Gió vẫn thổi, nhưng có vẻ như đã nhẹ hơn ban nãy, trời đất âm u nhưng không còn sấm chớp nữa. Nước dưới giếng cũng êm dần trở lại rồi lặng hẳn sau khi chỉ còn cách phía trên miệng giếng chừng 2m.
" Pặp "
Ông Vọng bám tay vào miệng giếng, thầy Lương kéo ông Vọng lên, nằm luôn xuống đất, ông Vọng ngửa mặt lên nhìn trời cao. Lúc này mây đen đang tan dần đi để lộ ra những áng mây trong xanh vốn có của bầu trời ngày hôm nay. Ánh nắng cũng bắt đầu chiếu xuyên qua màn mây u ám để rọi xuống mặt đất.
Vờ thở, vừa mỉm cười, ông Vọng hỏi thầy Lương:
Trời đã tan sạch mây đen, gió thổi hiu hiu mát rượi, bầu không khí có gì đó trong lành hơn, giúp cho con người ta khoan khoái hơn. Hoặc cũng có thể là do tâm lý đã không còn đè nặng nên ông Vọng thấy người mình nhẹ bẫng. Nhìn xuống mặt nước, ông Vọng khẽ chạm tay lên đầu, đúng là tóc ông đã bạc trắng. Nhưng đâu có sao, quan trọng ông vẫn sống, trước đó ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ không qua khỏi rồi. Ông thầm cảm ơn trời, trong khoảnh khắc tia sét đánh xuống giếng ấy, tưởng chừng như ông Vọng đã bị sét đánh trúng, nhưng có lẽ trời thương nên ông vẫn còn đứng đây, thật khó mà có thể tin được.
Đất trời trở lại bình thường, phía ngoài giếng, thầy Lương với ông Vọng nghe thấy tiếng Sửu đang gọi. Có lẽ hết giông gió, Sửu lập tức chạy ra đây để xem xét tình hình. Không nhìn thấy người đâu, Sửu lo lắng nhòm xuống giếng, Sửu cũng bàng hoàng khi mà mực nước giếng đã dâng lên như trước khi bơm. Đang gào thét tên thầy Lương với ông Vọng thì Sửu tròn mắt thấy cả hai người đang đi ra từ phía đình làng, Sửu cười mừng rỡ:
- - Ha ha ha, bác trưởng làng, thầy Lương....Hai người không sao chứ..? Làm tôi sợ chết khiếp.....
- - Có sao đâu, chỉ là bạc đi thôi mà....Tôi cũng đâu còn trẻ nữa, quan trọng là làng ta đã yên ổn. Nước giếng không còn độc nữa đâu. Bà con có thể yên tâm rồi.