Rất nhanh, Tiểu Trần đã đưa Giang Nghiên đến đại học A.
Sáng nay Giang Nghiên có lớp đại cương ở tiết thứ 4 và thứ 5, bắt đầu lúc 10 giờ 30 phút, mà hiện tại chỉ mới 9 giờ 40 phút, thời gian còn khá sớm, nên Giang Nghiên về ký túc xá lấy tập sách, tiện thể vận động tay chân rèn luyện cơ thể một chút.
10 giờ 20 phút, cô ra khỏi cửa đi về hướng lớp học.
Lớp học đông đúc từ rất sớm, Lâm Duyệt cũng đã giữ chỗ giúp cô, vừa nhìn thấy cô, cô ấy vẫy vẫy tay phấn khích, lôi kéo cô về chỗ, có vẻ vô cùng gấp gáp.
Chờ đến khi cả hai cùng ngồi xuống, tức khắc Lâm Duyệt không dằn nổi lòng mình, vừa hung hăng nhéo nhéo tay Giang Nghiên, vừa nhỏ giọng hỏi: "Giang Nghiên, mau nói cho tớ biết, khoảng thời gian này cậu đã làm gì. Trước kia là tớ thường xuyên chơi bời lêu lỏng bên ngoài, hiện giờ đổi lại thành cậu? Còn không về ký túc xá ngủ nữa chứ, trước đó cậu ngoan ngoãn như vậy, sau khi chia tay Hoắc Đan Dương xong thì lá gan to như phì ra á!"
Giang Nghiên cười cười, trở tay ôm cánh tay cô bạn: "Được rồi, cậu đừng vội, giấy không gói được lửa, vốn dĩ tớ cũng muốn nói cho cậu biết đây."
Lâm Duyệt nghe thấy cô nói vậy, giọng điệu cũng nhu hòa đi một ít: "Cậu cũng đừng trách tớ vội hay gì, chủ yếu là tớ thấy sau khi cậu cắt cổ tay vì Hoắc Đan Dương thì tự nhiên trở nên quái quái, đầu tiên là đi bệnh viện băng bó bảo tớ về trước, còn nói có chuyện cần làm gì đó, rồi tiếp đó cậu mua rất nhiều quần áo đẹp, còn học trang điểm đậm nữa chứ, sau đó lại đến 'Đế Sắc', tớ thấy cậu đúng là ngựa quen đường cũ, cùng tớ đi 'Đế Sắc' được đúng một lần, lúc từ WC trở về còn cười giống như nhặt được bảo bối vậy á."
"Khủng bố hơn nữa, 8 giờ hôm nay tớ còn thấy được cái hot search kia, gì mà thái tử đế đô nổi danh Tiêu Dật Phàm cùng cô em sườn xám nóng bỏng, người khác còn không biết là ai chứ tớ nhìn sơ qua là biết đó là cậu!
Nghiên Nghiên, tớ nói thật, cậu không được như vậy, tớ biết Hoắc Đan Dương không phải người tốt, hắn ta phụ bạc cậu, nhưng trong cuộc sống này đàn ông tốt còn rất nhiều, chỉ cần ta kiên nhẫn chờ đợi, nhất định có thể gặp được, nếu cậu muốn trả thù hắn, thì cũng không nên dùng cách phá hỏng chính mình, trang điểm đi ' Đế Sắc ' gì đó tớ mặc kệ, nhưng Tiêu Dật Phàm là người thế nào, anh ta hoàn toàn khác với Hoắc Đan Dương non nớt kia, anh ta là loại người đã lăn lộn trong xã hội rồi, dân đen như chúng ta không thể chạm vào đâu, cậu còn cùng anh ta đi thuê phòng bị phát hiện nữa chứ, bản lĩnh lớn thật đấy!"
Lâm Duyệt càng nói càng khí thế, sắp không khống chế nổi âm lượng, cô ấy hung hăng trừng Giang Nghiên, nhịn không được lại nhéo cô một phen.
Giang Nghiên cũng không phải lần đầu cảm nhận được sự lo lắng và tức giận của Lâm Duyệt, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, nắm tay Lâm Duyệt, thấp giọng nói: "A Duyệt không có gì đâu, tớ không ở bên Tiêu Dật Phàm, tớ đang quen Hoắc Kỳ Chu."
"À, cậu nói cậu đang quen Hoắc Kỳ Chu." Lâm Duyệt không kịp phản ứng, nghe được Giang Nghiên nói không ở bên Tiêu Dật Phàm rất vừa lòng, mở miệng khẽ nhắc lại.
Chờ đến khi cô ấy niệm ra được cái tên này, cô ấy mới biết được đó là ai, theo bản năng mà nâng cao âm lượng, còn quay đầu nhìn về phía Hoắc Đan Dương ở gần đó: "Cái gì???? Cậu quen Hoắc Kỳ Chu hả?!"