Hai tay của Phương Chu nắm chặt lấy thành ghế, hai mắt lập tức mở to nhìn về phía màn hình, sau lưng đổ mồ hôi đầm đìa.
Trên màn hình giám sát, Lam Duyệt Chân phản ứng nhanh chóng, kéo bạn cùng bàn lùi về phía sau, sức của cô rất lớn, bạn học cao hơn cô nửa cái đầu bị kéo một cái, sau đó lại bị người chạy tán loạn khắp nơi xô đẩy, lập tức ngã vào bồn hoa tươi tốt, thuận lợi tránh được một kiếp.
Lam Duyệt Chân trốn rất nhanh, vốn dĩ đã tránh được thời khắc nguy hiểm nhưng ai ngờ chiếc xe tải lớn kia lại lật nghiêng xuống đất, thùng gỗ chất đầy trên xe lăn xuống, trong đó có hai cái đập thẳng vào đầu cô.
Phương Chu cảm giác như mình không thể nào hít thở nổi. Tai anh không nghe được bất cứ âm thanh nào, đầu óc cũng không nghĩ được vấn đề gì nữa, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống thấm ướt lông mi, làm cay khóe mắt.
“Được rồi, lướt qua đi.” Thấy phản ứng của anh dữ dội như vậy, Đàm cảnh quan có chút không đành lòng, ông phất tay bảo trợ lý ấn tua nhanh.
Mười giây sau, tốc độ phát chiếu trở lại bình thường, dưới góc phải màn hình hiển thị thời gian đã là 17:39:41, vụ tai nạn xe hơi đã xảy ra được nửa tiếng.
Lúc này, dòng người trước Trường cấp 3 Tinh Đăng Ánh Sao đã sơ tán xong, trên màn hình xuất hiện một chiếc cảnh sát, xe cứu thương và xe cứu hỏa, cảnh sát mặc đồng phục, lính cứu hỏa và nhân viên y tế đang xuyên qua những chiếc rương gỗ khổng lồ, thỉnh thoảng băng ca lại mang ra một học sinh bị thương.
Mặc dù camera giám sát không có tiếng nhưng Phương Chu giống như nghe được âm thanh hỗn loạn ở hiện trường.
Lính cứu hỏa ra lệnh cho xe cẩu di chuyển một rương gỗ lớn, có lẽ là do ánh chiều tà phản chiếu, không hiểu sao Phương Chu lại cảm thấy bóng của hai hộp gỗ đặt cạnh nhau trong video trông giống như một vũng nước đặc, đen đỏ như máu.
Một, hai, ba rương gỗ được rời đi, sau đó, một bóng người nhỏ bé chui ra từ khe hở giữa những rương gỗ xếp chồng lên nhau.
Hai tay, hai đầu gối của Lam Duyệt Chân chà trên mặt đất, còn kéo theo chiếc cặp sách bị đứt một quai. Sau khi rương gỗ được di chuyển, cô ngửa đầu nhìn về phía lính cứu hỏa, sau đó chỉ tay vào đống rương gỗ vương vãi, không biết nói cái gì, đợi lính cứu hỏa gật đầu, gọi nhân viên y tế dìu cô bé lên xe cứu thương.
Video chiếu tới đây thì bị nhấn tạm dừng.
“Em gái cậu rất lương thiện, cũng rất dũng cảm.” Pháp y Đàm khen ngợi: “Thật ra, không nên cho cậu xem những hình ảnh này nhưng chúng tôi phải cậu biết chính xác em gái cậu đã trải qua những gì.”
Lỗ tai Phương Chu như ù đi nhưng anh đã khôi phục lại lý trí, miễn cưỡng có thể hiểu được những lời mình vừa nghe được là có ý gì.
“Vậy nên, trong thời gian này, em gái của cậu có mơ thấy ác mộng không?”
“…Không có.”
“Có biểu hiện dễ bị giật mình, đột nhiên sợ hãi điều gì đó, hoặc là cảm thấy ngoài cửa sổ có thứ gì không?”
“…Cũng không có.”
Pháp y Đàm cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, một lúc sau ông mới nói tiếp: “Theo phản hồi của các phụ huynh khác, chúng tôi được biết, nhiều bạn nhỏ chứng kiến cảnh tượng này, sau khi bị dọa sợ đã gặp một số vấn đề về tâm lý, một số trẻ còn bị ảo giác, nói rằng đã nhìn thấy những con quái vật màu đen xuất hiện tại hiện trường.”
“Con bé chưa từng nói với tôi những chuyện này.” Phương Chu lắc đầu.
Cuộc đối thoại này kết thúc với vài câu trả lời “Không” liên tiếp của Phương Chu.
Anh bước ra vách ngăn thủy tinh, cảm thấy không khí bên ngoài có chút se lạnh, lúc này mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm.
Bên ngoài phòng họp, Lam Duyệt Chân đứng trước lan can thủy tinh, đưa tay nhận kẹo bạn cùng bàn Hứa Văn Tĩnh đưa cho cô.
“Chân Chân, cảm ơn cậu đã cứu tớ.”
Lam Duyệt Chân gật đầu, giơ tay sờ gương mặt tái nhợt, xoa đầu cô bé vẫn còn đang sợ hãi: “Đừng sợ, có tớ ở đây.”
Hứa Văn Tĩnh cười tươi, đứng sang một bên: “Anh cậu tới rồi.”
“Vậy tớ về trước đây, tạm biệt.” Lam Duyệt Chân vẫy vẫy tay, chạy chậm tới ôm lấy cánh tay Phương Chu.”
Sắc mặt của anh rất kém, gần như là trắng bệch nhưng để duy trì tình bạn hiếm có của em gái, anh vẫn nở nụ cười gật đầu với Hứa Văn Tĩnh, tỏ vẻ thân thiện.
Hai anh em đi xuống dưới, lúc tới đại sảnh, Lam Duyệt Chân yêu cầu anh trai chụp ảnh mình với bức tượng đồng khổng lồ.
“Cái mũ này xấu quá.” Lam Duyệt Chân chỉ vào chiếc mũ có hình thù kỳ lạ trên đầu bức tượng rồi cười khúc khích.
“Xấu em còn đòi chụp?” Nghe em gái nói như vậy, Phương Chu cũng dần thả lỏng, trong mắt lộ ra ý cười thản nhiên.
“Bởi vì em phải nhớ kỹ.” Lam Duyệt Chân kéo lấy cánh tay anh hoạt bát đi ra ngoài.
“Nhớ kỹ cái gì?”
“Nhỏ không thể ăn, phải nhớ, đợi lớn lên sẽ ăn hết.”
“Cái gì mà lớn với nhỏ…” Thi thoảng em gái sẽ nói ra những lời mà anh không hiểu nổi, Phương Chu đã sớm quen với chuyện này, lúc bấy giờ anh cũng không để ở trong lòng, chỉ xoa xoa đầu cô: “Vừa rồi ở trong phòng, bọn họ nói gì với em vậy?”
“Không mơ ác mộng, không sợ, không nhìn thấy.”
…Được rồi, câu hỏi không khác của anh lắm.
“Em đói bụng chưa? Nhìn thấy pho tượng cũng có thể nghĩ tới ăn…Bữa trưa hôm nay ăn ở ngoài đi.”