Trong căn phòng sang trọng của nhà hàng Aurora Sky, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn chùm pha lê rọi xuống bàn ăn, nơi đủ mọi món ngon bày biện đầy ắp, từ sushi tươi sống, bò Wagyu thượng hạng, cho đến những chiếc bánh tráng miệng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Akane ngồi đối diện với Băng Tử Huyên, đôi mắt long lanh như trẻ con đứng trước tiệm kẹo, không chút ngại ngần cầm đũa và bắt đầu thưởng thức.
Trước mặt cô, một miếng sushi vừa được cuộn lại, trên tay lại cầm thêm chiếc bánh ngọt, trong khi đó, chiếc ly nước trái cây bên cạnh đã vơi đi phân nửa.
Cô ăn không chút kiêng dè, phồng cả hai má như bánh bao, vừa nhai vừa nhìn quanh bàn, như thể đang tính toán xem món nào sẽ là "n·ạn n·hân" tiếp theo.
Băng Tử Huyên ngồi yên lặng bên cạnh, ánh mắt dửng dưng nhìn cô như thể đã quen với cảnh này.
Tay hắn chống nhẹ lên má, ánh nhìn dần mơ hồ mà dõi ra ngoài cửa sổ lớn của nhà hàng. Phía bên ngoài, ánh đèn rực rỡ của Shibuya vẫn không ngừng nhấp nháy, phản chiếu lên từng tấm kính trong suốt, tạo nên một không gian đầy mê hoặc.
Mãi đến khi Akane nuốt xong một miếng bánh ngọt, cô ngước mắt nhìn hắn, giọng nói lảnh lót vang lên giữa không khí yên tĩnh của bữa tối:
Saito-sensei, thầy có chuyện gì cứ nói ra đi. Nếu em giúp được, nhất định sẽ giúp thầy hết mình!
Băng Tử Huyên quay lại nhìn cô. Ánh mắt lạnh nhạt thoáng dao động một chút, nhưng rồi hắn chỉ nhàn nhạt đáp:
''Cô cứ thong thả ăn trước đi, chuyện này lát sau nói cũng vẫn chưa muộn.''
Akane nghe vậy liền phồng má phản đối, miệng đầy thức ăn mơ hồ nói:
''Không sao đâu! Thầy cứ việc nói ra!''
Hắn nhìn bộ dạng phúng phính của cô, đôi môi còn dính chút vụn bánh, lại không biết nên cười hay nên thở dài. Cuối cùng, hắn hơi ngả người về phía trước, giọng nói trầm ổn vang lên:
''Cô có biết gì về Tam Thánh Khí không? Và cả Cổ Địa nữa...''
Câu hỏi vừa dứt, không gian như chùng xuống. Đôi đũa trên tay Akane khựng lại giữa không trung.
Akane khựng lại, ánh mắt cô dường như trầm xuống khi câu hỏi ấy vang lên từ miệng Băng Tử Huyên. Cô nuốt miếng thức ăn cuối cùng xuống bụng, động tác hơi khó khăn như thể cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng. Sau một thoáng ngập ngừng, cô chậm rãi cất tiếng:
"Cổ Địa sao? Ai nói cho thầy về chuyện này vậy...!"
Băng Tử Huyên nhìn vào đôi mắt của Akane, ánh nhìn của cô vừa nghi hoặc vừa như chứa đựng chút cảnh giác. Hắn thoáng định trả lời rằng đó là lời của Tsubaki, nhưng rồi ngừng lại. Sau một giây suy tính, hắn nhàn nhạt đáp, giọng điệu bình thản nhưng ẩn sâu trong đó lại là một sự cố tình:
"Cũng chỉ là tình cờ biết được mà thôi, có chút hiếu kỳ."
Akane nghe vậy, ánh mắt thoáng chớp nhẹ. Cô không hoàn toàn tin vào lời giải thích ấy, nhưng dường như cũng chẳng thấy cần thiết phải ép buộc một câu trả lời rõ ràng hơn.
Thay vào đó, cô hít sâu một hơi, rồi chậm rãi trả lời, giọng điệu vừa thản nhiên vừa như mang theo chút gì đó ngập ngừng, tựa như bản thân đang đứng giữa ranh giới của việc nói ra và giữ lại:
"Tam Thánh Khí kia, quả thực em cũng không chắc liệu nó có thật hay không. Nhưng... Còn Cổ Địa, em từng quen biết một người đã đến đó."
Băng Tử Huyên thoáng nhướng mày. Akane dừng lại một chút, như đang lựa chọn từ ngữ cẩn thận:
"Người đó từng kể lại với em. Nơi ấy... không giống bất kỳ nơi nào trên thế giới này, nhưng cũng rất nguy hiểm. Rất ít ai từng đặt chân đến đó mà có thể trở về bình an."
