Một Đời Danh Tiếng - Ngưng Lũng

Chương 106



Sự ghé thăm của Đinh Tiểu Nga khiến Văn Đình Lệ nhận ra công việc tại công ty dạo gần đây đang chất đống. Cô không có mặt, chắc chắn chị Hoàng đã bận rộn vô cùng.

May thay, sức khỏe cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, những ngày qua lại nghỉ ngơi rất tốt, cô quyết định quay trở lại làm việc. Ngay khi vừa về, cô đã lao vào quay phim Song Châu và tất bật chuẩn bị cho buổi khởi quay bộ phim mới Thiên Đường Hoa Viên của Ngọc Bội Linh.

Chỉ trong vòng một tháng rưỡi, phần quay trong trường quay của Song Châu đã hoàn thành. Đồng thời, bộ phim Thiên Đường Hoa Viên được hãng Tú Phong sản xuất riêng cho Ngọc Bội Linh cũng chính thức bấm máy.

Buổi lễ khởi quay được tổ chức long trọng, thu hút đông đảo quan khách, các nhà báo, cổ đông và người hâm mộ. Trong số các cổ đông, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Cao Tiểu Văn, bạn thân của Văn Đình Lệ và cũng là fan trung thành của Ngọc Bội Linh. Trước đây, mỗi khi hai ngôi sao này có lịch chiếu trùng nhau, cô thường đau đầu không biết nên tham dự buổi ra mắt nào. Bây giờ cả hai cùng thuộc một công ty, niềm vui ấy khiến cô uống liền mấy ly cocktail, cười không ngớt, cuối cùng phải nhờ Hoàng Viễn Sơn đưa về nhà.

Phần quay ngoại cảnh của Song Châu vẫn chưa xong. Theo kế hoạch, đoàn phim sẽ đến một số địa danh như đường cổ Thiếu Bạch Lĩnh ở Ninh Ba. Nhưng do gần Tết, thời tiết ở đó quá lạnh nên quyết định dời lại sau lễ Nguyên Tiêu.


Ngày Lạp Bát, trời lạnh đến kỳ lạ.

Trong phòng khách, lò sưởi đã được đốt từ sáng sớm. Sau bữa sáng, Văn Đình Lệ ngồi trên thảm trước lò sưởi, gọi điện thoại, bên cạnh là một đống hộp quà.

Bên trái là những món quà cô chuẩn bị với tư cách chủ của Tú Phong để gửi đến các đối tác và bạn bè. Còn bên phải là quà từ người khác tặng, cô vẫn chưa kịp mở ra xem.

“Hôm nay em nghỉ ở nhà…” Văn Đình Lệ giống như chú mèo lười nằm dựa vào mép ghế sofa, giọng nhẹ nhàng nói qua điện thoại. “Còn anh thì sao? Sáng nay anh ăn gì? Ồ, em nghe thấy giọng của Cao Đình Tân. Lại đến tìm anh vì dự án khu vui chơi à? … Anh để quên đồ gì tối qua? Em tìm xem, cái hộp trông thế nào? Có cần gấp không? Nếu tìm thấy, em sẽ bảo lão Lý mang qua ngay.”

Cô nghe được một câu gì đó từ đầu dây bên kia, liền bật cười khúc khích.

“Lục tiên sinh, anh thật là… Được rồi, nếu em phải tự mình mang qua thì anh phải một mình chờ em trong văn phòng. Còn nữa, phải chuẩn bị đồ ăn và đồ uống như lần trước… Chờ đã, em nghĩ em tìm thấy rồi. Là một cái hộp vuông phải không? Nặng ghê, để dưới bàn trà.”

Lục Thế Trừng nói từ đầu dây bên kia:

“Em mở ra xem có bị hỏng không. Đây là đồ dùng cho cuộc họp hội đồng quản trị.”

Văn Đình Lệ không hiểu, đặt ống nghe xuống rồi cẩn thận mở hộp. Bên trong là một chiếc đồng hồ nữ đính kim cương lấp lánh, ánh sáng từ nó như những con rắn bạc uốn lượn, lập tức len lỏi vào tim cô.

Cô nín thở lấy chiếc đồng hồ ra, nhìn kỹ từng chi tiết. Qua lớp vỏ trong suốt ở mặt sau, cô thấy rõ các bánh răng phức tạp đang chuyển động. Phần vỏ khắc một dãy chữ bắt đầu bằng chữ P, rõ ràng cùng thương hiệu với chiếc đồng hồ Thụy Sĩ mà Lục Thế Trừng thường đeo, kiểu dáng độc đáo và tinh tế.

Cô nghe thấy anh nói: “Thích không? Chúc mừng năm mới.”

Trái tim cô như chìm trong lớp kem mềm mại. “Anh thật là…”

Cúp máy rồi, cô vẫn ngồi đó ngắm nghía chiếc đồng hồ, trên môi nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh. Đây hẳn là món quà thiết kế riêng cho cô, vì cô chưa từng thấy ai đeo kiểu dáng tương tự.

Cô thử đeo vào cổ tay, vừa khít đến từng milimet.

Thím Chu bước vào, thấy cô cười tủm tỉm thì hỏi:

“Trưa nay cậu Lục có đến ăn cơm không?”

Văn Đình Lệ lập tức đứng dậy:

“Anh ấy không đến, con cũng không ăn ở nhà đâu. Thím không cần giữ cơm, con phải ra ngoài.”

