Sáng sớm hôm sau, Văn Đình Lệ vừa thức dậy đã nhận được cuộc gọi từ Cao Tiểu Văn.
“Bạn hôm nay dậy sớm thế?” Văn Đình Lệ ngạc nhiên không tin vào tai mình.
Ở đầu dây bên kia, Cao Tiểu Văn ngáp dài.
“Không phải vì biết muộn chút nữa là bạn ra khỏi nhà sao. Có chuyện tối qua định nói với bạn nhưng sợ gây hiểu lầm với Lục tiên sinh nên không dám—tôi gặp Kiều Bảo Tâm hôm nọ.”
Thì ra tối qua cô ấy ấp úng là vì chuyện này.
“Này, Văn Đình Lệ, bạn có nghe không? Thật ra tôi với Kiều Bảo Tâm không quá thân, nhưng biết nhau. Vài hôm trước tôi cùng anh trai đến nhà họ Mạnh chơi, mới biết Kiều Bảo Tâm gần đây đang trốn ở chỗ cậu họ của cô ấy, Mạnh Kỳ Quang. Cô ấy nói sau khi thi đại học xong vốn định đăng ký vào một trường ở Thượng Hải, nhưng vì không chịu nổi sự kiểm soát của cha mẹ nên đổi sang đăng ký đại học ở Bắc Bình.”
Cao Tiểu Văn nhấp một ngụm nước rồi kể tiếp:
“Nhà họ Kiều lập tức náo loạn. Cha cô ấy nghi ngờ do cô ấy giao du với bạn bè không tốt nên mới cãi lời, giận quá mà cấm túc, bắt cô ấy sửa nguyện vọng về Thượng Hải, còn sắp xếp vài buổi xem mắt với những cậu ấm môn đăng hộ đối trong vùng. Nhưng Kiều Bảo Tâm không chịu. Gần đây cô ấy quen một luật sư trẻ họ Đồng từ Bắc Bình, hình như hai người đang bí mật qua lại.”
“Chuyện này Kiều phu nhân có biết không?”
“Kiều Bảo Tâm chẳng nói với ai. Tôi cũng chỉ tình cờ thấy ảnh của người đó cô ấy giấu trong phòng, mới biết cô ấy yêu đương. Giờ cô ấy lấy lý do phản đối hôn nhân sớm để đấu tranh với gia đình. May mắn là cậu họ Mạnh Kỳ Quang đứng về phía cô ấy, thế là cô ấy nhân cơ hội trốn đến nhà họ Mạnh. Cô ấy bảo cha mẹ có thể quản lý mọi người, nhưng không làm gì được cậu họ. Chỉ cần cha mẹ không đồng ý cho cô ấy học ở Bắc Bình, cô ấy sẽ không về nhà. À, cô ấy còn hỏi thăm cậu. Nghe nói dạo này bạn sống không tốt, cô ấy rất lo lắng.”
“Cô ấy nghe ai nói tôi sống không tốt?”
“Tôi cũng không rõ. Kiều Bảo Tâm là người đơn thuần, chắc vì chuyện của anh trai cô ấy nên luôn áy náy với bạn. Trừ khi bạnsống thật sự thoải mái, nếu không, cô ấy sẽ mãi không an lòng.”
Văn Đình Lệ thầm nghĩ, có lẽ Kiều phu nhân đã cấm không cho ai trong nhà nhắc đến tên cô. Kiều Bảo Tâm vốn được gia đình quản rất nghiêm, gần như bị tách biệt với xã hội, chắc không có cách nào để biết tình hình bạn cũ.
“Cô ấy có vẻ muốn gặp bạn gấp. Tôi sợ bạn không muốn nên không cho cô ấy số điện thoại nhà mới của bạn.”
Văn Đình Lệ thản nhiên nói:
“Bạn cứ bảo cô ấy, tôi cũng rất lo lắng cho cô ấy.”
“Vậy để tôi gọi lại cho cô ấy ngay.”
Vừa rửa mặt xong, điện thoại lại reo lên.
“Đình Lệ, dạo này bạn ổn không?” Giọng Kiều Bảo Tâm đầy lo lắng.
“Mình ổn lắm.” Văn Đình Lệ cười, “Bạn thì sao?”