Dứt lời, ánh mắt Akane như đắm chìm vào một ký ức xa xăm...
Ánh nắng buổi chiều tà xuyên qua ô cửa gỗ khép hờ, rọi vào căn phòng mang đậm phong vị cổ xưa. Khắp nơi trong gian phòng, từ tấm chiếu trải sàn, những chiếc lồng đèn treo trên cao, đến bàn trà gỗ nhỏ xinh, đều toát lên vẻ thanh lịch và trang nhã.
Akane, lúc này chỉ là một cô bé chừng sau, bảy tuổi, ngồi khoanh chân trên chiếu. Bên cạnh cô là chị gái, Akari, một thiếu nữ thanh tú với mái tóc đen dài buông thả tự nhiên, đôi mắt sáng trong như nước hồ thu.
Akari ngồi thẳng lưng, toát lên phong thái dịu dàng nhưng chững chạc, phù hợp với vẻ ngoài của một thiếu nữ trưởng thành hơn tuổi thực.
Đối diện hai chị em là một người phụ nữ mà chỉ cần liếc mắt, Akane cũng biết rằng không ai khác chính là sư phụ của mình. Người phụ nữ ấy vận trên mình bộ trang phục thời xưa dành cho những bậc phụ nữ quyền quý.
Bộ kimono lộng lẫy được thêu tỉ mỉ những họa tiết hoa bướm, cánh hoa mềm mại đan xen cùng những chú bướm nhỏ, tất cả như đang sống động dưới ánh sáng nhè nhẹ của buổi chiều.
Phần cổ áo của kimono kéo trễ, để lộ bờ vai trắng mịn không tì vết, một hình xăm hoa bướm tinh xảo trải dài từ cổ xuống hết vai phải. Hình xăm ấy chẳng những không làm mất đi sự đoan trang, mà ngược lại còn tăng thêm vẻ quyến rũ bí ẩn khó cưỡng.
Mái tóc của người phụ nữ được búi cao, cố định bằng những cây trâm ngọc cài rải rác, mỗi chiếc đều lấp lánh ánh vàng và khảm những viên ngọc quý nhỏ li ti.
Ánh sáng phản chiếu từ trâm ngọc như những ngôi sao nhỏ, khiến cả căn phòng như sáng bừng lên. Dẫu vậy, điều kỳ lạ là gương mặt của bà tựa như bị che mờ trong ký ức của Akane, dù cố gắng thế nào, cô bé cũng không thể nhớ ra rõ nét.
Trước mặt người phụ nữ là một chiếc bàn trà nhỏ. Akane, hai tay nâng một cuộn trục cũ kỹ đặt trên bàn, khẽ đẩy về phía sư phụ. Đôi mắt tròn xoe của cô bé ánh lên vẻ tò mò và hồn nhiên.
"Sư phụ..." – Giọng Akane trong trẻo vang lên. – "Cổ Địa... rốt cuộc là ở đâu vậy ạ? Nơi đó có đẹp như trong truyện cổ tích không ạ?"
Người phụ nữ không đáp ngay, chỉ mỉm cười dịu dàng. Đôi tay thon dài, trắng mịn như ngọc khẽ vươn ra xoa xoa đầu Akane. Động tác nhẹ nhàng, như muốn trấn an và truyền sự ấm áp cho cô bé.
Chiếc vòng tay ngọc trên cổ tay bà khẽ chạm nhau, phát ra âm thanh trong trẻo, hòa cùng giọng nói thanh thoát tựa tiếng chuông gió ngân nga:
"Akane, có những nơi không giống với bất cứ điều gì trong truyện cổ tích. Cổ Địa..." – Bà khẽ ngừng lại, đôi mắt xa xăm như nhìn về một nơi rất đỗi mơ hồ trong ký ức. – "...là một nơi mang đến cả phép màu lẫn hiểm họa. Nhưng điều con cần nhớ kỹ là, nơi đó không dành cho tất cả mọi người."
Bà ngừng tay, ánh mắt đượm chút ưu tư nhìn cuộn trục trước mặt. Dường như chính bà cũng chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, để lại Akane ngồi im, đôi mắt tròn xoe nhìn sư phụ đầy tò mò nhưng không dám hỏi thêm.
Cảnh vật xung quanh như lặng đi, chỉ còn tiếng gió khẽ lùa qua khe cửa và tiếng xào xạc của những tán cây bên ngoài.
Trong ánh sáng vàng ấm áp của nhà hàng cao cấp, Akane từ từ hạ đôi đũa xuống bàn, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không phía trước. Một thoáng bối rối vụt qua gương mặt cô khi thực tại kéo cô ra khỏi dòng hồi ức xa xăm.