So với món quà anh tặng, cô cảm thấy món quà mình chuẩn bị chưa đủ đặc biệt. Nghĩ vậy, cô vội thay đồ, định đến tiệm trang sức xem.

Đúng lúc ấy, Đổng Thấm Phương gọi điện đến:

“Mau qua nhà chị, Cao Tiểu Văn có chuyện không hay!”

Văn Đình Lệ lập tức lái xe tới.

Vừa lên lầu, cô thấy cửa phòng ngủ của Đổng Thấm Phương mở toang. Nhìn vào trong, Cao Tiểu Văn đang nằm trên trường kỷ dưới cửa sổ, chân ghế để mấy vali lớn.

Yến Trân Trân và Triệu Thanh La cũng ở đó, bước ra đón cô:

“Dạo này bọn mình thấy cô ấy có gì đó không ổn. Cứ mỗi lần dự tiệc, cô ấy đều uống đến say mèm. Hôm nay trời lạnh thế này, tự nhiên lại kéo theo đống hành lý tới tìm chị Thấm Phương. Hỏi ra mới biết cô ấy định bỏ nhà đi.”

Văn Đình Lệ vội vàng bước đến bên Cao Tiểu Văn, sờ trán cô ấy. May là không sốt, nhưng mùi rượu nồng nặc khắp người. Cao Tiểu Văn nhắm chặt mắt, quay mặt vào ghế sofa, lặng lẽ rơi nước mắt.

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói đi chứ, bạn định làm tụi tôi lo chết sao?”

Cao Tiểu Văn lau nước mắt, bật dậy khỏi sofa:

“Cùng là người nhà họ Cao, tại sao Cao Đình Tân muốn gì được nấy, còn tôi? Chỉ đầu tư một bộ phim mà cha tôi đã mắng tôi là kẻ phá của, dọa thu hồi hết cổ phần của tôi! Dựa vào đâu? Chẳng lẽ chỉ có Cao Đình Tân mang họ Cao, còn tôi thì không sao?”

Vừa khóc vừa hét, cô hất tay Triệu Thanh La đang định an ủi:

“Cao Đình Tân hai năm qua đã thua lỗ bao nhiêu rồi? Mở cửa hàng bách hóa, thua xa chị Thấm Phương. Kinh doanh nhà hàng, doanh thu chưa bằng một phần mười của Cẩm Đông. Mua đất xây khu vui chơi, bị Bạch Long Bang lừa gạt thê thảm. Thấy Lục Thế Trừng đầu tư phim kiếm được bộn tiền, anh ấy cũng bắt chước hợp tác với Hoàng Kim, kết quả hai bộ phim mới của Hoàng Kim chẳng thắng nổi Gió Xuân Lại Thổi Sinh, lỗ nặng. Anh ấy làm ăn ngu ngốc như vậy, cha tôi vẫn cứ dung túng, còn tôi thì sao? Làm gì cũng sai! Văn Đình Lệ—”

Cô nắm chặt cánh tay Văn Đình Lệ, nghẹn ngào:

“Người ngoài không rõ, nhưng bạn là người rõ nhất. Bạn nói đi, kem dưỡng của tôi có phải bán rất chạy không? Lần đầu tiên đầu tư phim, tôi đã kiếm được món lớn, bạn nói xem, tôi có phải rất có đầu óc kinh doanh không?”

“Có.” Văn Đình Lệ khẳng định, “Khả năng của bạn, ai cũng thấy rõ.”

Cao Tiểu Văn ngả người về trường kỷ, nước mắt đầm đìa:

“Rõ ràng tôi mới là người biết kiếm tiền, Cao Đình Tân mới là kẻ phá của. Vậy mà chỉ cần tôi xin tiền làm việc của mình, họ lại xem như tôi phạm tội tày trời! Từ hôm nay, tôi không còn là người nhà họ Cao nữa, tôi sẽ ra ngoài tự lập, để xem sau này ai mới là người thành đạt hơn! Tôi đã mua vé rồi, sáng mai sẽ đi Hồng Kông!”

Mọi người đều giật mình:

“Cô định đi Hồng Kông một mình? Không được, quá nguy hiểm!”

Đổng Thấm Phương, người bình tĩnh nhất, khẽ thở dài:

“Những nỗi bực bội của Tiểu Văn không phải ngày một ngày hai. Lần này, có lẽ cô ấy không nói đùa đâu.”

Cao Tiểu Văn tức giận lau nước mắt:

“Sáng nay, anh trai tôi lại mang tiền đến tìm Lục Thế Trừng, nói rằng tình hình hiện tại ngày càng khó khăn, kinh doanh dược phẩm có thể thu lợi. Anh ấy định đầu tư vào xưởng thuốc của Lục gia. Dù Lục Thế Trừng không quan tâm, nhưng số tiền anh ấy định dùng lại có một phần là từ nhà hàng mà tôi vừa thu về. Ban đầu nói rõ nhà hàng đó có một nửa là của tôi, vậy mà anh ấymuốn lấy là lấy! Tôi chỉ cãi nhau với Cao Đình Tân vài câu, cha tôi đã cấm tôi tham gia vào công việc gia đình! Tôi tức đến nổ phổi! Những năm qua, tôi cố gắng chứng minh bản thân trước mặt cha, cuối cùng hóa ra tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc trong chính gia đình mình!”

Nghe những lời ấy, lòng Văn Đình Lệ trăm mối tơ vò. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Cao Tiểu Văn, định nói gì đó, nhưng Cao Tiểu Văn giận dỗi hất tay cô ra:

“Sao? Bạn cũng định khuyên tôi ngoan ngoãn về nhà à?”

