- - Vậy sao....? Thật là may mắn quá, hồn phách của ngươi vẫn chưa tan biến. Nhưng chắc có lẽ sẽ phải rất rất lâu nữa ngươi mới lại có thể trở lại được con đường tu luyện. Nếu mai sau có thể tu thành chánh quả, hi vọng ngươi sẽ tiếp tục bảo vệ, che chở cho người dân làng Văn Thái.
Một chiếc lá từ trên cây khẽ rơi xuống, thầy Lương bất giác đưa bàn tay ra, chiếc lá hạ đúng giữ lòng bàn tay của thầy Lương. Ông gật đầu mỉm cười rồi lấy từ trong tay nải ra một vật gì đó nhìn giống giống ngọc trai, nhưng nó có màu xanh lục. Chôn viên ngọc xuống đất bên trong hốc cây. Chôn xong, thầy Lương đứng dậy rồi tiếp tục đi tiếp. Ông đi đến cây đa đầu làng, dân làng bắt đầu làm việc trở lại thì bà hàng nước cũng tiếp tục công việc quen thuộc của mình, lần đầu tiên đến nhà ông Vọng, thầy Lương có nhắc tới người phụ nữ bán nước ở gốc đa đã chỉ mình tìm nhà trưởng làng, khi ấy ông Vọng có nói người phụ nữ bán nước ấy tên là Miên nên giờ thầy Lương vẫn nhớ.
Khác với ngày đầu tiên đặt chân vào làng, hôm ấy trời mưa lớn, sấm chớp bão bùng, cơn mưa to đến nỗi cảm tưởng như gió sắp giật bay cả cái quán lá dựng bằng tre tạm bợ. Hôm nay trời quang, mây cao xanh vời vợi, có nắng nhưng không gay gắt. Ngồi trong quán lá, bà Miên đang cầm cái quạt phẩy phẩy đuổi mấy con ruồi đang vo ve, với tay xếp lai mấy cái chén mà chắc khi nãy khách vừa uống nước, đang làm thì bà Miên nghe thấy tiếng nói:
Ra là vậy, nhắc đến chuyện này thầy Lương lại thấy buồn. Hôm đó thầy cũng đã cảnh báo cho ông Vọng ngay khi gặp mặt, nhưng ông Vọng ban đầu cũng nghĩ như bà hàng nước, thấy trời nắng nên chủ quan, lại nghĩ ruộng nắng hạn lâu ngày, nay mong mưa không được ai lại đi tháo nước tưới tiêu. Nếu lúc đó ông Vọng tin lời thầy Lương thì giờ đây dân làng cũng đỡ khó khăn đi rất nhiều. Nhưng ý trời đã vậy thì có tránh cũng không được.
Bà Miên cười nói tiếp:
- - Bây giờ hạt giống với rau củ trong làng không có mà bán, may gặp lại bác ở đây để tôi nói lời cảm ơn. Bác đúng là quý nhân phù trợ gia đình tôi. Mà bác ơi, tôi có chuyện này muốn hỏi thăm ý kiến của bác có được không...?
- - Nhà tôi tuy cũng thuộc làng Văn Thái nhưng lại cũng như tách biệt, như bác thấy đấy, từ đây mà đi vào làng cũng phải một quãng đường xa nữa mới tới khu dân cư sinh sống. Từ kia hắt vào đây rồi cho tới trước mặt bác thấy toàn là đồng với ruộng. Nhà tôi nằm ở hướng kia, đấy bác nhìn thấy con đường đất nhỏ kia không..?