Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 10: Em còn là xử nữ



Thấy người đàn ông kia đã tỉnh, Giang Nghiên nở nụ cười quyến rũ nhìn anh, nụ cười này đủ để hạ gục rất nhiều đàn ông, giây tiếp theo, cô nuốt dịch trong miệng xuống, vươn lưỡi liếm bộ phận còn đang dính dịch kia, cười nói: “Hoắc tổng, anh tỉnh rồi à?”

Nghe được cách xưng hô của Giang Nghiên, ánh mắt Hoắc Kỳ Chu trở nên càng ngày càng sâu, anh cũng không quan tâm việc 'nam căn' đang bị Giang Nghiên nắm trong tay, chỉ nhìn cô, lạnh lùng hỏi: "Cô biết tôi?”

Giọng điệu lạnh băng cùng với khí chất bức người, quả nhiên đúng là 'ánh trăng sáng' của nữ chính Mary Sue trong truyện.

Đổi lại là cô sinh viên bình thường kia, chắc đã sớm bị doạ bởi chất giọng này, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.

Nhưng Giang Nghiên là ảnh hậu, trà trộn trong giới giải trí đã nhiều năm, sóng to gió lớn gì cô cũng gặp qua rồi, giờ phút này khi đối mặt với Hoắc Kỳ Chu cô vẫn rất dửng dưng.

Đâu chỉ không sợ anh, dường như giọng nói của cô càng ngày càng trở nên kiều mị, cô cười khẽ hỏi lại: “Thường xuyên xuất hiện trên tạp chí thương nghiệp, người cầm quyền Hoắc thị, xin hỏi thành phố A này, được bao nhiêu người không biết đây?”

Giang Nghiên trang điểm đậm, biểu cảm lại quá mị hoặc, Hoắc Kỳ Chu cảm thấy chẳng có gì kì lạ trước phản ứng lớn mật của cô.

Nhớ lại trước khi hôn mê, anh đã uống một ly rượu mà Triệu Dị Chi đưa, anh cau mày: “Triệu Dị Chi đưa cô đến?”

“Đương nhiên, em còn là xử nữ nữa, Hoắc tổng có muốn kiểm tra không?” Giang Nghiên lắc lắc bờ mông nhỏ đang trần trụi, bộ ngực tinh xảo vì động tác của cô mà hơi đong đưa, nhũ hoa đỏ thắm được đèn ở khách sạn chiếu rọi trông cực kỳ quyến rũ, cô vờ như chẳng biết gì, cười khanh khách nhìn Hoắc Kỳ Chu.

“Xử nữ?” Môi mỏng của Hoắc Kỳ Chu phát ra một tiếng hừ lạnh, Hoắc Kỳ Chu nhìn người phụ nữ trần trụi trước mặt đang liên tục tán tỉnh mình, anh chẳng nói gì nữa.

Đúng là, cô gái này muốn thân hình có thân hình, muốn gương mặt có gương mặt, dù đã 'chinh chiến trăm trận' thì vẫn có rất nhiều gã đàn ông nhảy xổ vào.

Nhưng, Hoắc Kỳ Chu không có trong hàng ngũ đó, anh vươn tay muốn đẩy Giang Nghiên ra, tính mặc quần áo xong sẽ rời đi.

Lúc này anh mới phát hiện, hai tay và hai chân của mình đã bị trói, còn trói cố định trên giường, không chỉ vậy, dây thừng trói anh còn cực kỳ chặt, dù có trẻ tuổi khỏe mạnh đến đâu đi chăng nữa mà chỉ dựa vào sức của một mình anh, thì cũng chẳng thể thoát nổi.

Ánh mắt Hoắc Kỳ Chu trầm xuống.

Trưởng bối trong gia tộc nhọc lòng vì hôn nhân đại sự của anh nên kết hợp với Triệu Dị Chi bỏ thuốc anh, anh có thể hiểu, nhưng chuyện lột sạch quần áo anh, còn trói anh vào thành giường kiểu này, cho mười lá gan Triệu Dị Chi cũng không dám!

Nếu không phải Triệu Dị Chi làm, thì chỉ có thể là…

Ánh mắt lạnh băng lại một lần nữa liếc nhìn Giang Nghiên.

Giang Nghiên vẫy tóc không hài lòng, lười biếng nhìn thẳng vào mắt Hoắc Kỳ Chu: “Hoắc tổng đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, ngài nổi tiếng không gần nữ sắc, cả thành phố A ai cũng biết, nếu em không dùng cách này, thì sao em có thể ngủ với ngài được?”

Hoắc Kỳ Chu trầm mặc, thẳng thắn: “Nói đi, cô muốn gì?”

“Nếu em nói em muốn trái tim ngài, còn thèm khát cơ thể ngài, liệu ngài có tin không?”

Hoắc Kỳ Chu quan sát Giang Nghiên, lạnh lẽo mà trào phúng.

Phản ứng như vậy hoàn toàn nằm trong dự đoán của Giang Nghiên, cô chẳng thèm để ý nữa, khẽ cười một tiếng, điềm tĩnh thản nhiên cúi đầu xuống, sau đó, ngậm lấy vật nóng đã cương cứng hoàn toàn dưới tác dụng của thuốc...


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.