứt khoát vang lên.
“Chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ thử nghiệm ProtoVita. Tôi đã nhận được sự đồng ý từ phía q·uân đ·ội, nhưng với điều kiện mọi việc phải minh bạch, tuân thủ các yêu cầu của q·uân đ·ội đặt ra.”
nh mắt Trần An lướt qua căn phòng, dừng lại nơi người đàn ông bị còng tay đang đứng lặng lẽ giữa hai cai ngục, Phan Duy Khánh.
“Người này...” Hắn hơi nghiêng đầu về phía Khánh, rồi nói tiếp với chất giọng đầy điềm tĩnh.
“...là đối tượng tử tù duy nhất có khả năng hợp tác. Tuy nhiên, anh ta phải tự nguyện. Đây là điều kiện bắt buộc.”
Một sĩ quan q·uân đ·ội lớn tuổi đứng gần đó gật đầu xác nhận, giọng nói nghiêm nghị.
“Đúng vậy. Nếu người này từ chối, mọi việc sẽ dừng lại. Chúng tôi không chấp nhận bất kỳ hành vi ép buộc nào.”
Trần An quay lại nhìn Khánh, ánh mắt thoáng dò xét.
Hắn ra hiệu cho Hà Tịnh người trợ lý mới vừa được tuyển dụng, tiến lên.
Hà Tịnh, dáng người thanh mảnh, đôi mắt sâu sắc nhưng ẩn chứa sự đồng cảm, bước về phía Khánh.
Cô bước chậm rãi, giữ khoảng cách vừa đủ để không khiến hắn cảm thấy bị áp bức. Giọng nói nhẹ nhàng, đầy ấm áp như một người mẹ, người chị của cô cất lên.
“Chào anh, Khánh. Tôi là Hà Tịnh, người phụ trách hỗ trợ cho tình nguyện viên và giải thích mọi vấn đề liên quan đến dự án này.”
Khánh khẽ nhếch mép cười nhạt, một nụ cười mỉa mai đượm chút chua chát.
“Tình nguyện viên? Các người đang đùa đấy à? Tôi chỉ còn vài giờ để sống, tình nguyện gì nữa?”
Hà Tịnh không hề tỏ vẻ khó chịu. Cô giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng giọng nói thấp xuống, như muốn tạo một không gian riêng tư giữa hai người.
“Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh Khánh. Tôi không ở đây để làm anh thay đổi vì lợi ích của chúng tôi. Tôi ở đây để nói về cơ hội, không phải cho anh, mà cho người anh yêu thương nhất.”
Khánh sững lại, nụ cười mỉa mai biến mất, thay vào đó là một cái nhíu mày khó chịu.
“Cô đang nói về ai?”
“Em gái của anh.” Hà Tịnh đáp, ánh mắt sáng lên sự thấu cảm.
Nghe đến đây, Khánh ngừng lại, đôi mắt thoáng dao động. Hắn cố gắng giữ vẻ bất cần nhưng không thể che giấu cơn sóng ngầm cảm xúc đang trào dâng.
Hà Tịnh tiến một bước nhỏ, giọng cô dịu lại nhưng vẫn rõ ràng.
“Anh Khánh, tôi cũng từng ở trong hoàn cảnh như anh.
“Bất lực khi người mình yêu thương chịu đau đớn mà mình không làm gì được. Con trai tôi...”
cô hít sâu một hơi, như muốn giữ sự bình tĩnh trong lời nói.
“Nó bị chẩn đoán mắc chứng loạn dưỡng cơ, đó là một căn bệnh không thể chữa. Tôi hiểu cảm giác đó, cái cảm như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình.”
Khánh không trả lời, nhưng đôi vai hắn khẽ run lên.
“Công nghệ, y học, những thứ chúng ta đang làm ở đây, có thể thay đổi mọi thứ.” Hà Tịnh tiếp tục.
“Hợp chất ProtoVita mà chúng tôi đang nghiên cứu có thể mở ra cơ hội chữa lành những thương tật mà em gái anh đang phải đối mặt.”
“Nếu anh đồng ý, chúng tôi hứa sẽ dốc toàn lực để giúp cô bé. Và nếu có chuyện gì xảy ra với anh...”
Hà Tịnh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Khánh. “…Tôi sẽ thay anh chăm sóc con bé.”
Lời nói của Hà Tịnh như một m·ũi d·ao khoan sâu vào tâm trí Khánh. Hắnnhắm chặt mắt, những hình ảnh quá khứ ập về như cuộn phim quay chậm.
Hắn nhớ đôi mắt tròn xoe của em gái mình, những giây phút cô bé mỉm cười dù cơ thể đau đớn khi bị cha đ·ánh đ·ập.
Hắn còn nhớ cả cái cảnh em gái hắn nằm thoi thóp trên nền đất khi hắn vừa trở về nha.
Giọng nói yếu ớt của em gái vang vọng trong tâm trí khiến Khánh như bị bóp nghẹt. Hắn siết chặt hai tay, cố nén cảm xúc nhưng không thể ngăn trái tim mình rung lên từng nhịp đau đớn.
“Anh Khánh, tôi không yêu cầu anh phải tin tưởng chúng tôi ngay lập tức.” Hà Tịnh nói tiếp, giọng dịu dàng nhưng kiên định.
“Tôi chỉ mong anh nghĩ về cơ hội này, không phải cho anh, mà cho cô bé ấy.”
Khánh mở mắt, nhìn thẳng vào Hà Tịnh. Lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện, giọng hắn trầm xuống, như vừa vỡ ra từ một góc khuất của tâm hồn.
“Nếu tôi đồng ý… cô chắc rằng con bé sẽ có cơ hội sao?”
Hà Tịnh gật đầu, ánh mắt không hề lay động.
“Tôi chắc chắn sẽ làm tất cả những gì có thể.”
Khánh khẽ cúi đầu, như để che đi sự dao động trong ánh mắt. Hắn không trả lời ngay, nhưng tất cả những người có mặt trong phòng đều cảm nhận được, hắn đã đồng ý một phần rồi.
Không mất quá lâu, hắn ngẩn đầu mở mắt, ánh nhìn giờ đây có phần kiên định hơn. Khánh khẽ gật đầu, giọng nói trầm đục nhưng rõ ràng.
"Được. Tôi đồng ý. Nhưng nhớ, nếu tôi không qua khỏi... chị phải giữ lời hứa."
Hà Tịnh mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai Khánh:
"Cảm ơn anh. Chúng tôi sẽ không phụ lòng anh đâu."
Từ phía xa, Trần An quan sát toàn bộ cuộc đối thoại. Ánh mắt hắn tuy có phần điềm tĩnh như thể mọi thứ diễn ra tại đây thật bình thường, nhưng giờ đây đã có một tia hài lòng thoáng qua. Hắn quay lại nhìn tiến sĩ Viktor, khẽ nói.
"Bắt đầu chuẩn bị đi. Chúng ta không có nhiều thời gian."