Lúc Giang Nghiên nhìn thấy Hoắc Đan Dương và Hoắc Kỳ Chu, Hoắc Đan Dương cũng thấy cô.
Hắn nhìn người phía trước đang đi tới, cao khoảng 1m68, đi một đôi giày cao gót, bả vai trắng nõn bóng loáng và đôi chân dài thấp thoáng dưới làn váy đen khi di chuyển, xương quai xanh rõ ràng, bờ vai góc cạnh, đôi chân trắng nõn vừa thon lại vừa thẳng, môi cô đỏ rực, mái tóc dài uốn lượn xoã ra phía sau tai, lộ ra vành tai đầy đặn cùng đôi bông tai tròn tròn to to phía trên, người phụ nữ này có đầy đủ phong thái của một ngự tỷ hư hỏng, tuy đã bay nhảy trong tình trường nhiều năm, nhưng mắt Hoắc Đan Dương vẫn sáng rực, cổ họng hắn bất giác nuốt nước bọt.
Dưới thân Hoắc Đan Dương bắt đầu ngưa ngứa rồi, trong đầu theo bản năng hiện ra hình ảnh người phụ nữ này cưỡi trên người hắn ngẩng đầu kêu rên dâm đãng, vừa mới nghĩ thôi mà thân dưới đã nổi lên một túp lều nhỏ, hắn nhấc chân đi về phía Giang Nghiên.
Vào phút cuối hắn chợt nhớ anh trai đang ở gần mình, bản thân vừa mới chơi bời ở "Đế Sắc" được một chút đã bị anh trai tóm được, hiện tại nếu thấy hắn đến gần phụ nữ lần nữa thì nhất định anh trai sẽ giết chết hắn.
Hoắc Đan Dương rùng mình, chột dạ nhìn về phía Hoắc Kỳ Chu, hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh hắn không phản đối, hắn sẽ sang hỏi phương thức liên hệ của cô gái này!
Kết quả khi vừa quay đầu, thì thấy anh hắn cũng đang nhìn người con gái này, hơn nữa ánh mắt anh hắn ngập tràn ẩn ý, cứ như có chút kì lạ mà hắn không thể hiểu được.
Hắn trừng mắt nhìn về phía người con gái kia, ai ngờ cô gái kia cũng đang nhìn anh hắn, cô ấy liếc mắt nhìn về phía sau hắn mỉm cười hì hì, còn nháy mắt với anh trai hắn nữa.
Hoắc Đan Dương khiếp sợ, tam quan đều lăn ra đất, một câu hỏi buột miệng thốt ra: "Anh hai, anh biết cô ấy à?"
Ttừ khi nào mà anh hắn quen biết được người con gái yêu diễm, lẳng lơ thế này?
Hoắc Kỳ Chu nhàn nhạt nhìn Hoắc Đan Dương, không khẳng định, cũng không phủ định.
Mà cô gái kia lúc này đã chạy tới rất gần họ, không quan tâm cô đã nghe được cuộc đối thoại giữa họ hay không, tự nhiên cô chạy đến trước mặt anh hắn nghịch ngợm chớp mắt, còn tặng một nụ hôn gió, sau đó bình tĩnh đi qua bọn họ, một hương thơm nồng đậm lan tỏa, cũng không qua khó ngửi.
Hoắc Đan Dương càng thêm sửng sốt, anh hắn từ trước đến nay không gần nữ sắc, không ngờ một khi xuất chiêu lại chọn ngay một cô nàng yêu diễm như vậy...
Trưởng bối trong nhà còn thúc giục anh hắn tìm đối tượng, hắn còn tưởng có thể chơi với cô gái này, hẳn không có đất diễn rồi, nhưng cùng lắm thì loại này vừa nhìn đã biết không phải dạng an phận thủ thường, nói khó nghe hơn là lả lơi ong bướm, nếu anh hắn mệt mỏi vứt bỏ, hắn cũng không ngại chơi một chút.
Chỉ là hắn cảm thấy, cô gái đó hơi quen thuộc? Rõ ràng trước kia hắn từng gặp cô mà!
Hoắc Đan Dương cau mày, suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ nổi bản thân đã gặp cô ở đâu, đành bỏ qua một bên.
Bên kia, sau khi Giang Nghiên quay lại chỗ Lâm Duyệt, cô vui ra mặt, dáng vẻ này chọc cho Lâm Duyệt phải hỏi cô có phải nhặt được báu vật hay không.
"Đúng vậy, tớ nhặt được một bảo bối, một bảo bối cực kỳ to lớn." Giang Nghiên cười đáp lại, nghĩ đến ánh mắt đầy ẩn ý của Hoắc Kỳ Chu, ý cười trên khóe môi cô ngày càng sâu.
Lâm Duyệt nhìn dáng vẻ cô giống như chú hồ ly nhỏ đang hoài xuân, vẻ mặt đắc thắng này, vừa nhìn là biết bảo bối này chắc hẳn là đàn ông rồi.
Như vậy cũng tốt, chỉ khi để ý đến người khác, Giang Nghiên mới không bị tên tra nam Hoắc Đan Dương tổn thương nữa.
Nhưng, người đàn ông kia vẫn làm cô hơi chướng mắt, vì phần lớn người tới "Đế Sắc" chẳng ai tốt cả.
Lâm Duyệt cầm ly rượu trên bàn, vừa yên lặng nghĩ, vừa nhấp một ngụm rượu vang đỏ, dặn dò Giang Nghiên có gì cần hỗ trợ phải nói cho cô biết, cô nhất định sẽ giúp hết mình.