Chương 261: Chấp Nhận Rủi Ro Để Nhanh Nhất Nắm Lấy Cơ Hội
U Minh Huyền Tẫn là một vực thẳm kéo dài như một v·ết t·hương không lành của Thiên Mạt Địa, một vùng đất đầy rẫy huyền bí và hiểm nguy. Tương truyền, vực thẳm này không phải hình thành tự nhiên, mà là kết quả của một chiêu đánh phá hư không của một đại năng thời viễn cổ. Sức mạnh kinh thiên động địa đó đã xé toạc không gian, để lại một dấu ấn vĩnh cửu giữa trời đất.
Tận sâu bên dưới U Minh Huyền Tẫn, nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới, chính là Thần Mộ. Nơi được đồn đại chôn giấu vô số vị thần cổ xưa đã vẫn lạc trong Thái Cổ Chi Chiến.
Trận chiến này được miêu tả là thời khắc định mệnh khi thần linh và ma quỷ giao tranh, quyết định vận mệnh của tất cả vị diện. Dẫu vậy, những câu chuyện về Thần Mộ chỉ tồn tại trong các lời truyền tụng và thêu dệt từ đời này q·ua đ·ời khác. Thật hư ra sao, chưa ai từng có cơ hội chứng thực, bởi mọi kẻ dấn thân vào vực thẳm vạn trượng kia đều không bao giờ trở lại.
Thế nhưng, sự mơ hồ và nguy hiểm ấy không làm giảm sức hấp dẫn của Thần Mộ. Lời đồn đại rằng nơi này không chỉ chứa đựng các pháp bảo kinh thiên, mà còn ẩn giấu những công pháp tuyệt thế và công nghệ tối tân từ các nền văn minh đã lụi tàn trong dòng chảy thời gian. Những kho báu tiềm tàng ấy có thể thay đổi cục diện thế giới, trở thành mục tiêu thèm khát của các thế lực lớn.
Dẫu vậy, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. U Minh Huyền Tẫn được xem như cánh cổng dẫn đến địa ngục, nơi hiểm họa luôn rình rập. Những kẻ mộng mơ, tham vọng hay ngu muội, khi đặt chân vào đây, đều phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự diệt vong.
Phí Trì vừa đưa cao mảnh vỡ v·ũ k·hí do linh hồn lạc lối kia tìm về, lại cười tươi hân hoan nói:
“Sự thật đã chứng minh, các vị, còn chờ gì mà không ra giá. Mức khởi điểm, hai mươi viên Thiên Tinh. Nói cho các vị biết thêm một tin tức, bên dưới Thần Mộ, nếu may mắn… không chừng còn có thể tìm được sát thần khí trong truyền thuyết.”
Gã lùn quản lý nói ra lời này với đôi mắt lóe lên tia sáng huyễn hoặc, như thể ánh nhìn ấy có thể xuyên thấu lòng tham của tất cả những người có mặt tại đây. Một sự im lặng bao trùm trong thoáng chốc, nhưng không khí xung quanh như đậm đặc thêm bởi những mộng tưởng đang len lỏi trong tâm trí từng người.
Dù vẻ ngoài của Lê Nhật vẫn giữ được sự thản nhiên, nhưng bên trong hắn, cảm xúc đã dậy sóng. Lời đồn về Thần Mộ không phải hắn chưa từng nghe qua. Đó là điểm đến hắn từng nghĩ, nếu mọi nỗ lực tìm kiếm Xích Tâm đều rơi vào ngõ cụt.
Nhưng ngay cả với kẻ táo bạo như hắn, Thần Mộ vẫn là một khái niệm khiến lòng hắn lạnh đi. U Minh Huyền Tẫn từ lâu đã chứng kiến không biết bao nhiêu kẻ bước vào với hy vọng tràn trề nhưng chưa một ai trở lại. Thần Mộ chính là mồ chôn của tham vọng.
Hơn nữa, những thông tin về Thần Mộ chưa bao giờ là dễ dàng có được. Những câu chuyện truyền miệng thưa thớt như lá mùa thu rơi rụng qua từng thế hệ.
Các gia tộc cổ xưa và thế lực cường đại coi nó như tối cường bí mật, tuyệt đối không để lọt ra ngoài. Thứ tri thức này được giữ kín trong một vòng tròn chặt chẽ, truyền từ đời này sang đời khác. Đối với người ngoài, muốn tiếp cận thông tin đã là điều gần như không thể, chứ đừng nói đến việc thực sự đặt chân tới đó.
