Môn Thần

Chương 258: Thiết Trụ Công Hội



Chương 258: Thiết Trụ Công Hội

Tính toán thời gian cẩn thận, Lê Nhật và hai cô gái kỳ lạ đã đến trước một ngày so với thời gian đấu giá chính thức. Hắn vốn không mặn mà với những lời xã giao, nhanh chóng tách ra sau vài câu đối đáp, tìm một hốc đá vắng vẻ để tọa thiền.

Tích Tích và Liễu Hương, tuy có chút khó chịu với thái độ lạnh nhạt của hắn, cũng không cố ý dây dưa. Hai cô gái tháo từ lưng ngựa ra một thiết bị nhỏ gọn, khẽ niệm vài câu cổ ngữ. Thiết bị ấy lập tức biến thành một chiếc lều tiện nghi, với ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ bên trong, nổi bật giữa vùng sa mạc.

Trong khi đó, Lê Nhật đã tịnh tâm cảm nhận tình trạng cơ thể mình. Trận chiến với Cao Tinh không chỉ để lại dư chấn trên thân thể mà còn khiến hắn phải hao tổn không ít tinh thần để củng cố Tỏa Tâm Giáp.

Nhất Nguyên không chỉ thêm tầng cấm chế mà còn gia trì bằng Lạc Hồn Thức để ổn định cấu trúc bên trong. Tuy nhiên, dù đã nỗ lực tối đa, Lê Nhật vẫn có cảm giác như thứ sức mạnh trong người hắn đang cố gắng vượt thoát khỏi mọi giới hạn, khó mà khống chế hoàn toàn.

Đêm ở U Minh Huyền Tẫn không yên tĩnh. Khi màn sương mờ dần phủ kín các cồn cát, từng đoàn người thần bí bắt đầu xuất hiện, trang bị áo choàng che kín thân thể. Không ai để lộ danh tính, như thể mọi người đều hiểu rõ nguy hiểm đang rình rập. Mỗi kẻ đến đây đều mang trong mình một bí mật và một mục đích rõ ràng.

Đang tọa thiền, Lê Nhật bỗng cảm nhận được sự rung động từ mặt đất. Những hạt cát của Thiên Mạt Địa, vốn khát máu và nhạy bén, truyền đến hắn thông điệp rằng có một sinh vật khổng lồ đang tiến lại. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi hốc đá, phi thân lên một cồn cát cao để quan sát.

Lê Nhật không dại dột mà sử dụng thần thức trước mặt nhiều người. Từ trên cao, hắn thấy khu vực trũng giữa bán kính hơn ngàn mét bắt đầu sôi sục. Một thân hình khổng lồ, trơn nhẵn, phá tung cát bụi mà trồi lên, cái miệng đầy răng nhọn to như cổng địa ngục.

“Sâu cát...” Lê Nhật thì thầm, ánh mắt chăm chú quét qua thân hình đồ sộ ấy. “Loài sâu này không dễ điều khiển, xem ra kẻ chủ trì buổi đấu giá này không đơn giản. Xuất hiện phô trương như vậy, rõ ràng là muốn thị uy.”

Trên cồn cát kế bên, Tích Tích và Liễu Hương cũng quan sát cảnh tượng. Hai cô gái thích thú mỉm cười, ánh mắt còn liếc xéo về phía Lê Nhật, mang theo chút bất mãn vì sự lạnh nhạt của hắn.

Cái miệng sâu cát há to hơn, để lộ bên trong một đường đi lớn. Từ đó, một đoàn người mười người bước ra, thân khoác giáp trụ bóng loáng. Những chiếc gương lớn nhỏ mà họ mang theo đều được dát bằng kim loại phát sáng thần bí, tỏa ra khí tức đặc biệt thu hút ánh nhìn toàn trường.

Hơn trăm người từ trên nhìn xuống, vẻ mặt khát khao bảo vật bên trong những chiếc gương kia. Nếu không phải e ngại thế lực tổ chức, hẳn sẽ có vài kẻ làm liều.

Lê Nhật vẫn tiếp tục theo dõi diễn biến, cũng không quên quan sát cử động của tất cả những kẻ có mặt. Đối với hắn, bất kỳ sự nghi ngờ nào cũng phải được theo dõi kỹ càng.

Dẫn đầu đoàn người phô trương kia là một gã lùn cơ bắp, thân hình chỉ cao chưa đến thắt lưng một người trưởng thành. Gã hô hào vang vọng:



“Chào mừng các vị đã đến buổi đấu giá bí mật của Thiết Trụ Công Hội!”

Bầu không khí lập tức trở nên xôn xao, từ những cồn cát xung quanh, ánh nhìn của tất cả đều đổ dồn về phía gã lùn vừa xuất hiện.

Chẳng ai ra hiệu, nhưng tự nhiên hình thành một trường đấu giá kỳ lạ. Những cồn cát cao xung quanh trở thành khu vực VIP tự phát, nơi các thế lực tụ họp, ngầm khẳng định vị trí của mình. U Minh Huyền Tẫn ở phía sau, với màn sương mù đặc quánh, tựa như một bức tường khổng lồ đầy áp lực, càng làm tăng thêm tính trang nghiêm và bí hiểm của khung cảnh.