“Đúng là tôi muốn khuyên bạn, nhưng tôi muốn nói thế này: Nói ra là như nước hắt đi. Một khi bước ra khỏi nhà, bạn sẽ không còn là đại tiểu thư nhà họ Cao sống dựa dẫm nữa. Từ đây, mọi việc đều phải tự mình gánh vác. Nếu là tôi, hoặc không bước đi, hoặc phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới bước.”

“Suy nghĩ kỹ là thế nào? Tôi không tin khi bạn rời khỏi Hoàng Kim, bạn đã lên kế hoạch cẩn thận hết thảy!”

“Trước tiên, bạn biết rõ mình muốn gì. Ngày bước ra khỏi cửa Hoàng Kim, bạn tự nhủ, dù khó khăn thế nào cũng phải kiên cường đi tiếp. Nếu mỗi lần vấp ngã là quay đầu, thì chỉ khiến tình cảnh của mình thêm khốn đốn. Vì giữ vững niềm tin đó, dù gặp muôn vàn khó khăn, bạn vẫn vượt qua.”

Cao Tiểu Văn bỗng cảm thấy buồn bã. Cô tin rằng những lời Văn Đình Lệ nói là thật, bởi cô biết hành trình của Văn Đình Lệ gian nan thế nào. Cô uể oải tựa đầu vào trường kỷ:

“Nói thật, tôi hơi sợ. Bước này quá khó… Ở Hồng Kông, tôi không quen ai, chắc chắn còn khó khăn hơn bạnvà chị Hoàng ngày trước.”

“Nếu vậy thì đừng đi. Hoặc bạn có thể đến một nơi nào đó gần hơn để phát triển, hoặc ở lại đây, tiếp tục làm đại tiểu thư nhà họ Cao. Dù sao bạn cũng chẳng thiếu gì.”

“Không đời nào!” Cao Tiểu Văn lập tức nổi giận. “Tôi không thể chịu nổi cuộc sống phụ thuộc vào người khác nữa!”

“Cái này không được, cái kia cũng không xong, em phải biết rằng đời không thể hoàn hảo cả đôi đường. Em cần học cách lựa chọn.” Đổng Thấm Phương bất lực nói.

Cao Tiểu Văn cúi đầu hổ thẹn, suy nghĩ một hồi rồi ngẩng lên, nói chắc nịch:

“Tôi đã quyết định. Con đường này, tôi nhất định sẽ đi. Cao Tiểu Văn này không thua kém bất kỳ ai. Thay vì ở nhà làm một ‘công dân hạng hai’, chi bằng ra ngoài tự lập. Tôi không tin mình không thể làm nên chuyện! Đã vậy, tôi sẽ không dấn thân vào những lĩnh vực mình không quen. Đến Hồng Kông, tôi sẽ thành lập một công ty mỹ phẩm nhỏ, bắt đầu từ dòng sản phẩm phấn Ngạo Sương mà tôi đã làm trước đây. Tôi sẽ liên hệ với công ty hóa chất địa phương, nếu có mảnh đất phù hợp, tôi sẽ thuê ngay.”

Mọi người phấn chấn hẳn lên. Ở Cao Tiểu Văn luôn toát lên sự quyết đoán và dũng khí mà không phải ai cũng có. Một người lạc quan, dũng cảm dù vấp ngã vẫn có thể đứng dậy thật nhanh.

Văn Đình Lệ nói:

“Nếu là bạn, trước khi rời đi, tôi sẽ cố lấy thêm tiền từ gia đình. Đây không phải lúc hành động theo cảm xúc. Chừng nào bạn còn mang họ Cao, thì bạn vẫn có quyền hưởng phần của mình. Càng có nhiều vốn, con đường phía trước càng thuận lợi. Nếu bạn cứ thế bỏ đi tay trắng, chẳng phải rẻ cho anh trai bạn sao?”

Đôi mắt Cao Tiểu Văn sáng rực, điều khiến cô vui mừng nhất chính là sự ủng hộ từ bạn bè. Giọng cô càng thêm phấn khởi:

“Yên tâm, tôi đã liên hệ với chị Á Kiều. Chị ấy sẽ giúp tôi đòi lại phần của mình.”

Cao Đình Tân, không ngoài dự đoán, đồng ý chuyển một nửa cổ phần của nhà hàng Đỉnh Tân thành tiền mặt cho em gái. Tuy nhiên, việc này đã khiến gia đình họ Cao chấn động. Cao lão gia tức giận đùng đùng. Xuất thân từ một cựu quân phiệt, ông giàu có nhờ cơ hội làm ngân hàng, nhưng tư duy vẫn mang nặng những quan niệm cũ.

Trong mắt ông, con gái sớm muộn cũng phải lấy chồng, không giống con trai là người kế thừa gia tộc. Việc Cao Tiểu Văn tự ý quyết định ra Hồng Kông lập nghiệp chẳng khác gì phạm vào điều cấm kỵ, ông lập tức ngăn cấm, không cho phép cô lấy thêm một đồng từ tài khoản chung.

Cuối cùng, Cao Tiểu Văn chỉ mang được ba vạn đồng bạc rời đi, ít hơn nhiều so với dự tính. Sau vụ này, cô không còn mặt mũi để về nhà, con đường duy nhất trước mắt là tự mình gầy dựng sự nghiệp tại Hồng Kông.

