Hôm Giang Nghiên cắt cổ tay, Lâm Duyệt đưa Giang Nghiên đi bệnh viện, cô chỉ gặp qua ánh mắt lạnh nhạt tàn khốc kia một lần, cho tới tận bây giờ...
Lúc đó cô còn tưởng bản thân nhìn lầm rồi, bây giờ Giang Nghiên lại tiếp tục lộ ra thần sắc như vậy, cô mới biết được, ngày đó cô không hề bị ảo giác!
Rất hiếm khi Giang Nghiên như vậy, hiện tại vừa nhìn đến, Lâm Duyệt liền hoảng sợ, cô cũng không biết vừa rồi cô nói sai điều gì, ấp úng mà lặp lại lần nữa.
"Tớ nói tối hôm qua Chí Hạo ở trên giường rất nhiệt tình, còn muốn tớ mấy đêm sau phải đến khách sạn làm cho đủ. Vì cũng rất lâu rồi, tớ chưa thấy anh ấy nhiệt tình như vậy, tối qua khi anh ấy nói thế tớ cũng bị dọa sợ, anh ấy làm một mạch, thật sự rất giống như bọn tớ sắp chia tay tới nơi cho nên mới làm vài hiệp trước khi chia tay...."
Giang Nghiên nhếch mép cười: "Ừ, cậu ta còn không phải muốn như vậy sao."
Cô đem lịch sử trò chuyện tối qua với Tôn Chí Hạo cho Lâm Duyệt xem, nói thêm: "Tối hôm qua Tôn Chí Hạo hỏi tớ có phải là bạn gái của Hoắc Kỳ Chu hay không, đến khi xác định được rồi thì cậu ta bảo tớ nhất định phải nói tốt cho cậu ta trước mặt Hoắc Kỳ Chu, cũng nói đỡ cho việc kinh doanh của nhà cậu ta một chút, tớ liền nói đùa rằng nếu cậu có thể rời khỏi Lâm Duyệt sau này không liên lạc nữa, tôi sẽ giúp cậu, kết quả cậu ta không nói hai lời đã chấp nhận, tớ nghĩ cậu ta đã vì việc nhà nên đáp ứng rồi, đối với cậu cũng không phải thật lòng gì đâu, cho nên sáng nay tớ muốn nói chuyện với cậu một chút, xem cậu có tình nguyện chia tay hay không, nào ngờ cậu ta trước khi chia tay lại muốn rủ cậu đi khách sạn làm cho đủ!"
Lâm Duyệt vừa nghe Giang Nghiên nói vậy, thời gian trò chuyện của Giang Nghiên và Tôn Chí Hạo cũng trùng hợp với lúc hắn nhiệt tình, cô chợt tức giận đến nổ phổi, căm hận mắng: "Tên đàn ông chó má, tớ còn không hiểu sao tối qua hắn lại nhiệt tình như vậy, gì mà muốn mấy ngày tiếp theo phải đi khách sạn làm tình, thì ra hắn nghĩ thế này! Bây giờ bà đây sẽ cho hắn cút!"
Nói xong cô ấy lấy di động ra, vừa gửi tin nhắn chia tay vừa tức giận hùng hổ mắng.
Thực tế khi nói mấy lời đó, Giang Nghiên không hề có ý đùa cợt, là cô cố ý nói như vậy.
Nếu Tôn Chí Hạo ngoan ngoãn chia tay với Lâm Duyệt, việc nói tốt cho hắn trước mặt Hoắc Kỳ Chu cũng không khó khăn gì, dù sao cũng chỉ là cho Tôn gia một chút ngon ngọt thôi, chuyện này đối với Hoắc Kỳ Chu quá dễ dàng, cùng lắm cô chỉ cần nói mấy câu với anh ấy là xong.
Hình chụp mà cô lưu lại vốn không phải là cho Lâm Duyệt xem, mà cô định chờ khi Lâm Duyệt và Triệu Dị Chi gặp nhau, khi anh ta có hứng thú với Lâm Duyệt, cô sẽ đưa Triệu Dị Chi xem, thứ nhất là để cho anh ta biết bạn trai cũ của Lâm Duyệt không phải thứ tốt lành gì, khi anh ta theo đuổi được Lâm Duyệt nhất định phải thật lòng đối tốt với cô ấy, thứ hai là coi như nói trước với Triệu Dị Chi, tránh việc anh ta nghĩ cô cố tình làm vậy để Lâm Duyệt quen anh ta là được, nếu anh ta điều tra ra, chắc chắn sẽ rắc rối, mà mất nhiều hơn được.
Đương nhiên, đây chỉ là phương án dự phòng, nếu Triệu Dị Chi không thích Lâm Duyệt như nguyên tác, hay Lâm Duyệt không dứt khoác được với tên Tôn Chi Hạo, thì phải dùng cách khác, gia thế nhà Lâm Duyệt cũng không tệ, chắc sẽ tìm được một người đàn ông tốt, huống chi, còn có cô trấn cửa giúp cô ấy nữa.
Giang Nghiên đã tính toán hết rồi, chỉ là không nghĩ tới, cốt truyện hiện tại lại biến thành thế này, Tôn Chí Hạo bằng lòng chia tay, còn 'ngủ bù' trước khi chia tay nữa chứ!
Hắn nghĩ cô quá lương thiện, hay cho rằng Lâm Duyệt quá dễ dãi?
Giang Nghiên nheo mắt, hơi lạnh tỏa ra ngày càng đậm.