“Chúng ta gặp nhau được không? Tháng trước mình về trường dự lễ tốt nghiệp, cô Hoàng đã bọc lại những giấy khen ngày trước của chúng ta, còn có mấy tấm ảnh chụp khi diễn chung, mình nghĩ bạn sẽ muốn giữ làm kỷ niệm. Ngoài ra, mình cũng có vài thứ muốn tặng bạn. Có lẽ sắp tới mình sẽ đi Bắc Bình, sau này khó gặp lại.”
Văn Đình Lệ ngẩn người, những ký ức cũ ùa về. Trước khi bị Kiều phu nhân ép rời khỏi trường, mọi thứ ở trường Tú Đức đều rất ấm áp. Đặc biệt là cô Hoàng và các bạn học, họ đã hết lòng giúp cô vượt qua khó khăn.
Nghĩ lại, cũng đã lâu cô chưa gặp cô Hoàng và các bạn. Cô liền đồng ý:
“Được, chiều nay chúng ta gặp ở quán cà phê gần trường Tú Đức nhé. Tiện thể thăm cô Hoàng luôn.”
Kiều Bảo Tâm có vẻ bối rối:
“Gần đây mình không thể ra ngoài. Hiện giờ mình đang ở nhà cậu họ, nếu ra ngoài sẽ bị người của cha bắt về. Hay là… cậu đến nhà họ Mạnh một chuyến?”
Dường như đoán trước Văn Đình Lệ sẽ từ chối, cô ấy vội vàng nói thêm:
“Yên tâm, ban ngày cậu mình không có nhà, chỉ có mình thôi. Mình muốn tận mắt thấy bạn sống tốt thế nào.”
Nghe đến đây, Văn Đình Lệ thoáng nghi ngờ rằng Kiều Bảo Tâm biết chuyện cô và Mạnh Kỳ Quang. Nhưng sau khi suy nghĩ, cô gạt bỏ nghi ngờ. Kiều Bảo Tâm là người ngay thẳng, chưa bao giờ toan tính điều gì.
Dẫu vậy, cô không đồng ý với lời mời của Kiều Bảo Tâm.
“Hay để khi nào bạn thoải mái hơn, chúng ta cùng về thăm trường Tú Đức? Hoặc hôm bạn đi Bắc Bình, mình sẽ ra ga tiễn. Dạo này mình bận quá, không thể đi được.”
Kiều Bảo Tâm đầy tiếc nuối:
“Bạn bận, mình hiểu. Ghi lại số điện thoại phòng mình đi, khi nào bạn rảnh và mình cũng thoải mái hơn, hãy gọi cho mình.”
Văn Đình Lệ ghi lại số điện thoại Kiều Bảo Tâm vừa cho.
Khi cô chuẩn bị ra ngoài, điện thoại lại reo.
Thím Chu ngạc nhiên: “Sáng nay đúng là nhộn nhịp, có phải Lục tiên sinh không?”
Cô cười, bước tới nhấc máy.
Hình ảnh nụ hôn với Lục Thế Trừng trong rạp chiếu phim đêm qua chợt hiện lên, khiến mặt cô bừng nóng. Trước khi thím Chu đến gần, cô đã nhanh chóng cầm ống nghe.
“Alo…” Giọng cô mềm mại.
Đầu dây bên kia lại là giọng nữ trầm ổn, dịu dàng.
“Chị Bình?!” Văn Đình Lệ hơi thất vọng, đó là Lệ Thành Anh.
Thấy thím Chu đã vào bếp, cô hạ giọng:
“Tối qua em gọi cho chị nhưng không liên lạc được.”
“Xin lỗi, sau đó tôi định gọi lại nhưng sợ làm phiền em. Về chuyện Đặng Thiên Tinh, người của tôi đã tra được chút manh mối. Hắn quả thực đang bí mật điều tra em, mấy lần thuê người trên phố Tứ Mã tìm phóng viên mua tin tức. Chi tiết cụ thể tôi sẽ nói khi gặp. Hai ngày tới, chúng ta phải gặp mặt sớm.”
Văn Đình Lệ cảm kích gật đầu:
“Được, em sẽ sắp xếp.”
“Còn một chuyện nữa tôi muốn nhờ em giúp.”