Chính vì vậy, tin tức về Thần Mộ luôn được trao đổi với cái giá không tưởng, huống hồ là một bảo vật có thể dẫn đến Thần Mộ. Dù không thể kiểm chứng sát sao và có điểm ngờ vực, vẫn là thứ hấp dẫn c·hết người.
Nhưng không phải vì vậy mà tất cả đều bị Phí Trì dẫn dắt, ngu ngốc chốt hạ mức giá trên trời. Tức thì có người phản đối:
“Phí Trì, ngươi cũng bớt thổi giá đi. Hai mươi viên Thiên Tinh ta đã có thể mua cả một binh đoàn lính đánh thuê, làm chủ một phương thế lực. Không cạnh tranh được tài nguyên thì cũng có thể an toàn sinh sống tại Thiên Mạt Địa… Chỉ để đổi lấy một cơ hội tìm đến Thần Mộ thôi sao?”
Lời nói của kẻ này như kích động những người khác, tức thì lại có kẻ phụ họa:
“Đúng là như vậy. Nếu thứ này thật sự có thể dẫn đến Thần Mộ, tại sao Thiết Trụ Công Hội các ngươi không tự mình tìm kiếm. Bên trong, tất phải có điểm khó nói. Phí Trì, buôn bán phải thành thật một chút. Ngươi đừng nghĩ ở đây ai cũng như con dê non, bị ngươi dắt mũi.”
Phí Trì cười xòa, lời nói nhẹ nhàng đi không ít:
“Các vị xin bình tĩnh. Tất nhiên chúng ta không lừa gạt các ngươi làm gì, Thiết Trụ Công Hội luôn luôn lấy chữ tín làm đầu. Quả thật bên trong có điểm khó nói, nhưng ta đánh giá cao năng lực của các vị. Muốn để đó cho mọi người suy đoán, nếu phải nói ra, sợ rằng tranh đấu sẽ càng thêm khốc liệt. Đến khi đó… khà khà…”
Lê Nhật nhìn diễn biến mà tự thì thầm đánh giá:
“Phí Trì này biết nắm biết thả, lời nói càng lúc càng mượt mà. Gian thương đúng là gian thương.”
Không khí trở nên có phần quái dị, một số người hiểu ẩn ý bên trong lời nói của Phí Trì. Tức là bảo bọn họ tự đoán đi, nếu phải nói ra, không chừng sẽ kích động đến người mua khác, lúc đó càng khó tranh đoạt.
Tuy nhiên không phải ai cũng đủ kiên nhẫn, và hầu hết người thiếu kiên nhẫn lại rất đông. Liền có kẻ hô hào phản đối:
“Phí Trì, chiêu trò của ngươi nên dừng lại được rồi. Nếu vẫn không nói ra lý do bên trong, ta sẽ là người đầu tiên rời khỏi đây.”
Phí Trì cười xòa đáp:
“Vậy thì xin mời, thiếu mợ chợ vẫn đông!”
“Ngươi.”
Tên đó như nghẹn lại một nỗi tức giận, không nói lên lời nào tiếp nữa.
Phí Trì thật sự lão luyện trong việc dẫn dắt người khác, gã luôn tạo ra cảm giác như đang bỏ lỡ một thứ quý giá cho những người ở đây. Việc không nói ra rõ ràng điểm khúc mắc bên trong, lại đề ra một cái giá cao ngất ngưỡng tạo thành hai luồng suy nghĩ đối nghịch.
Một phần sẽ nghĩ thứ này hẳn là không hoàn hảo, nên mới không dám nói rõ ràng. Phần khác lại nhìn vào giá cao mà phán đoán, thứ này dù không hoàn hảo nhưng thật sự có thể dẫn đến Thần Mộ nên mới có giá cao như vậy.
Bất tri bất giác, chiến lược mồi câu tò mò được kích hoạt. Đó chính là kỹ thuật marketing khơi dậy tâm lý bầy đàn, rất thường thấy trên thị trường, nhưng qua sự lão luyện của Phí Trì, nó đã được nâng cấp thành một chiêu tâm lý cực mạnh.
Lê Nhật bất ngờ lên tiếng sau một hồi lâu im lặng:
“Ta trả hai mươi viên Thiên Tinh.”
Toàn trường gần như chấn động, không ai ngờ một kẻ từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng, thậm chí không hề tỏ ra nổi bật, lại sở hữu số tài sản kinh người như vậy. Không khí vốn căng thẳng giờ đây như bị xáo trộn hoàn toàn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lê Nhật, mang theo đủ mọi cảm xúc từ ngạc nhiên, nghi hoặc cho đến ngưỡng mộ và ghen tị.
