Văn Đình Lệ phải dùng tay bịt chặt miệng mình mới không thốt lên tiếng kêu kinh hãi.
Cảnh tượng trước mắt quá mức gây sốc, cũng quá đau lòng, khiến cô không thể chắc chắn liệu Lục Thế Trừng còn sống hay không.
Hai người từ từ tiến tới, cẩn thận kiểm tra tình trạng. Bỗng một người giật mình, vội rụt tay lại.
“Hắn ta tỉnh rồi!”
“Tỉnh thì tỉnh, la hét cái gì?!” Khâu Lăng Vân quắc mắt mắng.
Lục Tam Gia phẩy tay, chùm ánh sáng lại từ từ di chuyển từ ngực xuống bụng của Lục Thế Trừng. Trong chớp mắt, ánh sáng đó chiếu thẳng lên gương mặt của anh.
Lục Thế Trừng bị ánh sáng làm chói mắt, không thể mở ra.
Lục Tam Gia ra hiệu cho thuộc hạ dịch ánh sáng sang hướng khác.
Trong vài giây đầu tiên, Lục Thế Trừng nằm bất động trên mặt đất, trông giống như một chiếc lá khô không còn sức sống.
Chẳng bao lâu, anh cố gắng xoay đầu, quan sát xung quanh.
Mỗi lần anh cử động, lòng bàn tay của Văn Đình Lệ như muốn bấu sâu vào da thịt. Cô biết chắc Lục Thế Trừng bị thương rất nặng. Mỗi lần nhích đi một chút, anh lại phải ngừng lại thở d.ốc, không phát ra âm thanh. Phần sau đầu của anh cũng có vẻ bị thương, cổ áo sơ mi phía sau đã thấm đẫm máu.
Cuối cùng, Lục Thế Trừng từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Tam Gia đang đứng bên chân mình.
Ánh mắt đó không chứa biểu cảm gì đặc biệt, nhưng lại khiến người đối diện rùng mình.
Một người bước ra từ sau lưng Lục Tam Gia, hung hăng bóp chặt cằm Lục Thế Trừng. “Nhìn cái gì mà nhìn? Tam Gia, có cần dạy dỗ hắn một chút không?”
Lục Tam Gia chậm rãi phẩy tay. “Các người lui ra, ta có vài lời muốn nói riêng với hắn.”
Sau khi mọi người rời đi, trong sân chỉ còn lại Lục Tam Gia và Lục Thế Trừng.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, Lục Tam Gia với vẻ mặt lạnh lùng từ từ đẩy xe lăn tiến lại gần Lục Thế Trừng.
Lục Thế Trừng nằm trên mặt đất, thở hổn hển, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Lục Tam Gia.
Lục Tam Gia khẽ cười nhạt. “Ta ghét nhất là ánh mắt này của ngươi. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, vậy mà lúc nào cũng dùng ánh mắt xét đoán để nhìn ta và Nhị ca. Có lúc thật khiến người khác lạnh sống lưng. Nhưng mỗi lần ta quay lại nhìn, ngươi lại cúi đầu chơi đồ chơi của mình, ngoan ngoãn không khác gì một con mèo nhỏ. Giỏi ngụy trang, ngươi đã lừa chúng ta suốt mười năm! Nếu sớm biết ngươi đã đoán được sự thật, ngươi nghĩ ngươi còn sống đến bây giờ sao? Nếu ta và Nhị ca sớm trừ khử được ngươi, liệu chúng ta có bị ngươi hại thảm thế này không?!”
Lục Tam Gia vừa nói vừa tức giận đấm lên đôi chân của mình, phát ra tiếng “bộp bộp” như đấm vào hai khúc gỗ mục.
Lục Thế Trừng bật cười không thành tiếng.
Nụ cười đó chứa sự đắc ý, khinh thường, thậm chí là thách thức, nhưng tuyệt nhiên không có chút hối lỗi.
Biểu cảm ấy như đâm sâu vào lòng Lục Tam Gia. Ông ta tức tối, rút ra một khẩu súng từ túi áo, chĩa thẳng vào Lục Thế Trừng.
“Tin không? Ta bắn chết ngươi ngay bây giờ!”
Lục Thế Trừng không hề tỏ vẻ sợ hãi, nụ cười càng thêm đậm, như một sự chế giễu tr.ần tr.ụi.