Bạn bè lo cô chưa kịp đứng vững đã gặp nhiều khó khăn, bèn góp tiền đưa cô.

Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn quyết định rút một khoản vốn dự định đầu tư vào phim mới để giúp Cao Tiểu Văn.

Đó là một số tiền lớn, nhưng Cao Tiểu Văn nhất quyết từ chối. Hoàng Viễn Sơn tức giận mắng:

“Hồi chúng tôi lập công ty, em rút tiền đưa chúng tôi nhanh chóng bao nhiêu. Giờ em khởi nghiệp, lại không cho chúng tôi giúp. Thế là em không coi chúng tôi là bạn phải không?”

Văn Đình Lệ và những người khác tiễn Cao Tiểu Văn lên tàu, cùng nhau sắp xếp phòng cho cô, lưu luyến không muốn rời đi.

Triệu Thanh La nhìn Cao Tiểu Văn, nước mắt rơi lã chã:

“Nhìn cô ấy đi, ngay cả luộc trứng còn không biết. Lỡ đâu sang đó bị đói thì sao?”

Cao Tiểu Văn bĩu môi:

“Tôi không những không chết đói, mà còn sẽ dựng nên công ty của mình. Còn bạn, muốn làm nữ luật sư lớn mà suốt ngày ủ rũ. Nhìn chị Á Kiều của bạn xem, có bao giờ khóc lóc đâu? Yến Trân Trân, đừng lén lau nước mắt nữa. Tôi còn chờ bạn gửi chương mới của tiểu thuyết đây.”

Dù miệng nói vậy, nhưng cuối cùng, cô cũng ôm lấy Yến Trân Trân và Triệu Thanh La, cùng họ khóc nức nở.

Văn Đình Lệ cẩn thận ghi số điện thoại của cô và Khuông Chí Lâm cho Cao Tiểu Văn:

“Nhớ nhé, bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ nhiều. Chỉ khi biết cách giải quyết vấn đề, con người mới trưởng thành. Nhưng nếu có gì không xoay sở nổi, đừng cố gắng một mình, gọi ngay cho bọn tôi.”

Cao Tiểu Văn vờ tức giận đuổi họ xuống tàu, nhưng ngay sau đó lại chạy ra boong, núp sau đám đông, vừa lau nước mắt vừa nhìn xuống bến.

Văn Đình Lệ và mọi người đứng trên bến cảng, lưu luyến không nỡ rời đi, mãi cho đến khi con tàu trở thành một chấm đen xa xăm, họ mới uể oải quay lại.


Việc Cao Tiểu Văn rời đi khiến Hoàng Viễn Sơn và Văn Đình Lệ đau đầu về vấn đề tài chính.

Gió Xuân Lại Thổi Sinh bán vé rất tốt, nhưng toàn bộ doanh thu đã quyên góp cho quỹ “Giúp Đỡ Nữ Công Nhân”.

Dạo này, Văn Đình Lệ ký được nhiều hợp đồng quảng cáo, nhưng chi tiêu cuối năm quá lớn. Tiền vừa vào tài khoản lập tức được dùng để thanh toán cho đối tác và trả thưởng cuối năm cho nhân viên. Khoản đầu tư từ cô Cát đã tiêu gần hết, phần còn lại đã đổ vào phim mới của Ngọc Bội Linh. Vừa tích góp được một chút, lại đưa hết cho Cao Tiểu Văn.

Hai người bàn bạc, cách nhanh nhất để thu hồi vốn là cho ra mắt Song Châu sớm, tốt nhất là vào dịp Tết. Phim trường đã gần hoàn tất, chỉ còn vài cảnh ngoại. Quyết định đi quay ngay ở Thiếu Bạch Sơn trong những ngày cuối năm.

Đề nghị này được công ty ủng hộ. Trời vừa đổ tuyết, khung cảnh tuyết trắng rất phù hợp cho cảnh cuối: nữ chính Chu Nhi buông bỏ ảo tưởng, xuống núi trả thù.

Chuyến đi sát Tết khiến kế hoạch về Nam Kinh bị hoãn, và ngay cả đêm Giao thừa cũng phải xa nhà.

Thím Chu vừa giúp Văn Đình Lệ chuẩn bị hành lý vừa than thở:

“Chưa thấy ai bận rộn thế này. Không thể đợi qua năm mới rồi đi quay sao? Cậu Lục cũng chẳng nói cô một câu!”

“Anh ấy không cằn nhằn đâu.” Văn Đình Lệ xếp từng chiếc áo vào vali. “Làm kinh doanh không phải chuyện đùa, mình không cố gắng thì sẽ bị người khác vượt qua.”

“Thương cô vất vả đã đành, nhưng còn Tiểu Đào. Giao thừa lần đầu cô không ở nhà, nếu con bé quấy khóc thì sao?”

Văn Đình Lệ cũng lo lắng chuyện này, nên đã mua sẵn cả đống sách truyện và bộ đồ chơi xếp hình cho Tiểu Đào, chỉ sợ em gái buồn khi ở nhà.

Văn Đình Lệ nhờ Yến Trân Trân và Triệu Thanh La thi thoảng ghé qua chơi với Tiểu Đào, nhưng hai ngày Tết cả hai đều phải ở nhà canh năm, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tiểu Đào.

May thay còn có Lục Thế Trừng.

