Anh dắt hai bánh bao nhỏ tới một nhà hàng Trung Hoa gần đó, chọn đại một chỗ ngồi, sau đó đưa thực đơn cho bọn nhỏ: “Muốn ăn gì thì tự chọn.”
Thấy hai bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm thực đơn, cố sức phân biệt những chữ cái phía trên, Mễ Lạp lại lên tiếng: *Lão Bạch, anh đủ rồi đấy, con nít người ta mới sáu bảy tuổi thì hiểu được bao nhiêu chữ? Vả lại con nít không ăn được món quá cay, anh để bọn nhỏ chọn đại mà được à?*
Tích Bạch Thần bực bội không lên tiếng, nhìn hai bánh bao nhỏ bằng biểu cảm thù hằn cay đắng.
Hai bánh bao nhỏ còn thấy cay đắng hơn cả anh, cố gắng giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện, để không bị ông cậu nhà mình vứt đại vào xó nhà nào đó.
*Chỉ nửa tháng thôi mà, cho dù anh không quan tâm đến dạ dày của mình, anh cũng phải lo lắng cho sức khỏe của bọn nhỏ chứ?* Mễ Lạp nghĩ hai người có thể gặp nhau theo cách này cũng là một loại duyên phận, tuy cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác, nhưng cô thật lòng mong anh ta sống tốt hơn. Nếu có thể nhân cơ hội này cải thiện một chút chất lượng sống của anh ta, đó cũng là một việc tốt. Ngay cả khi không thành công thì cũng không tệ hơn bây giờ được.
Tích Bạch Thần nhíu mày, làn khói phả ra từ giữa các ngón tay, chỉ cần nghĩ tới việc sau này phải có thêm hai tên quỷ nhỏ phiền phức, tâm trạng của anh ta đã không thể tốt được.
*Hôm nay anh mua một ít nguyên liệu nấu ăn đi, chuẩn bị đồ làm bếp, ngày mai chúng ta sẽ khai hỏa căn nhà này.* Mễ Lạp vô cùng trông đợi cuộc sống chăm nuôi sắp tới.
“Nếu cô có cách tự khai hỏa thì cứ làm đi, dù sao tôi cũng sẽ không xuống bếp.”
Vừa dứt lời, chiếc cà vạt trên cổ bỗng giật mạnh, siết chặt yết hầu của Tích Bạch Thần, ngụm khói trong miệng anh nghẹt lại, phả toàn bộ sang lỗ mũi, làm anh ho khan dữ dội.