“Chị Lệ đừng nói vậy. Nếu không có chị giúp đỡ, em và Lục Thế Trừng khó thoát khỏi tay Bạch Long Bang. Có gì cần cứ nói.”
“Chúng tôi có một đồng đội từ Bắc Bình mất tích không rõ nguyên do. Tối qua đã tìm kiếm cả đêm nhưng vẫn chưa thấy tung tích. Trước khi mất tích, anh ấy có qua lại với một nữ sinh trường Tú Đức. Em biết đấy, chuyện yêu đương thường khó dò hỏi, nên đến giờ vẫn chưa biết cô gái đó là ai. Tôi nghĩ em từng học ở Tú Đức, chắc sẽ dễ dàng tìm hiểu hơn.”
“Tôi sẽ thử ngay. Chị gửi thông tin người đó cho em.”
“Anh ấy họ Đồng, 24 tuổi, tốt nghiệp ngành Luật, Đại học Yến Kinh. Tháng 3 năm nay vừa từ Bắc Bình đến Thượng Hải.”
Nói xong, Lệ Thành Anh đợi mãi không thấy Văn Đình Lệ trả lời.
“Có chuyện gì sao?”
Cô sực tỉnh: “Tình hình có khẩn cấp không?”
“Rất khẩn cấp. Anh ấy mang theo tài liệu quan trọng, chúng tôi cần liên lạc ngay. Người của tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng cách nhanh nhất vẫn là tìm cô nữ sinh kia, có lẽ là người cuối cùng gặp Đồng luật sư. Bây giờ mọi thứ giống như mò kim đáy biển.”
“Em hiểu. Tối nay em sẽ báo lại.”
Cúp máy, Văn Đình Lệ lập tức gọi cho Kiều Bảo Tâm.
Chiều hôm đó, từ đoàn phim về, Văn Đình Lệ thuê xe kéo tới nhà họ Mạnh.
Ngày mai cô phải đến công ty thử vai cho Nam Quốc Giai Nhân, tối lại có hẹn ăn tối với Lục Thế Trừng. Cô chỉ có buổi chiều rảnh để gặp Kiều Bảo Tâm.
Cô quyết định hành động nhanh gọn.
Đi được một đoạn, người phu xe bỗng quay lại, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Sao thế?” Văn Đình Lệ hỏi.
“Tôi thấy có xe kéo phía sau đang bám theo mình.”
Cô cố ý nhìn lại, quả nhiên cách đó không xa có một chiếc xe kéo. Nhưng khi cô quay đầu, chiếc xe đó rẽ sang đường khác.
Cô và phu xe đồng loạt thở phào.
Nhà họ Mạnh nằm ở khu vực hơi hẻo lánh, đi mất gần một giờ mới đến nơi.
Trong suốt quãng đường, Văn Đình Lệ siết chặt khẩu súng trong túi. Khi tới nơi, cô ôm gói đồ bước xuống. Đây là lần đầu cô đến tư gia của Mạnh Kỳ Quang. Qua cánh cổng sắt hoa văn đen, cô nhìn thấy ngôi nhà gạch đỏ kiểu Anh cũ kỹ nhưng trang nghiêm, với khoảng sân rộng phía trước.
Cô vừa ấn chuông, từ trong vườn vọng ra tiếng chó sủa.
Không lâu sau, một bà lão mặc áo trắng, quần đen, vẻ mặt nghiêm trang bước ra mở cổng.
“Cô là Văn tiểu thư? Mời vào.”
Văn Đình Lệ không vội bước vào, mà đứng mỉm cười trước cổng:
“Xin hỏi, ông Mạnh có nhà không?”
“Ông chủ đã ra ngoài từ sáng sớm rồi.”
Văn Đình Lệ thầm thở phào. Cô không hề nghĩ rằng Mạnh Kỳ Quang vẫn còn vương vấn mình, nhưng vì anh là một người đàn ông độc thân, việc cô đến thăm nhà một mình dễ gây hiểu lầm. Anh không ở nhà là tốt nhất.
Bước vào nhà, Văn Đình Lệ cố giữ mắt nhìn thẳng, nhưng vẫn thoáng thấy các bức thư pháp và tấm thảm trong sảnh. Phong cách bài trí của Mạnh Kỳ Quang toát lên vẻ đơn giản nhưng tao nhã.