Anh đã hứa rằng, trong những ngày cô vắng mặt, anh sẽ thường xuyên dẫn thím Chu và Tiểu Đào đến Đại Thế Giới vui chơi. Khi đã chơi chán ở đó, anh sẽ đưa Tiểu Đào đến sân tennis học đánh bóng, đến công viên Mậu Phong tìm bạn chơi, đến nhà sách đọc sách, hoặc đến bách hóa mua quần áo và đồ chơi. Anh đã lên kế hoạch rất nhiều hoạt động.

Văn Đình Lệ cảm thấy yên tâm phần nào, bởi Lục Thế Trừng vốn là người kiên nhẫn. Với sự chăm sóc của anh, cô không lo Tiểu Đào và thím Chu sẽ cảm thấy cô đơn. Tuy vậy, trong lòng cô vẫn có chút tiếc nuối. Tết Nguyên Đán, ánh đèn sáng rực khắp nơi, nhà nhà quây quần bên mâm cơm đoàn viên, nhưng cô lại phải rời xa nhà để quay phim.

Tối hôm xuất phát, cô nghĩ rằng Lục Thế Trừng sẽ đến tiễn mình, nhưng không ngờ nhà máy dược có việc đột xuất. Chờ mãi đến lúc tàu khởi hành, cô vẫn không thấy anh xuất hiện.

Văn Đình Lệ thoáng thất vọng, đứng tựa vào lan can tàu, bất giác nhìn thấy Chu Uy cùng vài người khác cũng trà trộn lên tàu.

Hôm sau, tàu đến bến cảng Ninh Ba vào buổi chiều. Vừa xuống tàu, đã có xe khách lớn đến đón đoàn phim, đây là do Đàm Quý Vọng sắp xếp từ trước. Chiếc xe vừa đủ chỗ cho mọi người trong đoàn.

Chu Uy và nhóm người lên một chiếc xe khác, theo sát phía sau xe của họ từ xa.

Xe đi đến vùng ngoại ô, đường bắt đầu gập ghềnh khó đi, càng chạy càng chậm. Đến lúc trời nhá nhem tối, xe vẫn chưa tới nơi. Ai nấy đều đói cồn cào, liền yêu cầu tài xế tấp vào quán ăn bên đường để ăn tối trước khi đi tiếp.

Đàm Quý Vọng vội nói:

“Phía trước là chùa Bảo Quang, nơi này nổi tiếng với các món chay. Mỗi khi có quan viên quyền quý đến thăm chùa Cổ Thiếu Bạch để thưởng tuyết, đều không thể bỏ qua việc ghé thăm chùa Bảo Phật này. Lần này, tôi đã phải nhờ vả rất nhiều mới đặt trước được một bàn. Sắp đến nơi rồi!”

Đi thêm một đoạn, quả nhiên thấy một ngôi chùa. Trong chùa có nhiều cây cổ thụ cao lớn, tiếng tụng kinh vang vọng không ngừng. Trước cổng chùa đỗ hơn mười chiếc xe hơi sang trọng, đủ thấy đây là nơi các gia đình quyền quý tụ họp.

Mọi người thầm cảm ơn Đàm Quý Vọng đã đặt bàn trước, nếu không, lúc này bất chợt xông vào chắc gì đã có cơm ăn. Đang nói, vài phu nhân bước xuống từ những chiếc xe hơi.

Văn Đình Lệ nhìn kỹ, nhận ra phần lớn đều là người quen. Bà Kiều thì không cần bàn, còn có bà Chu và con gái bà ta, trước đây từng chạm mặt vài lần.

Hoàng Viễn Sơn cười khẽ trong xe:

“Hôm nay là ngày tốt lành gì đây? Gặp dì Giang đã đành, còn gặp cả bà Chu nữa. Lần trước ở nhà họ Cao, thái độ bà ta với em lạnh nhạt đến mức chị tưởng em đã đắc tội gì với bà ấy. Sau này mới biết, bà ta dẫn con gái mình đến gần Lục Thế Trừng, chị mới hiểu nguyên do.”

Văn Đình Lệ không đáp.

“Nghe nói chồng bà Chu hiện đang rất có thế lực ở Nam Kinh. Bà ta một lòng muốn tìm cho con gái một mối hôn nhân tốt, không biết vì sao lại nhắm trúng Lục Thế Trừng. Theo bà ta, phần lớn tài sản của nhà họ Lục đều ở Nam Dương, bất kể chiến sự trong nước ra sao, cũng không ảnh hưởng đến nhà họ Lục. Thế nên, bà ta vừa đến Thượng Hải đã tìm hiểu sở thích của Lục Thế Trừng, nghĩ mọi cách để con gái mình gặp gỡ anh ấy.”

Hoàng Viễn Sơn cười lắc đầu:

“Chắc Lục Thế Trừng đã nói gì đó, khiến bà ta không dám lại gần nữa. Rồi không biết nghe ai nói về quan hệ giữa em và Lục Thế Trừng, bà ta mới chuyển sự thù địch sang em. Nếu lát nữa bà ta làm khó, em đừng để ý, chị sẽ giải quyết.”

Nói đoạn, cả hai bước xuống xe, đến dâng hương trước tượng Phật trong chính điện. Hoàng Viễn Sơn đi rửa tay, còn Văn Đình Lệ dạo quanh chùa. Đến cổng sân bên, cô không để ý bước trúng một đống tuyết, trượt ngã.

Cô tự thấy không sao, phủi tay định đứng dậy, thì nghe tiếng cười khẽ từ phía đối diện:

“Là cô ta.”