Cô nhẹ nhàng quay qua nhìn Băng Tử Huyên, đôi mắt mang chút ưu tư xen lẫn sự ngập ngừng, rồi khẽ cất tiếng:
"Quả thực là lần đó, được sư phụ kể lại, em cũng chỉ biết rằng nơi đó rất nguy hiểm..." – Giọng cô nhỏ dần, như đang cân nhắc từng từ. – "Nhưng sư phụ cũng nói, nơi đó tuy vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn có rất nhiều người tự mình chui vào với những tham vọng riêng của bản thân. Người cũng từng vào đó... nhưng chỉ có số ít kẻ là có thể thoát ra được bên ngoài."
Akane khẽ dừng lại, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại như đang cố nhớ lại những chi tiết mơ hồ trong ký ức. Cô tiếp tục, giọng trầm hơn:
"Những chuyện sâu xa xảy ra khi người ở đó, quả thực, sư phụ chưa từng tiết lộ cho bất kỳ ai biết, ngay cả em và chị."
Băng Tử Huyên nghe cô nói, ánh mắt khẽ nheo lại, nhưng không lên tiếng. Hắn trầm ngâm, những thông tin vừa nghe khiến tâm trí hắn như bị xoáy sâu vào một vòng tròn bất tận của suy nghĩ.
"Cổ Địa kia, không ngờ lại có thật." – Hắn thầm nghĩ, ánh mắt vô thức hạ xuống mặt bàn, ngón tay khẽ gõ nhịp. – "Nhưng mức độ nguy hiểm cũng là đáng sợ quá đi. Ngay cả sư phụ của Akane cũng phải e sợ như vậy..."
Nhìn thấy biểu hiện trầm tư của Băng Tử Huyên, Akane không khỏi cảm thấy ngơ ngác. Cô nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò pha chút lo lắng, rồi cất giọng nhẹ nhàng:
"Saito-sensei... Thầy thực sự muốn biết về nơi đó lắm sao?"
Akane nhìn Băng Tử Huyên, thấy hắn vẫn đang đắm chìm trong suy tư mà không trả lời, đôi mắt cô lóe lên một tia sáng như hiểu thấu. Cô khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn:
"Thầy muốn biết là vì Hàn Tuyết, đúng không?"
Nghe câu hỏi trực diện, Băng Tử Huyên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt Akane. Hắn không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu. Giọng nói trầm ổn của hắn vang lên, mang theo chút mệt mỏi:
"Chuyện này, đúng thật là cô đã nhìn ra. Tôi muốn cứu Hàn Tuyết... Nhưng để làm được điều đó, tôi cần tìm kiếm hai trong ba món thuộc Tam Đại Thánh Khí—những thứ được cho là có khả năng cứu sống em ấy. Nhưng..."
Hắn dừng lại, đôi mày hơi nhíu lại, như đang cân nhắc từng từ. Cuối cùng, hắn nói tiếp, giọng pha lẫn chút bất lực:
"...nếu như theo lời cô, Tam Đại Thánh Khí này có lẽ chỉ là truyền thuyết thì... đúng thật là hy vọng chẳng còn lại bao nhiêu."
Akane nghe hắn nói vậy, trong lòng có chút nặng nề nhưng cũng xen lẫn sự kiên định. Cô khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng chứa đựng ý tứ sâu xa, rồi nhẹ nhàng nói:
"Thực ra, việc cứu Hàn Tuyết không nhất thiết phải dựa vào những món Tam Thánh Khí kia đâu, Saito-sensei."
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng mong manh. Akane tiếp tục, giọng nói chậm rãi như đang cố giải thích điều gì đó rất quan trọng:
"Ở trong Cổ Địa, còn rất nhiều thứ có thể cứu được em gái của thầy. Đan dược, thuốc phép, pháp bảo... thậm chí là những thuật kỹ cấp thánh. Những thứ ấy, nếu may mắn, đều có thể tìm được ở nơi đó. Nhưng..."
Cô dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia do dự, như đang cân nhắc xem có nên nói tiếp hay không. Cuối cùng, cô nhẹ thở dài và tiếp tục:
"Đáng ra, những chuyện này em thực sự không định nói cho ai biết. Nhưng thầy..." – Cô khẽ nghiêng đầu, giọng mềm đi – "...thầy sẽ là ngoại lệ. Dù sao, những thông tin này em cũng chỉ là đọc trộm được trong cuốn trục của sư phụ mà thôi."
Băng Tử Huyên nghe vậy, ánh mắt hơi nheo lại, không giấu được sự quan tâm. Akane nghiêng người về phía trước, giọng cô trở nên nghiêm túc hơn:
"Nói chung, chỉ cần tìm được đường dẫn đến Cổ Địa thì mới có thể nghĩ đến việc bước chân vào nơi đó. Và điều quan trọng nhất là, nơi ấy không thể tiếp cận nếu không có bản đồ. Cổ Địa... thực sự không tồn tại như một nơi bình thường, mà là một không gian tách biệt. Tấm bản đồ ấy được người tạo ra Cổ Địa làm ra, như một chìa khóa dẫn đường. Những người từng đến được Cổ Địa mà không có bản đồ, thì cùng lắm cũng chỉ tới được bên ngoài. Không có bản đồ, họ không thể thực sự đi vào."
