- - Bác trưởng làng coi thường tôi rồi, tuy tôi cũng là người Hoa, nhưng tính tới nay đã hơn phân nửa cuộc đời, tôi sống tại Việt Nam. In dấu chân lên không biết bao con đường từ miền xuôi lên miền ngược. Món này tôi thích.....Ha ha ha....Ha ha ha. Bác trưởng làng cứ dùng trước đi.
Nghe thầy Lương nói, ông Vọng cũng cười phá lên, khẽ vê vê một bi thuốc lào, cắm ống điếu, châm đóm, ông Vọng kéo một hơi khá là dài, hút xong, ông khẽ ngửa mặt lên trời rồi nhả khói. Sau cơn mưa, trời quang, lúc này đang là 7h tối, trên bầu trời lấp lánh muôn vàn vì sao. Ngắm bầu trời sao lúc này, khóe mắt ông Vọng khẽ cay cay nhớ lại quãng thời gian ông còn nhỏ, lúc ấy còn cha, còn mẹ, thật hạnh phúc và ấm áp biết bao.
Tiếng xe điếu khiến ông Vọng quay sang bên thầy Lương nhìn, thầy Lương cũng vừa làm một mồi thuốc lào, thầy đang nhả khói, nhấp ngụm nước chè, thở nhẹ vài hơi, thầy Lương tấm tắc:
Ông Vọng thoáng giật mình, như sực nhớ ra chuyện gì đó, ông Vọng hỏi lại:
- - 2 ngày nữa là trung thu rồi sao thầy...? Chết thật, nhiều chuyện xảy ra quá nên tôi quên bẵng đi mất.
Thầy Lương hỏi:
- - Chẳng hay trưởng làng quên điều gì..?
Ông Vọng đáp:
- - Thường thì cứ mỗi năm, đến rằm trung thu, dân làng sẽ tổ chức đón trung thu cho toàn bộ trẻ con trong làng. Chúng tôi sẽ mua bánh kẹo rồi đưa bọn trẻ ra sân đình rước đèn, ngắm trăng. Năm nào tôi cũng đứng ra tổ chức cho bà con, vậy mà tôi lại quên có chết không chứ.
Nói xong, gương mặt ông Vọng bỗng xịu xuống, ông thở dài:
- - Nhưng cũng không được, vừa qua làng xảy ra biết bao nhiêu chuyện, ngoài đình, tượng thờ thần Thành Hoàng đã đổ nát, sân đình sau lần xây bể hút nước giếng độc cũng hoang tàn, mùa màng mất sạch, chưa kể đến liên tiếp là những cái chết của người dân trong làng.......Liệu ai còn tâm trạng nào mà đón trung thu cơ chứ. Chắc năm nay đành phải hoãn lại tất cả mà thôi.
Ông Vọng nói đúng, liên tiếp trong làng xảy ra nhiều việc đáng sợ, giờ đi ra đường ai cũng nơm nớp lo lắng chứ đừng nói nghĩ gì đến trung thu. Trăng càng lúc càng lên cao, ánh trăng sáng vằng vặc soi sáng cả khoảng sân gạch trước hiên nhà.
Rót thêm nước trà vào chén cho thầy Lương, ông Vọng buột miệng hỏi: