Bảy Dao vâng lời thầy Lương rồi cảm ơn thành kính, tất cả rời khỏi nơi chôn cất gia đình Xoan. Đến chỗ giếng làng, Bảy Dao chào ông Vọng và thầy Lương rồi trở về nhà, còn thầy Lương dẫn ông Vọng đến trước cây lộc vừng, đến lúc này, khi trời đã sáng, ông Vọng mới nhìn thấy, trên thân cây có những vết xước sâu như có ai dùng dao chém vào, dây hoa rủ xuống từ trên cành cây bị bứt đứt rơi lả tả, chưa hết, một vài cành to trên cây còn bị bẻ như sắp gãy lìa.
Ông Vọng ấp úng, nhìn thầy Lương ông khẽ hỏi:
- - Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy...?
Nhưng khi ông Vọng quay lại thì thầy Lương đã ho khù khụ, tuy thầy Lương đã lấy tay che miệng lại nhưng ông Vọng vẫn nhìn thấy có vết máu vừa khẽ rỉ qua kẽ tay của thầy Lương, vội vã, ông Vọng đỡ thầy Lương rồi lo lắng:
Trong đầu ông Vọng đã có câu trả lời cho câu hỏi khi nãy, nhìn cảnh tượng hoang tàn của cây lộc vừng sau một đêm, thầy Lương ho ra máu, khi nãy thầy có nhắc đến đám Tiểu Quỷ, dù khó tin nhưng ông Vọng chắc chắn, đêm qua thầy Lương đã phải hao tâm, tổn rất nhiều sức trước khi chôn cất được cho gia đình Xoan. Chỉ là một người lạ đi ngang qua làng, nhưng những gì mà thầy Lương đã làm cho làng suốt thời gian ông ở lại đây thực sự không có gì có thể báo đáp nổi.
[......]
Tại nhà ông Vọng, lúc này đã là 2h sáng, thầy Lương vẫn đang ngủ sau khi đã dồn hết tâm sức vào việc chôn cất cho 3 người gia đình Xoan. Ông Vọng cũng đang ngủ, bỗng dưng ông Vọng mở mắt, ông nghe thấy bên ngoài cửa chính, hình như đang có tiếng gì đó cào vào mặt gỗ:
" Kít....két.....két....két..."
" Xoạt....xoạt.....roạt...."
Ngồi dậy, bước xuống giường, ông Vọng khẽ hỏi:
- - Ai.....đấy....? Ai cào....cửa đấy...?
Không có ai đáp lại lời ông Vọng cả, chỉ có tiếng cào cửa đang phát ra mỗi lúc một lớn hơn mà thôi........