Triệu Dị Chi hơi nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn về người con gái kia.
Tuy rằng anh không tận mắt nhìn thấy cái đó của Hoắc Kỳ Chu, nhưng đã đi bơi chung nhiều lần, quần lót Hoắc Kỳ Chu lúc ấy to căng, không hề giống như lời cô ta nói "ngắn, nhỏ, xuất tinh sớm"
Dám ở bên trong "Đế Sắc" nói xấu Hoắc Kỳ Chu, lá gan cô gái này cũng không nhỏ đâu!
Quả nhiên, nghe cô gái nói như vậy, tên nhóc Giang gia cũng rất sợ hãi, liếc trái nhìn phải, một tay kéo đầu cô gái, hung tợn mà uy hiếp nói: "Đừng nói hươu nói vượn, cô là cái thá gì, sao cô dám bàn về Hoắc tổng, cô chán sống rồi ư?"
"Được không nói thì không nói, tôi đi lấy rượu cho anh." Cô gái tụt hứng bĩu môi, xoay người, đi về hướng quầy bar.
Khi đi ngang qua ghế dài chỗ bọn họ ngồi, cách một khoảng cách vừa đủ, cô gái bỗng nhiên nghiêng người, mất thăng bằng, trực tiếp ngã về hướng bàn của bọn họ, sau đó, bình Brandy trị giá vài chục ngàn đô la $ đổ xuống, rượu trực tiếp chảy về phía Hoắc Kỳ Chu!
Tuy Triệu Dị Chi tay mắt lanh lẹ đỡ bình rượu lên, nhưng vẫn còn một ít dính vào quần Hoắc Kỳ Chu!
Triệu Dị Chi biết Hoắc Kỳ Chu mắc bệnh sạch sẽ, gấp rút gọi người mang một bộ quần áo mới cho Hoắc Kỳ Chu, tên Giang thiếu đứng một bên, lúc này sợ ngây người, vừa rồi cô gái kia nói xấu Hoắc Kỳ Chu với hắn, nào ngờ trong nháy mắt đã thấy đương sự đang ngồi bên này, không biết những lời nói đó anh có nghe được hay không, sớm biết hắn đã không háo sắc dính tới cô gái kia rồi!
Nhưng lúc này, người con gái đang bị Giang thiếu mắng mỏ trong lòng kia thật sự đang cố tình, bề ngoài giả vờ hoang mang rối loạn xin lỗi Hoắc Kỳ Chu không ngừng, trên thực tế một góc mà Triệu Dị Chi và Giang thiếu không nhìn thấy, đôi tinh nghịch kia nháy mắt với Hoắc Kỳ Chu, còn cực kỳ khiêu khích, biểu cảm sinh động như muốn nói "Thấy không, em diễn rất tốt đó".
Mà cô gái đang đùa giỡn rất vui vẻ này, tất nhiên dựa vào nguyên văn mới biết được khoảng thời gian này Hoắc Kỳ Chu sẽ đến đây trò chuyện với Triệu Dị Chi, chuyên môn chính của Giang Nghiên là đến đây để quyến rũ anh. Còn cái tên Giang thiếu kia là do cô tìm đến để phụ cô diễn kịch ăn chơi trác táng mà thôi.
Trong trường hợp không có Giang thiếu, thì sẽ có Triệu thiếu, Lý thiếu.
Điều duy nhất không thay đổi, chính là đối tượng cô muốn bắt lấy.
Cô suy nghĩ, cùng lắm cô chỉ dùng chút thủ thuật nhỏ, trong trường hợp có ai đó biết được chuyện giữa cô và Hoắc Kỳ Chu thì chắc chắn nhìn ra.
Tuy nhiên người cô nhắm đến không lạnh lùng cũng không thờ ơ, anh xem như không thấy cô, đứng dậy bảo anh vào toilet rửa sạch một chút, giọng điệu cũng không thay đổi.
Giang Nghiên cũng chẳng phiền gì, cô làm đổ rượu lên người anh, mục đích chính là tạo cơ hội cho hai người gặp riêng.
Thấy anh đi rồi, đáy mắt Giang Nghiên dấy lên một tia mãn nguyện, mỉm cười đắc thắng, vẫn theo kế hoạch, cô hoang mang rối loạn xin phép đi giúp đỡ, nhanh chóng theo sau anh, chờ khi Giang thiếu phản ứng lại tính đuổi theo, bóng người cô đã biến mất dạng.