Tích Tích và Liễu Hương, vốn dĩ đã quen với sự trầm tĩnh của hắn, cũng không giấu được vẻ kinh ngạc. Hai người không hẹn mà cùng quay sang nhìn hắn, ánh mắt vừa tràn ngập sự ngưỡng mộ, vừa xen lẫn chút tò mò. Chị em nhà này dường như nhận ra rằng, kẻ trông cơ hàn này mới đúng là biết ẩn tàng.
Tích Tích nhướn mày, khẽ huých nhẹ Liễu Hương, thì thầm:
“Người này rốt cuộc có lai lịch gì mà giấu kỹ đến vậy? Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đoán được.”
Liễu Hương gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi Lê Nhật, khẽ nói:
“Thật đáng nể… Nhưng cũng đáng sợ. Người như hắn, một khi đã quyết định làm gì, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.”
Còn Lê Nhật, đối diện với những ánh mắt đổ dồn, vẫn giữ được vẻ thản nhiên đến lạnh lùng. Hắn không buồn giải thích hay để tâm đến những lời bàn tán xung quanh. Dường như mọi sự chú ý chẳng hề ảnh hưởng gì đến hắn, như thể đó chỉ là một cơn gió thoảng qua.
Hắn biết, hành động này đã khiến hắn trở thành tâm điểm. Song, điều đó không quan trọng. Với Lê Nhật, mỗi bước đi đều có mục đích. Nếu cần gây chú ý để đạt được điều mình muốn, hắn sẵn sàng làm, miễn là kết quả cuối cùng xứng đáng.
Phí Trì thì cười tươi, tiếng nói vang vọng nhìn Lê Nhật như thể gặp được thần tài:
“Bằng hữu này đúng là biết xem hàng. Đúng là nhân tài hiếm thấy. Ban đầu dù ngươi không nói gì, đứng yên đó thôi ta cũng đã thấy hào quang tỏa ra khắp người rồi. Khà khà, hai mươi viên Thiên Tinh lần thứ nhất, các vị, nếu muốn tranh đoạt thì nhanh lên.”
Bên trong Thế Giới Ý Thức, Xích Hồn bất ngờ hỏi:
“Lê Nhật, ngươi có đang tỉnh táo không? Ta biết số Thiên Tinh đó không đáng là bao với ngươi. Nhưng bỏ ra ngần ấy tiền tài chỉ để mua lấy một thứ có điểm đáng ngờ bên trong sao? Thậm chí, món đồ đó còn không có một cái tên rõ ràng.”
Lê Nhật phong thái vẫn điềm nhiên, mỉm cười, từ tốn diễn giải ý đồ:
“Xích Hồn ngươi cũng quá thẳng thắn rồi. Đối với kẻ khác, phải đắn đo suy nghĩ, nhưng với ta thì không cần thiết. Chỉ cần là có cơ hội, ta sẽ mua tất cả những thứ có thể nâng cao thực lực của chúng ta trong giai đoạn này.”
Cách hành xử khó đoán của Lê Nhật kỳ thật lại rất đơn giản. Thay vì phí công động não suy luận xem Phí Trì vì sao lại giấu diếm lý do thật sự, hắn lựa chọn gạt mọi nghi vấn sang một bên. Quyết định của hắn là rõ ràng, chấp nhận cả rủi ro để nhanh nhất nắm lấy cơ hội. Bởi vì hắn nằm lòng một điều, trên đời này không có thứ gì là hoàn mỹ, không có lựa chọn nào hoàn toàn không có rủi ro.
Lê Nhật hiểu rõ rằng nếu muốn đạt được thành quả, phải sẵn sàng đánh đổi và mạo hiểm. Quả ngọt không bao giờ tự nhiên rơi xuống để người ta dễ dàng nhặt được. Trên con đường tìm kiếm kho báu, cạm bẫy là điều hiển nhiên, bởi nếu không có thử thách, thứ quý giá ấy đã bị người khác lấy đi từ lâu rồi.
Cách hắn nhìn nhận sự việc toát lên một sự lạnh lùng và lý trí, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa sự quyết đoán. Hắn không để bản thân bị kéo vào những toan tính vòng vo hay bị cản trở bởi những điều không chắc chắn. Với hắn, điều quan trọng không phải là lý do của người khác, mà là cơ hội nằm trong tay mình, nắm bắt nó trước khi nó biến mất mãi mãi.