Còn chưa hôn được đôi môi mê người kia thì đã có một ngón tay chặn lại giữa trán cô.
Giang Nghiên bĩu môi, nhìn người có gương mặt không chút biểu cảm đối diện, anh chỉ dùng con ngươi đen láy nhìn cô, cô nói: "Hoắc tổng, anh đừng nói với em là sự chủ động thuộc về đàn ông gì gì đó, hai ngày nay nếu không phải do em say rượu thì cũng do tổ chức tiệc mừng thọ, ở trên giường anh không chịu thỏa mãn em gì hết, giờ em khao khát anh muốn chết đây, mới chủ động hôn anh có một cái thôi, anh đã chặn em lại rồi."
Ngữ khí và giọng nói hờn dỗi này, không đi đóng phim thì đúng là tổn thất lớn của đoàn làm phim thật!
Mà cô nói xong, cũng không chờ Hoắc Kỳ Chu đáp lại, dùng đôi mắt đầy uy khuất nhìn Hoắc Kỳ Chu một lát, cô dời tay anh đi, theo sao là đôi môi hướng thẳng về phía anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nụ hôn này, tất nhiên là thành công rồi!
Đôi môi mềm mại được cô gặm một ngụm, giống như thạch trái cây vậy, hương vị của riêng anh, chỉ một mình anh.
Giang Nghiên nhắm mắt lại, tinh tế nhấm nháp, chờ cô nhấm nháp đủ rồi, môi cô mới bắt đầu trượt xuống cằm, vừa hôn vừa nhẹ nhàng liếm láp, như không bỏ sót bất kỳ mùi vị nào trên người anh.
Giữa chừng.
Giang Nghiên mở mắt, cô nhìn vào đôi mắt âm u vẫn còn đang nhìn chằm chằm mình, cười hì hì ôm cổ anh, làm nũng nói: "Hoắc tổng, em thật sự rất rất rất muốn, muốn anh làm em, cũng đâu phải lần đầu em làm vậy đâu, còn nữa, anh đừng trợn tròn mắt nhìn em như vậy, em sẽ ngượng nha."
Dứt lời, cô còn trực tiếp duỗi tay ngăn trở đôi mắt anh, muốn khép mí mắt anh lại.
Tất cả ánh sáng đều bị cô chặn lại, Hoắc Kỳ Chu sống trong nhung lụa nhiều năm, lần đầu tiên bị người khác đối xử như vậy, anh cười một tiếng: "Em đúng là càng ngày càng to gan."
Mà nói đến làm xằng làm bậy, số lần cô làm bậy còn ít sao?
Còn nữa, cùng lắm anh chỉ nhìn cô thôi, chẳng lẽ cô thật sự sẽ ngượng?
Hoắc Kỳ Chu càng cảm thấy buồn cười.
Anh không muốn đồng ý với cô, vì cô càng chiếm được tiện nghi thì sẽ càng khoe mẽ, về sau chắc chắn sẽ leo lên đầu anh ngồi, nhưng anh lại nghĩ đến cảnh tượng khi cô say rượu, đôi mắt sương mù mênh mông to tròn nhìn anh, tối hôm qua cô còn ở trên giường nhiệt tình chủ động bày tỏ dục vọng rồi bất mãn với anh, anh khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn cứ dung túng cho cô thôi, anh nhẹ nhàng khép mắt lại.
Giang Nghiên cảm nhận được lông mi anh lướt qua lòng bàn tay rồi rũ xuống dưới, cô không khỏi giảo hoạt tươi cười vì đã đạt được mục đích.
Cô bỏ tay ra, quả nhiên anh đã nhắm hai mắt lại.
Khi nhắm mắt, vẻ gai góc kia của anh dường như giảm bớt rất nhiều, trông anh có một chút ngoan ngoãn ha?
Giang Nghiên nhìn mà vui vẻ, "Chụt" một phát hôn lên môi anh, sau đó cô dời xuống dưới, từ cổ anh bắt đầu hôn hít.
Sau khi khép mắt lại, xúc giác trở nên nhạy cảm hơn.
Trong bóng tối, Hoắc Kỳ Chu nhận thấy được xúc cảm ướt át dày đặc lại mang theo độ ấm từ đôi môi truyền đến cổ anh, khi hôn lên hầu kết, còn có một vật ẩm ướt linh hoạt duỗi ra, lượn vài vòng quanh hầu kết của anh, cuối cùng đôi môi anh đào nhỏ bé còn mút thật mạnh.
Không cần tận mắt nhìn thấy, những cảnh tượng đó đều được đầu óc anh phác hoạ lại rất rõ ràng.
Một luồng tà hỏa từ bụng dưới của anh dâng lên, lan ra khắp người, đặc biệt là ở hạ bộ, lồng ngực cũng trở nên ngột ngạt, nóng bừng.
Anh biết rõ phần phía dưới ấy đã bắt đầu cương lên nhiều hơn...
Nếu anh cảm nhận được, thì người đang dán sát chặt chẽ trên người anh, cũng cảm nhận được.
Thính lực của Hoắc Kỳ Chu cũng trở nên nhạy bén hơn, anh nghe thấy cô nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tiếp đến, hầu kết anh lại lần nữa bị đầu lưỡi không an phận kia mơn trớn, ngay sau đó, đầu lưỡi tác loạn kia mới rời khỏi hầu kết, tiếp tục đi xuống dưới.