Ngẩng đầu lên, thấy vài vị phu nhân ăn mặc lộng lẫy đứng đó, trong đó có bà Kiều. Bà Kiều không nói gì, nhưng bà Chu thì cười rạng rỡ:

“Đây chẳng phải là đại minh tinh họ Văn sao? Tết nhất mà cũng đi dạo chơi sao?”

Một phu nhân khác nói:

“Cô ấy bận rộn, nghe nói đi quay phim. Nghề này, kiếm chút tiền cũng không dễ dàng. Bà Chu, chỗ đó trơn, chúng ta đừng qua đó.”

Bà Chu quay người:

“Cũng được, chúng ta đi chỗ khác.”

Bóng họ khuất xa, nhưng tiếng nói vẫn văng vẳng:

“Đại minh tinh gì chứ, nói trắng ra cũng chỉ là diễn viên. Tết nhất còn phải khổ cực ‘bán nghệ’, có ai hỏi han đâu.”

Văn Đình Lệ không giận, ngược lại còn cảm thấy buồn cười. Đang định đứng dậy, thì một bàn tay chìa ra phía sau, đỡ lấy cô.

Cô tưởng là Hoàng Viễn Sơn, để yên cho chị ấy đỡ mình. Nhưng quay đầu lại, cô chạm phải ánh mắt của Mạnh Kỳ Quang.

“Mạnh tiên sinh.”

Nghĩ đến chuyện xảy ra tại nhà họ Cao đêm đó, cô vội rút tay lại.

Mạnh Kỳ Quang rõ ràng tình cờ đi ngang qua. Anh nhìn bóng mấy phu nhân, rồi liếc đôi tay dính bẩn của cô.

Văn Đình Lệ tự lấy khăn lau tay.

Mạnh Kỳ Quang nhìn quanh:

“Xa thế này, anh ta chỉ cử hai người theo cô sao?”

“Cái gì?”

“Cô biết tôi nói gì mà. Chuyện lần trước với Bạch Long Bang, anh ta chưa đủ bài học sao?”

Văn Đình Lệ định đáp lại, nhưng Mạnh Kỳ Quang bất ngờ quay đầu, thản nhiên chào hỏi phía trước:

“Chị Hoàng.”

Hoàng Viễn Sơn bước đến, giọng ngạc nhiên:

“Kỳ Quang? Cậu cũng ở đây sao?”

“Vài ngày này tôi đến Ninh Ba để bàn chuyện làm ăn. Chị họ tôi muốn lên núi ngắm tuyết nên tôi tiện thể đưa chị ấy đi.”

Trước khi Hoàng Viễn Sơn đến gần, Mạnh Kỳ Quang đột nhiên hạ giọng:

“Không thấy bà Chu nói có lý sao? Tết nhất mà để cô một mình lẻ loi ra ngoài quay phim, chứng tỏ anh ta chẳng xem cô là gì cả.”

Lời nói nửa thật nửa đùa, biểu cảm mơ hồ, rõ ràng anh rất thích trò ly gián này. Thật ra, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Mạnh Kỳ Quang không còn che giấu bản chất trước mặt cô. Anh thoải mái là chính mình, khiến mối quan hệ giữa họ trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như hai người quen cũ biết rõ về nhau nhưng không bao giờ có thể tiến xa hơn.

Cô lườm anh, anh lại mỉm cười nhìn thẳng phía trước:

“Dù tôi có tệ đến đâu, cũng không để người phụ nữ của mình phải ra ngoài chịu gió lạnh vào ngày Tết. Tôi chỉ thấy tiếc thay cho cô.”

Cô cười nhạt:

“Cảm ơn Mạnh tiên sinh đã thay tôi tiếc nuối.”

Lúc này, Hoàng Viễn Sơn đã đến gần, hai người đồng loạt im lặng.


Sau bữa tối, đoàn phim đến nghỉ tại khách sạn Bình Như Quý gần đó. Trùng hợp thay, bà Chu, bà Kiều và các phu nhân khác cũng chọn nghỉ tại đây.

Bà Chu và con gái điệu bộ rất lớn, mang theo hơn chục chiếc vali cùng năm sáu người hầu. Hai mẹ con cầm lò sưởi nhỏ, đứng trước cửa khách sạn chỉ đạo người hầu chuyển hành lý. Thấy Văn Đình Lệ vất vả phụ giúp đồng nghiệp khuân vác đồ đạc lên lầu, bà Chu lắc đầu không tin nổi:

“Đây mà là tiểu thư sao? Tôi thấy cô ta thật thô lỗ.”

Do kinh phí hạn chế, đoàn phim ở khu trước với điều kiện đơn sơ, trong khi bà Kiều và những người khác ở khu sau. Chu Uy cùng vài người cũng ở khu trước để tiện chăm sóc Văn Đình Lệ, nhưng trước mặt người ngoài vẫn giữ khoảng cách, giả vờ như không quen biết.

Văn Đình Lệ dọn dẹp xong hành lý, phát hiện phòng không có ấm nước nóng nên xuống tầng tìm nhân viên khách sạn hỏi. Qua cửa sổ, cô thấy sân sau náo nhiệt, liếc mắt nhìn ra giếng trời liền thấy các phu nhân đang chơi bài quanh lò sưởi.

Tiểu thư nhà họ Chu than phiền:

“Thưa mẹ, chỗ này chẳng thú vị gì cả. Tuyết cũng ngắm rồi, Phật cũng lễ rồi, sáng mai chúng ta về Thượng Hải nhé?”