Lục Tam Gia giật giật thái dương, rồi bất ngờ bật cười lạnh lùng. “Không được, bắn chết ngươi bây giờ thì quá dễ dàng. Con dấu của cha ta vẫn còn trong tay ngươi. Công việc ở các nhà máy và ngân hàng còn phải chuyển giao. Đợi khi ta lấy lại tất cả những thứ thuộc về ta, lúc ấy công bố cái chết của ngươi cũng chưa muộn.”
Ông ta nghiêng người, chăm chú quan sát gương mặt của Lục Thế Trừng.
“Có phải ngươi hận Tam thúc này lắm không? Dù hận, ngươi cũng chỉ có thể cam chịu! Thua là phải chịu thiệt!”
Lục Tam Gia cười đến mức vai rung lên bần bật, nụ cười đầy ngạo mạn.
“Nhìn ngươi xem, ai cũng nói ngươi giống mẹ, nhưng ta thấy ánh mắt ngươi giống cha y đúc. Nhất là ánh mắt này, cha ngươi từng nhìn ta và Nhị ca y hệt như vậy!”
Khi nhắc đến cha của Lục Thế Trừng, ánh mắt Lục Tam Gia tràn ngập sự ghen ghét rõ rệt.
“Đúng, ông ta là con của chính thất, còn ta và Nhị ca là hai đứa con hoang bị khinh rẻ. Ông ta có mọi điều kiện thuận lợi, đáng lý phải biết đủ. Nhưng không, ông ta luôn coi mình là anh cả, không ngừng áp chế chúng ta. Năm đó, ta và Nhị ca chỉ muốn làm một việc nhỏ, vậy mà ông ta nói chúng ta làm ô uế gia phong, nhất quyết tố cáo với cha!”
Lục Tam Gia bật cười lạnh lùng. “Ông ta đã có tất cả, tại sao vẫn chưa hài lòng? Là người thừa kế chính thức, ông ta cầm chắc vị trí gia chủ. Chúng ta chỉ còn cách sống dưới bóng ông ta. Nhưng ông ta luôn làm khó dễ chúng ta. Ông ta bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!”
Lục Thế Trừng không nói gì, cố gắng chống hai tay, nỗ lực bò ra xa. Nhưng vết thương quá nặng khiến mỗi lần anh chỉ có thể nhích được nửa phân.
Lục Tam Gia từ tốn đẩy xe lăn tiến tới, bất ngờ bẻ tay lái, bánh xe đè thẳng lên ngón tay của Lục Thế Trừng.
Sắc mặt Lục Thế Trừng lập tức tái nhợt như tờ giấy, nhưng anh không thể kêu lên thành tiếng, chỉ có thể gồng mình chịu đựng.
Văn Đình Lệ chứng kiến cảnh tượng ấy, toàn thân run rẩy. Nhưng lý trí mách bảo cô rằng, nếu lúc này lao ra cứu người, cô cũng sẽ mất mạng. Không, cô phải chờ đợi cơ hội thích hợp.
Nhưng cảnh tượng quá tàn nhẫn, cô không thể chịu đựng nổi, liền nhắm chặt mắt.
“Đau không?” Giọng Lục Tam Gia nghe đầy vẻ hòa nhã. “Ta đã nghi ngờ từ lâu rằng ngươi không phải câm. Giờ đây chỉ còn hai chúng ta, đau thì cứ la lên. Nếu ngươi chịu mở miệng cầu xin Tam thúc tha mạng, còn thay cha ngươi dập đầu ba cái thật mạnh để nhận tội, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Trong căn phòng, không khí im lặng đến rợn người. Lục Tam Gia cười khẩy: “Về sự bướng bỉnh, nhà họ Lục không ai vượt qua được ngươi.”
Ông ta vui vẻ vỗ tay.
Đám người lập tức chạy vào.
“Hãy canh giữ cẩn thận. Khuông Chí Lâm vẫn chưa rơi vào tay chúng ta, hai ngày tới là trận chiến quyết định, nơi này phải tăng cường lực lượng, tuyệt đối không được sơ suất.”
“Tam Gia yên tâm,” Khâu Lăng Vân lớn tiếng đáp, “Đã bố trí bốn người canh giữ ở đầu đường, trong xưởng cũng có bốn người. Ngoài ra, cha tôi sẽ đưa thêm người đến ngay khi xong việc. Tôi cam đoan, đêm nay không con ruồi nào có thể bay lọt vào. Phía Khuông Chí Lâm là trọng điểm, Bang chủ Tào đã đích thân dẫn người qua đó. Tam Gia ngài cứ việc dẫn đội phối hợp với ông ta.”
Lục Tam Gia trầm ngâm giây lát, rồi hỏi: “Đường chủ Khâu có tìm thầy thuốc chưa? Trước khi hoàn thành kế hoạch, nhất định không được để thằng nhãi này chết.”
“Yên tâm, cha tôi đã sắp xếp cả rồi.”
Lục Tam Gia không đáp, chỉ bất ngờ quét ánh mắt về phía tường rào. Văn Đình Lệ lập tức lạnh toát sống lưng, may mắn thay, ánh mắt ông ta chỉ lướt qua ngọn cây trên tường, rồi quay lại nhìn Lục Thế Trừng đang nằm trên đất.
“Đừng tưởng hắn im lặng mà lơ là, tính toán người khác thì hắn rất độc ác, tuyệt đối không được chủ quan.”
Nghe vậy, Khâu Lăng Vân lập tức tiến lên, dùng dây trói chặt Lục Thế Trừng mười vòng, rồi lấy một miếng vải nhét vào miệng anh. Hắn phủi tay đứng dậy, đám thuộc hạ bật cười:
“Thiếu đường chủ, ngài cẩn thận quá, hắn bị thương nặng thế này còn làm được gì sao?”
“Cẩn thận vẫn hơn.”
Lục Tam Gia hài lòng, nhìn Khâu Lăng Vân với ánh mắt tán thưởng: “Tối nay đành làm phiền các ngươi.”
Đám thuộc hạ cùng nhau nâng xe lăn của Lục Tam Gia lên xe, khởi động động cơ, rồi rời khỏi xưởng.
Khâu Lăng Vân ra lệnh cho thuộc hạ: “Lôi hắn vào kho.”
Mấy người mở cửa, bật đèn, rồi đặt Lục Thế Trừng vào góc khuất nhất trong kho.
Bốn người lười biếng ngồi phịch xuống sàn, mỗi người mỗi tư thế.
Ngồi một lát, Khâu Lăng Vân bỗng đập mạnh vào cánh tay mình, bực bội chửi: “Chỗ chết tiệt này nhiều muỗi quá. Giờ chưa đến một giờ, ngồi cả đêm thì không bị đốt thành tổ ong à? Hai ngươi ra ngoài mua ít hương muỗi, tiện thể mua chút rượu và đồ ăn đêm.”
Đám người nhìn nhau, rõ ràng mua hương muỗi chỉ là cái cớ, mua rượu và đồ ăn mới là thật.
“Thiếu đường chủ, quanh đây hình như không có quán ăn đêm nào tử tế.” Hai người tỏ vẻ khó xử.
“Lắm lời!” Khâu Lăng Vân rút súng ngắn từ thắt lưng, gằn giọng: “Gần đây không có thì tìm xa hơn. Cha ta sắp đến, ở đây có ta trông chừng, các ngươi còn sợ gì? Bình thường giết người đốt nhà không chớp mắt, giờ chút việc vặt lại lề mề.”
Sau khi đuổi hai tên thuộc hạ đi, Khâu Lăng Vân quay sang tên còn lại: “A Sinh, ra ngoài canh chừng, ta có vài lời muốn hỏi tên họ Lục này.”
A Sinh gãi đầu, rồi bước ra ngoài.
Chờ khi xung quanh không còn ai, Khâu Lăng Vân bước đến trước mặt Lục Thế Trừng, cười nhếch môi đầy chế giễu: “Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, Lục Thế Trừng.”
Dưới đất không một tiếng động. Khâu Lăng Vân cúi xuống, dùng nòng súng đẩy nhẹ chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay Lục Thế Trừng, ánh mắt vừa ghen tị vừa tức tối, khẽ “xì” một tiếng, rồi nắm chặt cổ áo anh.
“Ngươi giỏi võ lắm mà? Sao không đứng dậy đánh ta như lần trước? Đừng nằm đó như con chó nhà bị bỏ rơi.”
Hắn lắc mạnh, khiến máu từ mũi Lục Thế Trừng bất ngờ rỉ ra, gương mặt anh lập tức tái nhợt.
Khâu Lăng Vân ngớ người, rồi chửi: “Giả chết giỏi thật.”
Dù vậy, hắn cũng buông tay, để Lục Thế Trừng nằm lại đất. Nhưng không cam lòng dừng lại ở đó, hắn cúi thấp, giọng lạnh lùng: “Nói thật xem, ngươi với Văn Đình Lệ đã lên giường chưa?”
Lục Thế Trừng vẫn nhắm mắt, nhưng mày khẽ nhíu lại.
Khâu Lăng Vân cười khẩy: “Chỉ cần nghe tên cô ta, ngươi đã phản ứng, đủ biết rồi. Nếu không phải vì hẹn cô ta, ngươi đã không rơi vào bẫy của chúng ta. Đã phải lòng cô ta từ lâu, đúng không? Ngươi đã giúp cô ta bao nhiêu lần, còn định bao che đến bao giờ? Ta hỏi ngươi, hai người đã ngủ với nhau mấy lần rồi? Nói đi! Đừng giả chết!”
Hắn bỗng cười nham nhở:
“Ngươi không nói cũng không sao, lát nữa ta tự kiểm tra cô ta thì sẽ rõ thôi.”
Nụ cười của hắn hèn hạ, bẩn thỉu vô cùng.
Lục Thế Trừng bất ngờ mở bừng mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, khiến Khâu Lăng Vân khựng lại trong giây lát.
Khâu Lăng Vân nhổ một bãi nước bọt: “Muốn giết ta à? Ngươi tưởng còn bảo vệ được Văn Đình Lệ sao? Ngươi sắp chết đến nơi rồi!”
Hắn đứng dậy, đá mạnh vào ống chân Lục Thế Trừng.
Lục Thế Trừng nghiến răng, nhắm chặt mắt chịu đựng.
“Đau rồi à?” Khâu Lăng Vân cười đắc ý, “Ngươi cứng cỏi lắm mà? Ta nói cho ngươi biết, đây là món nợ ngươi phải trả. Ta và Văn Đình Lệ là thanh mai trúc mã. Nếu không phải ngươi và Mạnh Kỳ Quang chen chân, cô ấy đã là vợ ta từ lâu rồi!”
Khâu Lăng Vân đá mạnh một cái, rồi vừa chửi bới vừa bước qua nhặt một thanh sắt dưới đất, cười lạnh:
“Cuối cùng trời cũng mở mắt. Ngươi đã rơi vào tay ta, món nợ nhục nhã lần trước phải tính cho rõ ràng.”
Nói xong, hắn giơ cao thanh sắt, nhằm vào chân Lục Thế Trừng mà bổ xuống.
Sắc mặt Lục Thế Trừng khẽ biến, cố gắng lật người, chật vật bò ra cửa.
“Muốn chạy à?” Khâu Lăng Vân gằn giọng, nhếch mép cười dữ tợn, lại giơ thanh sắt lên cao. “Ta không cần gì nhiều, chỉ cần đánh gãy hai cái chân ngươi là đủ! Dù sao ngươi cũng đầy thương tích, ai nhìn vào cũng không biết đâu là vết thương cũ, đâu là vết thương mới.”
Thanh sắt rít lên trong không khí, mang theo tiếng gió vun vút.
Chỉ trong tích tắc, khi thanh sắt sắp bổ xuống, một tiếng “đoàng” vang lên, thanh sắt rơi khỏi tay Khâu Lăng Vân.
Khâu Lăng Vân sững sờ nhìn cổ tay mình, ánh mắt đờ đẫn.
Trong nháy mắt, máu từ cổ tay hắn tuôn ra thành dòng. Khâu Lăng Vân rùng mình, kêu lên hoảng loạn: “Súng! Ai đó bắn!”
Vừa hét, hắn vừa cuống cuồng cố rút súng từ thắt lưng. Nhưng cánh tay phải bất lực, đôi chân cũng mềm nhũn, hắn loạng choạng chạy về phía cửa, vừa đi vừa gào:
“Có phục kích! A Sinh, A Sinh, nhanh vào đây!”
Bên ngoài, A Sinh đã cầm sẵn súng lao vào. Nhưng đúng lúc đó, phát đạn thứ hai từ cửa sổ bắn trúng ngực hắn.
Phát đạn thứ ba tiếp tục nhắm thẳng vào mông Khâu Lăng Vân, khiến hắn rú lên đau đớn.
Ngay sau đó, bóng đèn trên trần nhà cũng bị bắn vỡ tan.
Ba phát súng nhanh gọn, chính xác khiến xung quanh chìm trong bóng tối.
Khâu Lăng Vân và đồng bọn kinh hoàng, luống cuống. Kẻ nấp trong bóng tối bắn súng quá điêu luyện, dứt khoát và bình tĩnh, khiến họ chỉ còn cách gắng sức bò ra ngoài, vừa chịu đựng cơn đau vừa gào thét cầu cứu.
Tuy nhiên, tiếng kêu cứu không kéo dài được lâu, cả hai nhanh chóng bất tỉnh vì mất máu quá nhiều.
Kho hàng một lần nữa trở nên im lặng. Một nhóm người nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ vào bên trong.
Nửa giờ sau, vài chiếc xe hơi từ bên ngoài chạy vào.
“Lạ thật, sao thằng Lăng Vân không bật đèn?” Một người đàn ông dẫn đầu lớn tiếng gọi: “Lăng Vân? Lăng Vân?”
Gọi vài tiếng, Khâu Đại Bằng đột nhiên cảm thấy có điều không ổn. Sắc mặt hắn sa sầm, rút súng từ thắt lưng, từng bước cẩn trọng tiến về phía cửa kho.
Ngay khi bước vào, hắn kinh hoàng hét lớn: “Lăng Vân! Lăng Vân! Mau tỉnh lại! Ai to gan thế này?!”
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, hàng loạt ánh đèn chiếu rọi khắp nơi. Đám người vây quanh Khâu Đại Bằng kiểm tra tình trạng của hai kẻ đang nằm trên đất.
Một nhóm khác giương súng, thận trọng tiến vào kho kiểm tra, rồi lập tức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng chạy ra ngoài.
“Không xong rồi, Đường chủ Khâu! Lục Thế Trừng đã biến mất!”
Lục Thế Trừng mơ màng nhìn vào màn sương mờ phía trước.
Xung quanh tối đen như mực, Lục Thế Trừng không phân biệt được mình đang mơ hay đang sống trong thực tại. Trước mặt anh lấp lánh một ngọn đèn, tựa như đang dẫn lối. Anh loạng choạng bước đi, không hay biết mình đã tới một nơi sáng rực. Cơ thể anh dường như bé nhỏ lại, và có người đang ôm chặt lấy anh.
“Đừng quay đầu lại, coi chừng bọn bắt cóc đuổi theo.”
Giọng nói ấy, anh nhận ra ngay lập tức, là của mẹ anh. Bà ôm chặt lấy anh, từng bước lảo đảo chạy, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi.
Anh nghe thấy mình nức nở nói nhỏ:
“Cha… Cha sao không chạy theo chúng ta?”
“Cha con… đang ở phía sau nói chuyện với bọn xấu.” Mẹ anh nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống, thấm ướt cổ áo anh.
Anh không dám nói thêm gì nữa, vì nhớ lại vài tiếng động ngắn ngủi vừa vang lên như tiếng pháo nổ ngày Tết. Sau những tiếng ấy, cha anh không còn xuất hiện, và ngay sau đó, mẹ anh bắt đầu run rẩy.
Càng nghĩ, anh càng sợ.
“Mẹ, tại sao bọn họ lại bắt chúng ta? Con không làm gì sai, con rất ngoan, con muốn tìm cha.”
Mẹ anh dường như nghe thấy gì đó, lập tức bịt miệng anh, hoảng hốt nhìn quanh, rồi không nói một lời, ôm anh chạy về phía một cây đại thụ. Trên cây có một hốc cây nhỏ, chỉ vừa vặn cho anh chui vào.
“Bọn chúng có xe hơi, chúng ta chạy không thoát đâu.” Giọng mẹ anh run rẩy. “Ngoan nào, con hãy trốn tạm ở đây. Bất kể nghe thấy gì, con cũng không được phát ra tiếng động, nhớ chưa?”