Gã lùn bước lên lưng con sâu cát, dùng một chiếc quyền trượng ngắn gõ nhẹ xuống vỏ cứng của nó. Tiếng vang thanh thoát lập tức lan tỏa, như một lời tuyên bố bắt đầu phiên đấu giá. Giọng nói đặc quánh nhưng mang lực lượng truyền xa của gã cất lên:

“Các vị bằng hữu từ khắp nơi đã không ngại hiểm nguy mà đến đây, hẳn đều biết mục đích của buổi đấu giá hôm nay. Những vật phẩm được trình bày không chỉ là bảo vật, mà còn là cơ hội thay đổi vận mệnh. Hãy chuẩn bị, vì khi đấu giá bắt đầu, chỉ xem tiền tài ai nhiều hơn, bản lĩnh ai lớn hơn!”

Lời nói của gã như kích thích sự háo hức xen lẫn cảnh giác từ các thế lực. Từ trên các cồn cát, ánh mắt người người trở nên chăm chú hơn, khí tức áp chế tỏa ra, tạo thành một bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt.

Ở phía xa, Lê Nhật đứng lặng yên trên đỉnh cồn cát, vị trí của hắn là xa nhất, đôi mắt hờ hững quét qua từng bóng dáng, âm thầm quan sát. Hắn lẩm bẩm:

“Thiết Trụ Công Hội... có can đảm. Không chỉ tổ chức, còn vỗ ngực xưng tên.”

Lê Nhật nắm rất rõ tình hình, không chỉ về những mối đe dọa hiện tại mà còn về sự cân bằng quyền lực giữa các thế lực ngoại đạo trong Thiên Mạt Địa.

Trong số đó, đầu tiên phải kể đến Sa U Quốc, một quốc gia hùng mạnh với q·uân đ·ội tinh nhuệ và sự kiểm soát tuyệt đối đối với các lãnh thổ chiến lược.

Tiếp theo là Trích Tinh Giáo, một giáo phái bí ẩn với sức mạnh thần bí, chuyên nghiên cứu các loại năng lượng tinh tú và huyền bí.

Cuối cùng là Thiết Trụ Công Hội, một tổ chức chủ yếu bao gồm các thành viên của Địa Thạch Tộc. Những người này có ngoại hình tương tự như gã lùn kia, nhưng điều đặc biệt là họ sở hữu kiến thức sâu rộng về địa chất, không ai có thể sánh kịp.

Mỗi thành viên của Thiết Trụ Công Hội đều là những chuyên gia trong việc khai thác tài nguyên từ lòng đất, hiểu rõ các cấu trúc đá, mạch khoáng sản và khả năng tác động vào tự nhiên để xây dựng những công trình vững chãi. Sự am hiểu ấy khiến họ trở thành những đối thủ đáng gờm khi cần thiết.



Tuy nhiên, chiến lực của Thiết Trụ Công Hội lại không được đánh giá cao. Dù sở hữu sức mạnh trong việc khai thác và xây dựng, nhưng họ lại thiếu đi khả năng phòng thủ và tác chiến trong các cuộc chiến khốc liệt.

Họ đã nhiều lần phải chịu đựng những vụ việc c·ướp b·óc ngay trên chính lãnh thổ của mình. Những kẻ đối đầu với Thiết Trụ Công Hội thường lợi dụng điểm yếu này để tiến hành các cuộc t·ấn c·ông, khiến công hội không ít lần rơi vào tình trạng hỗn loạn và suy yếu.

Mặc dù vậy, Thiết Trụ Công Hội vẫn duy trì được ảnh hưởng lớn nhờ vào mạng lưới liên kết rộng rãi với các thế lực khác, đặc biệt là trong lĩnh vực thương mại và xây dựng.

Lê Nhật không khỏi có thêm nhận định:

“Chỉ là một thế lực hạng ba, lại dám phô trương như vậy. Nếu không phải có cao thủ hậu thuẫn, nhất định cũng có phương án bảo vệ nghiêm ngặt… bằng không, nơi đây chắc chắn sẽ biến thành bãi chiến trường.”

Bên dưới, con sâu cát khổng lồ bất động như một bức tượng, nhưng từ cơ thể nó, những đường vân phát sáng lờ mờ, từng nhịp như mạch đập, phảng phất hơi thở của một sinh vật cổ đại. Những người đứng trên lưng nó bắt đầu di chuyển, mang theo những chiếc gương lớn dát kim loại quý sáng lấp lánh.

Gã lùn lại gõ trượng một lần nữa, tiếng vang lần này dài hơn, kéo theo một lực hút khổng lồ khiến cho một chiếc gương từ xa bị cuốn theo. Một luồng khí xoáy tròn dâng lên, mở ra không gian mờ ảo phía trên con sâu cát.