Akane bất ngờ lấy từ túi áo khoác của mình ra một chiếc bùa nhỏ màu đỏ thêu hình cánh hoa anh đào và ánh kim tuyến lấp lánh. Cô đặt nó trước mặt Băng Tử Huyên, ánh mắt có chút nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự chân thành:
"Thầy hãy giữ lấy cái này. Là bùa bình an đấy. Dù không chắc có tác dụng thật không, nhưng em nghĩ trong những chuyện nguy hiểm thế này, thầy nên mang theo một chút may mắn bên mình."
Băng Tử Huyên thoáng sững lại nhìn chiếc bùa, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Nhưng rồi hắn cũng vươn tay cầm lấy, bàn tay chạm nhẹ vào mảnh vải mềm, cảm nhận sự tinh tế trong từng đường thêu.
"Cảm ơn." Hắn đáp ngắn gọn, ánh mắt lấp lóe chút cảm kích nhưng lại nhanh chóng trở về vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Akane gật đầu, đôi mắt thoáng chút băn khoăn trước khi cô nói tiếp:
"Nếu thầy muốn biết rõ hơn về Cổ Địa hay những thứ liên quan, em nghĩ chỉ có thể gặp sư phụ mà thôi. Nhưng..." Cô dừng lại, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn. "...gặp bà ấy cũng thực sự không phải chuyện đơn giản đâu. Bà ấy là người rất khó tiếp cận."
Nghe vậy, Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày, ngón tay vô thức vuốt nhẹ mép chiếc bùa. Giọng hắn trầm xuống, mang theo chút suy tư:
"Vậy sao... Nếu là thế, có lẽ tôi phải tìm cách khác."
Akane mím môi, đôi mắt lóe lên một tia sáng như nhớ ra điều gì đó. Cô nghiêng đầu, giọng nói có chút dè dặt nhưng vẫn dứt khoát:
"Nhưng thầy này, sao thầy không hỏi cô gái tên Kira—người luôn bên cạnh thầy ấy. Em nghĩ, có lẽ cô ta cũng biết không ít đâu. Dù sao thì, so với sư phụ, cô ấy vẫn là hơn hẳn."
Câu nói của cô khiến Băng Tử Huyên khựng lại. Hắn ngước nhìn Akane, ánh mắt lóe lên tia trầm ngâm. Sau một lúc im lặng, hắn khẽ thở dài và đáp:
"Quả thực là tôi cũng đã nghĩ đến việc hỏi cô ấy. Nhưng nếu Kira biết tôi đang dính vào những chuyện nguy hiểm này, cô ấy nhất định sẽ tìm cách ngăn cản. Tôi..." Hắn ngừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn. "...cũng là đang cân nhắc xem có nên mạo hiểm hay không."
Akane nghe vậy, thoáng mỉm cười. Nhưng thay vì nói thêm, cô chỉ khẽ "ừm" một tiếng, như đồng tình nhưng cũng như không muốn can dự sâu hơn. Ánh mắt cô liếc nhanh xuống bàn, dừng lại trên đĩa thức ăn vẫn còn đầy ắp trước mặt.
Cô chớp mắt nhìn qua Băng Tử Huyên, thấy hắn lại rơi vào trạng thái suy tư, hoàn toàn không có ý định động đến thức ăn.
"Thầy cứ suy nghĩ đi, em không làm phiền đâu..." Akane lẩm bẩm nhỏ, nhưng sự thèm ăn đã nhanh chóng đánh bại ý chí của cô.
Cô cầm đũa lên, gắp một miếng thịt nướng vàng óng ánh, khẽ cười tự mãn trước khi đưa nó vào miệng. Vị ngọt đậm đà của nước sốt hòa quyện với hương thơm của thịt khiến cô không kìm được mà khẽ "mmm" tận hưởng.
Bên cạnh, Băng Tử Huyên vẫn yên lặng, ánh mắt như trôi về một nơi xa xăm. Hắn không để ý đến Akane đang thoải mái ăn uống, chỉ chìm đắm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn về những lời cô vừa nói, về Kira, và cả những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh trong kế hoạch của mình.
Còn Akane, sau vài phút "đấu tranh nội tâm" cuối cùng vẫn để bụng thắng thế. Cô tiếp tục tận hưởng bữa ăn, để mặc Băng Tử Huyên lặng lẽ suy tư trong thế giới của riêng hắn.