Anh sợ hãi, dùng tay tự bịt miệng mình. Nhưng chỉ nhịn được hai giây, anh đã khóc thút thít, đưa tay ra níu lấy mẹ: “Mẹ ơi, con muốn mẹ.”
Mẹ anh nghiến răng, nhét anh vào hốc cây, vội vã nói:
“Mẹ không đùa đâu. Nghe mẹ nói này: nếu con dám lên tiếng, con sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Đợi khi bên ngoài không còn động tĩnh, con hãy lén chạy về hướng ngược lại với mặt trời. Đi một dặm, con sẽ thấy ngư dân và làng xóm, lúc đó mới được kêu cứu. Con trai mẹ học toán giỏi nhất, nói cho mẹ biết số điện thoại nhà là gì?”
Anh nghẹn ngào đọc ra số, nhưng vẫn ôm chặt cổ mẹ: “Con không muốn xa mẹ.”
Mẹ anh đột ngột tát anh một cái.
Anh sững sờ, đây là lần đầu tiên mẹ đánh anh.
Ngay sau đó, bà đỏ mắt, bịt chặt miệng anh, nghiến răng dặn:
“Nếu con còn lên tiếng, sẽ chết cả hai mẹ con! Nghe mẹ, bọn xấu sẽ tìm mọi cách dụ con ra ngoài. Nhưng con càng thông minh và dũng cảm, con càng không được mắc bẫy. Chỉ cần con ngoan ngoãn không lên tiếng, mẹ sẽ sớm quay lại tìm con! Đây là bài kiểm tra dành cho con, không được khóc, không được ra ngoài! Nhớ chưa?”
Anh rưng rưng gật đầu. Mẹ anh đặt một nụ hôn đầy lưu luyến lên trán anh, rồi quả quyết quay người, chạy về hướng ngược lại.
Vừa chạy, bà vừa hét lớn: “Thế Trừng! Thế Trừng! Trả con tôi lại đây!”
Không lâu sau, một chiếc xe hơi lao tới.
“Thấy rồi! Bà ta ở đó!”
Anh co rúm người trong hốc cây, nước mắt không ngừng chảy. Anh nhận ra rằng, một người có thể khóc mà không cần phải phát ra tiếng.
Từ xa, tiếng đàn ông vọng tới.
“Chạy nhanh đấy, nhưng chỉ có một mình, còn thằng bé đâu?”
Mẹ anh căm giận nói: “Bị đồng bọn các người bắt rồi!”
“Láo toét!”
Mẹ anh bật khóc lớn: “Tiền các người cũng cầm rồi, còn muốn gì nữa? Đồng bọn các người không chịu chia chác, định dùng con tôi để tống thêm tiền của ông nội nó. Chúng vừa chạy khỏi đây, xin các người, hãy giúp tôi tìm lại con tôi!”
“Đừng tin lời bà ta. Ta đoán thằng bé đang trốn đâu đó trong rừng. Này, cậu nhóc, mẹ cậu đang ở trong tay bọn ta. Nếu không ra, bọn ta sẽ ăn thịt mẹ cậu đấy.”
Anh nghe xong suýt nữa bò ra ngoài, nhưng cảm giác đau rát trên má làm anh nhớ lại cái tát của mẹ.
Mẹ nói, nếu anh phát ra tiếng, sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa. Mẹ chưa bao giờ lừa anh.
Ngay sau đó, tiếng bạt tai vang lên, giòn tan trong không khí.
“Nghe thấy chưa? Nếu còn trốn, bọn ta sẽ đánh chết mẹ cậu!”
Nhiều lần anh muốn lao ra ngoài, nhưng lời mẹ dặn như sợi dây vô hình, từng lần một kéo anh trở lại hốc cây.
“Chỉ cần con ngoan ngoãn không lên tiếng, mẹ sẽ sớm quay lại tìm con!”
Đúng vậy, bọn chúng đang lừa anh. Một người đau đớn sẽ khóc, nhưng bên ngoài chẳng nghe thấy tiếng khóc của mẹ. Có khi mẹ đã chạy thoát rồi.
Anh nghiến chặt răng, nước mắt lấp lánh ôm lấy đôi chân, không dám nhúc nhích.