“Ngốc nghếch, mẹ không nói thì mẹ cũng định về sớm. Ngày kia là Tết, còn bao nhiêu việc ở nhà phải lo. Bà Kiều, ông Mạnh ngày mai cũng xuống núi chứ?”

“Ông ấy bảo muốn ở đây thêm hai đêm, có thể ngày kia mới xuống.”

“Nơi này thì có gì đáng ở lại? Chắc lại mê mẩn cô minh tinh nào đó rồi. Đám thanh niên bây giờ, cứ thấy phụ nữ xinh đẹp là như mất hồn.”

Văn Đình Lệ nghĩ bà Kiều sẽ nhân cơ hội này nói xấu mình, nhưng bà chỉ cười rồi chơi tiếp:

“Nhị sách.”

Bà Chu hơi xấu hổ, một phu nhân khác liền đỡ lời:

“Nghe nói cảnh đẹp ở Thiếu Bạch Đạo rất nổi tiếng, tôi thấy cũng chỉ là núi non hoang vắng. Mấy người làm diễn viên kiếm vài đồng bạc lẻ, phải chịu khổ ở nơi như thế này, ngày Tết còn ở trong núi hoang, thật chẳng khác nào hồn ma bóng quỷ.”

Văn Đình Lệ quay lại tìm nhân viên khách sạn hỏi vị trí máy điện thoại công cộng. Đúng lúc đó, tiếng xe hơi vọng vào, như có khách mới tới.

Cô không để ý, nhưng hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Hoàng Viễn Sơn ló đầu vào, cười bảo:

“Em ra đây nhanh!”

Văn Đình Lệ ngạc nhiên chạy ra, thấy hai bóng người cao thấp đứng trước sân. Dù trời tối đen, cô vẫn nhận ra ngay họ là ai.

Cô sững sờ, sợ mình nhìn nhầm, nhưng thím Chu đứng phía sau mỉm cười gọi:

“Tiểu thư.”

Văn Đình Lệ vui mừng chạy tới:

“Sao mọi người lại tới đây?!”

Lục Thế Trừng đáp:

“Tiểu Đào nhớ em, anh cũng nhớ em, nên quyết định cùng đến thăm em.”

Văn Đình Lệ nhìn anh, niềm vui dâng tràn trong lòng:

“Em… anh… em sắp vui phát khóc rồi!”

Tiểu Đào nhảy nhót quanh chân chị:

“Anh Lục bảo sẽ cho chị một bất ngờ. Chị có bất ngờ không?”

“Bất ngờ! Bất ngờ!” Văn Đình Lệ cúi xuống, hôn lên má em gái không ngừng.

Chủ khách sạn biết tin, vội vã chạy ra đón:

“Ông Lục, xin mời vào trong.” Hóa ra Khuông Chí Lâm đã đặt sẵn hai phòng hạng sang ở đây cho Lục Thế Trừng, một phòng cho anh, phòng còn lại cho thím Chu và Tiểu Đào.

Trong lúc chờ nhận phòng, Lục Thế Trừng đứng trong phòng của Văn Đình Lệ quan sát.

Nhìn bức tường loang lổ, ống sắt hoen gỉ, và sàn gỗ kêu cót két, anh im lặng hồi lâu. Gọi nhân viên khách sạn vào, anh nói:

“Chuyển đồ của tôi sang phòng này, còn hành lý của cô Văn thì mang về khu sau. Tôi sẽ đổi phòng với cô ấy.”

Văn Đình Lệ vội ngăn lại:

“Đổi gì mà đổi, chị Hoàng ở ngay cạnh, em còn phải bàn công việc với chị ấy. Anh chuyển sang đây không tiện chút nào. Với lại, phòng của anh cũng chẳng sang hơn bao nhiêu, chỉ rộng hơn chút. Anh sờ thử chăn đệm của em xem, em bảo mình sợ lạnh nên ông chủ đã lót ba lớp chăn, phòng anh chưa chắc ấm bằng phòng em đâu.”

Họ cố tình để cửa phòng mở khi trò chuyện. Sau đó cùng xuống sân tìm thím Chu và Tiểu Đào. Tiểu Đào lần đầu thấy tuyết dày thế này, không đợi được mà chạy ra sân dựng người tuyết.

Vừa ra sân, họ gặp ngay Mạnh Kỳ Quang và bà Chu cùng nhóm người. Bà Chu có vẻ đã biết trước tin, nên lúng túng chủ động chào Lục Thế Trừng:

“Lục công tử, thật là trùng hợp.”

Bà còn ra hiệu cho con gái chào hỏi, nhưng cô Chu bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác.

Lục Thế Trừng không nói gì, ánh mắt tập trung hoàn toàn vào Mạnh Kỳ Quang. Việc anh ta cũng có mặt ở đây khiến anh ngạc nhiên không ít!

Lúc này, Lục Thế Trừng và Văn Đình Lệ đang đi trước sau, anh lập tức rút tay khỏi túi quần, rất tự nhiên nắm lấy tay Văn Đình Lệ.

Văn Đình Lệ cảm thấy bối rối, muốn rút tay lại, nhưng Lục Thế Trừng không buông. Anh chỉ nghiêng mắt liếc về phía trước, nhìn Mạnh Kỳ Quang. Cô nhịn cười, để mặc anh nắm tay.

Đợi khi nhóm người kia đi xa, Lục Thế Trừng mới buông tay cô ra.

“Nhỡ bà Chu về nói lung tung thì sao?” cô hỏi.