Chiếc gương dường như được điều khiển bởi một bàn tay vô hình, từ từ hạ xuống vùng không gian đó. Nắp gương bật mở, để lộ ánh sáng lấp lánh như những vì sao.

Trong màn ánh sáng kỳ lạ ấy, một vật phẩm đầu tiên dần hiện ra, thu hút mọi ánh mắt không thể rời đi. Gã lùn vuốt lấy chòm râu ngắn ngủn của mình, hô hào thuyết minh:

“Đây chính là… ”

Chưa kịp dứt lời, tiếng thét còn chưa thành câu đã bị cắt ngang bởi một bóng đen lao v·út tới với tốc độ như một mũi tên, ý định c·ướp lấy món bảo vật còn chưa rõ tên.

Người đó di chuyển nhanh đến mức dường như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng dưới giác quan nhạy bén của Lê Nhật, hắn thâu hết toàn bộ chuyển động vào đại não.

Lê Nhật nhếch môi cười mỉa mai khi nhận ra rằng, ngay khi tên kia chưa kịp đến gần chiếc gương, một thân ảnh khác đã nhanh chóng lao ra chặn đường.



Người này xuất hiện một cách quái dị, từ sâu trong miệng sâu cát mà như bóng ma xuyên qua da thịt con quái khổng lồ. Và trước khi ai kịp nhận ra, hắn đã tung ra một chưởng như sấm sét. Bàn tay của hắn dễ dàng hình thành một vùng sát thương mãnh liệt, đánh thẳng vào kẻ đang có ý định c·ướp b·óc.

Tên đó chưa kịp thốt lên tiếng kêu, đã b·ị đ·ánh tan thành tro bụi ngay trước mắt tất cả mọi người, không có chút cơ hội đón đỡ hay bỏ chạy.

Thân ảnh thần bí đáp xuống cạnh bên gã lùn một cách nhẹ nhàng. Không gian lặng ngắt, hơi thở mọi người dường như đều ngừng lại. Liền sau đó là những lời thảng thốt:

“Hạ… Thần!”

“Thảo nào Thiết Trụ Công Hội lại can đảm như vậy, hóa ra là có Hạ Thần chống lưng.”

“Vị Hạ Thần này không rõ là đến từ đâu. Từ chiêu thức vừa rồi, dường như cố tình giấu đi thực lực thật sự.”

Trong cơn mưa bàn tán, tức thì gã lùn cười lớn nói:

“Đúng là ngu như heo. Mọi người đừng kinh sợ, chúng ta dám đứng ra tổ chức đấu giá, sao lại không có cao thủ hậu thuẫn. Thực lực không có, lại học người khác c·ướp đấu giá, đúng là trò cười.”

Ngay sau đó, những tiếng xì xào vang lên thêm một lúc, nhưng không ai nói lớn, tất cả đều cẩn trọng thì thầm cho người kế bên nghe mà thôi.

Lê Nhật lặng lẽ quan sát tình hình. Tên thần bí kia thực lực tuy thuộc vào hạng chiến lực Hạ Thần, nhưng so với Bạch Ngọc Sách vẫn kém một bậc. Tuyệt đối không thể so với Cao Tinh, xét về tốc độ và lực sát thương, tên đó có tu luyện thêm mấy trăm năm cũng không thể sánh bằng.

Nếu Lê Nhật đối đầu trực diện với gã cao thủ này, khả năng cao là có thể đánh ngang tay, thậm chí vượt qua mà không cần đến sự trợ giúp từ pháp bảo. Tuy nhiên, hắn không chủ quan. Chỉ là bản thân có chút đánh giá, nhưng vẫn rất thận trọng.

Sau một hồi im lặng, gã cao thủ thần bí bất ngờ lùi lại, bước vào bóng tối phía sau tên lùn. Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bảo vật đang phiêu phù trong vùng ánh sáng.

Thứ này tựa như một viên ngọc, nhưng lại linh động một cách dị thường, dường như có sức sống riêng. Nó không chỉ phát ra ánh sáng mờ ảo mà còn di chuyển nhẹ nhàng, như một sinh vật đang thở, tựa như một chú chim non đang cố gắng thoát ra khỏi vùng ánh sáng giam cầm.

Gã lùn nhìn viên ngọc với ánh mắt đầy tự hào, cười lớn rồi lên tiếng:

“Đây là Bích Hải Ngọc. Trăm năm mới có một viên, được thai nghén bởi những con sò cát dưới vực sâu. Những con sò cát này các vị chắc chắn đã nghe qua, chúng cực kỳ khó tìm, trốn sâu dưới các tầng địa chất, chỉ có những người kiên nhẫn và am hiểu mới có thể phát hiện ra chúng. Ngay cả đối với Địa Thạch Tộc chúng ta, tìm thấy một con có khi mất cả vài chục năm. Để có được viên ngọc này, cần phải đánh đổi không ít thời gian và công sức."

Lời của gã lùn khiến không khí trở nên náo nhiệt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía viên ngọc, không thể rời đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.