Lát sau, những kẻ kia rời đi, bên ngoài trở nên yên tĩnh lạ thường.
Không còn tiếng người, cũng không có cả âm thanh lá cây xào xạc trong gió. Cả thế giới như chỉ còn mình anh.
Một nỗi sợ chưa từng có tràn ngập, khiến anh không thể tiếp tục nghe lời mẹ dặn mà ở yên trong hốc cây. Anh hoảng hốt bò ra ngoài, tìm mẹ.
Trong rừng không một bóng người.
Trên mặt đất là những vệt máu đỏ thẫm. Mẹ anh biến mất. Đám kẻ xấu cũng không còn.
Anh hoảng loạn quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào vệt máu mà khóc. Nhưng cổ họng như bị vật gì vô hình chặn lại, không thể phát ra tiếng.
Anh lảo đảo đứng lên, vừa khóc vừa lặng lẽ tìm mẹ. Đi được một đoạn, anh chợt nhớ lời dặn của mẹ.
“Chạy về hướng ngược với mặt trời, chạy đi! Chỉ cần con ngoan, mẹ sẽ sớm đến tìm con!”
Anh cắm đầu chạy, chạy mãi, không lâu sau nghe thấy tiếng ô tô phía sau. Bọn chúng quay lại.
“Cậu chủ nhỏ, đừng chạy nữa, mẹ cậu đang tìm cậu đấy.”
Anh không dám đáp lại.
Nhưng bọn chúng vẫn đuổi tới.
Ngay lúc đó, tiếng nổ như pháo vang lên lần nữa, lần này phát ra từ phía đối diện, và những tiếng thét đau đớn vọng lại từ xe phía sau.
Một nhóm người xuất hiện trước mặt, dẫn đầu là những gương mặt quen thuộc.
“Thiếu gia Thế Trừng!” Vài chiếc xe lao tới, có người nhanh chóng bế anh lên xe.
Anh giãy giụa điên cuồng, nỗi lo sợ tột độ khiến anh buồn nôn.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Người đàn ông trung niên ôm chặt lấy anh, trấn an, “Ngoan nào! Ông chủ và phu nhân đâu rồi?”
Mẹ, mẹ ơi, cứu mẹ! Anh gào thét trong lòng, nhưng dù hét đến khản cổ, cổ họng anh vẫn không thể phát ra một âm thanh nào.
Anh run rẩy toàn thân, vùng vẫy muốn nhảy xuống xe để tìm mẹ.
Anh không la hét, vì mẹ hứa sẽ tìm anh.
Nhưng mẹ đã không giữ lời. Dù anh tìm khắp nơi, cũng không còn thấy bóng dáng mẹ.
Bỗng chốc, trước mắt tối sầm, xung quanh biến thành một nhà xưởng xa lạ.
Tiếng cười lạnh của Lục Tam Gia vang lên bên tai.
“Ta hiểu rồi, tại sao ngươi lại căm hận chúng ta đến vậy, thì ra là để báo thù cho cha mẹ ngươi?”
“Chuyện đó rõ ràng không để lại dấu vết, ngươi rốt cuộc từ khi nào đoán ra là ta và Nhị ca làm?”
Cảnh tượng thay đổi, trở thành tiếng kêu gào và cầu xin của Khâu Lăng Vân.
“Có phục kích, cứu mạng!”
Trong bóng tối, một bóng người lao nhanh về phía anh.
Dù tầm nhìn đã mờ nhòa, anh vẫn lờ mờ nhận ra đó là một người quen.
“Đoàng, đoàng, đoàng…”
Đó không phải tiếng pháo, mà là tiếng súng.
“Lục tiên sinh, Lục tiên sinh.”
Ai đó gọi anh với giọng nói đầy lo lắng.
Là cô ấy!
Tim anh thắt lại bởi nỗi lo lắng mơ hồ. Anh đưa tay ra, muốn đẩy cô đi.
Đừng lo cho tôi, mau chạy đi!
Nhưng anh chỉ với vào khoảng không.
Lập tức, anh giật mình, toát mồ hôi lạnh, vội mở bừng mắt. Bên tai vang lên giọng nói mừng rỡ của một người.
“Lục tiên sinh, anh tỉnh rồi.”