“Bà ta không dám. Quan tâm họ làm gì. Anh đói rồi, đi ăn cơm với anh được không?”


Hôm sau, trời chưa sáng, bà Kiều và bà Chu đã được Mạnh Kỳ Quang hộ tống xuống núi. Lục Thế Trừng cùng Văn Đình Lệ và những người khác thì ở lại.

Tối Giao thừa, Văn Đình Lệ cùng Lục Thế Trừng ngồi bên đống lửa đón năm mới.

Ở Thượng Hải, ai nấy đều bận rộn, cuốn vào những chuyện thị phi, được mất, khiến thời gian luôn không đủ.

Nhưng ở trên núi, thời gian như chậm lại, từ lúc trời tối đến lúc đi ngủ, có rất nhiều thời gian để nhàn rỗi. Bên ánh lửa bập bùng, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, mọi phiền muộn của trần thế đều bị bỏ lại phía sau.

Văn Đình Lệ tựa đầu vào vai Lục Thế Trừng, thỉnh thoảng trò chuyện vu vơ.

“Anh nghe xem, tiếng sột soạt đó, có phải thú rừng đến không?”

Lục Thế Trừng lắng tai nghe:

“Không phải, đó là tiếng tuyết rơi từ ngọn cây xuống. Mùa này, thú rừng trên núi hầu hết đã ngủ đông rồi. Em sợ sao?”

“Một chút. Nghe nói khi chúng đói quá, sẽ mò vào nhà dân trộm gà.”

“Đó là vào cuối đông, đầu xuân. Hơn nữa, đó cũng chẳng phải trộm. Rừng núi vốn là địa bàn của chúng, con người tự ý xâm phạm, săn bắt chúng trước. Chỉ bị tha mất vài con gà, cũng không đáng để nói.”

“Anh nói cũng đúng.” Văn Đình Lệ bật cười, “Không ngờ Lục công tử lại có lý lẽ hùng hồn thế. Em cứ nghĩ mình hay suy nghĩ lung tung, hóa ra anh cũng vậy. Nhìn kìa, ngôi sao trên đỉnh đầu chúng ta sáng quá, chắc là sao Bắc Đẩu. Bốn mùa quanh năm, dường như nó luôn ở đó.”

Chợt nhớ ra điều gì, cô nhặt một que củi, đưa cho Lục Thế Trừng:

“Hay là chúng ta ước một điều đi. Sáng nay Tiểu Đào nói rồi, đêm Giao thừa là lúc giao thoa giữa năm cũ và năm mới, nếu viết điều ước dưới ngôi sao sáng nhất đêm nay, nó sẽ thành hiện thực.”

Lục Thế Trừng cười:

“Đó chỉ là lời cô giáo mẫu giáo bày ra để dụ bọn trẻ con luyện chữ trong kỳ nghỉ đông thôi, em cũng tin sao?”

“Thử chút cho vui mà, có mất gì đâu.” Cô đẩy anh quay lưng lại, “Anh viết của anh, đừng nhìn trộm của em đấy.”

Cô nhặt một que củi khác, nhanh chóng viết điều ước của mình xuống đất. Thấy anh viết xong, cô vội quay đầu lại xem.

Ai ngờ vừa quay lại đã bị Lục Thế Trừng lấy tay che mắt.

“Anh lại chơi xấu rồi, ai nói là không được nhìn trộm?”

“Keo kiệt thật. Hay em cho anh xem của em luôn đi.”

Anh không chịu buông tay, cô liền giả vờ cắn tay anh. Vừa chạm nhẹ, Lục Thế Trừng liền như bị điện giật, rụt tay về. Cô ngẩng lên, thấy anh nhìn chằm chằm ngón tay mình, rồi lại nhìn cô, không nói một lời.

Văn Đình Lệ không hiểu sao anh phản ứng như vậy, sau đó dần nhận ra, tim đập thình thịch, cô không rời mắt khỏi anh.

Lục Thế Trừng nghiêng người, giữ lấy gáy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn. Hơi thở và cơ thể anh đều nóng bỏng, tỏa ra khí tức nguy hiểm đầy mê hoặc. Dưới sự dẫn dắt của anh, hơi thở cô cũng trở nên run rẩy.

Họ hôn nhau thật lâu mới rời ra.

Có tiếng người vọng tới:

“Họ ở sân sau phải không?”

Văn Đình Lệ luống cuống dùng chân xóa dòng chữ vừa viết trên đất, nhưng không quên liếc trộm bên phía anh.

Không ngờ, điều ước của hai người lại giống hệt nhau.

Trên đường về phòng, cô hỏi anh:

“Anh nhìn trộm của em đúng không?”

“Không.”

“Sao lại giống y hệt?”

“Ai biết được? Có lẽ em chép của anh.”

“Đúng là ‘vừa ăn cắp vừa la làng’.”

“Ai ăn cắp? Dù sao người nhìn trộm không phải là anh.”

“Em không tin. Anh nói đi: ‘Chúng ta tâm ý tương thông, trời đất này không ai hợp nhau hơn chúng ta’.”

“Chúng ta tâm ý tương thông, trời đất này không ai hợp nhau hơn chúng ta.” Anh ngẩng đầu nói to với các vì sao.

Cô bật cười khúc khích.

Văn Đình Lệ ở lại trên núi quay phim mười ngày, Lục Thế Trừng và những người khác cũng ở lại đúng mười ngày.

Khi họ cùng xuống núi, Tết cũng đã qua.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.