“Bảo Tâm còn trên lầu phải không?” Cô đứng dưới chân cầu thang nhìn lên.
“Tiểu thư của chúng tôi sắp xuống ngay.”
“Làm phiền báo lại với cô ấy, tôi muốn lên lầu gặp trực tiếp.”
Nhớ lại chiếc xe kéo bám theo mình trên đường, Văn Đình Lệ nói thêm:
“Có thể cho tôi mượn điện thoại của quý phủ không?”
Cô vừa gọi xong cho Lệ Thành Anh thì Kiều Bảo Tâm từ trên lầu bước xuống.
“Đình Lệ!” Cô ấy cao hơn trước, gầy đi trông thấy, sắc mặt nhợt nhạt, dáng vẻ đầy tâm sự. Vừa xuống tới nơi, cô đã nắm chặt tay Văn Đình Lệ:
“Bạn đến rồi, chúng ta vào phòng khách nhỏ nói chuyện.”
Văn Đình Lệ lặng lẽ mở gói đồ mang theo, đưa cho Kiều Bảo Tâm xem.
Kiều Bảo Tâm sững sờ rồi nở nụ cười rạng rỡ, không chút do dự kéo Văn Đình Lệ lên lầu.
Văn Đình Lệ mang đến một bộ phục trang và tóc giả bị loại bỏ từ đoàn phim. Hai người vừa vào phòng đã bận rộn ngay.
“Bạn đã lâu không ra ngoài rồi.” Văn Đình Lệ đội mái tóc xoăn đen lên đầu Kiều Bảo Tâm. “Lâu lâu gặp nhau mà chỉ nói chuyện trong nhà thì chán lắm. Chúng ta ra ngoài dạo phố cho khuây khỏa. Yên tâm, với diện mạo này, ngay cả người của cha bạn cũng không nhận ra đâu.”
Kiều Bảo Tâm cười:
“Đừng cài tóc chặt quá, lát về tháo ra lại đau.”
Tiếp đó, Văn Đình Lệ lấy phấn hóa trang của đoàn phim bôi lên mặt Kiều Bảo Tâm. Hai người từng diễn kịch chung ở trường Tú Đức, rất có kinh nghiệm trong việc hóa trang. Chỉ trong chốc lát, Kiều Bảo Tâm đã hóa thành một bà cô trung niên mặt mày vàng vọt.
Cả hai cùng nhìn vào gương, bật cười.
“Xấu quá!”
“Không xấu thì làm sao ra đường được?”
Sau một hồi cười đùa, Kiều Bảo Tâm dường như trở lại vẻ hoạt bát ngày nào. Hai cô gái tay trong tay bước ra khỏi phòng. Kiều Bảo Tâm chợt nhớ ra:
“Chết thật! Nếu cậu họ về mà không thấy mình, chắc chắn sẽ lo lắng. Để mình gọi điện cho cậu ấy trước. Còn nữa, mấy thứ mình định tặng bạn vẫn chưa lấy. Bạn đợi ở sảnh một chút nhé.”
Văn Đình Lệ đành xuống lầu. Một người hầu thấy khách phải đứng đợi trong sảnh thì không tiện, liền mời cô vào phòng khách nhỏ bên phải ngồi, rồi dâng một tách trà hoa.
Chợt từ cổng vọng vào tiếng nói chuyện. Có ai đó vừa bước vào.
“Có khách à?” Một giọng nam trẻ cất lên.
Người hầu vội đáp:
“Dạ, bạn học của tiểu thư đang ngồi trong phòng khách, đã dâng trà rồi.”
“Bạn học của Bảo Tâm?” Mạnh Kỳ Quang nhàn nhạt hỏi: “Cô ấy đâu?”
Vừa nói, anh vừa bước qua sảnh. Có vẻ tò mò xem ai là bạn học đến tìm Kiều Bảo Tâm, anh liếc vào phòng khách nhỏ, lập tức dừng bước khi thấy Văn Đình Lệ.
Văn Đình Lệ đứng dậy chào:
“Chào Mạnh tiên sinh.”
Mạnh Kỳ Quang nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi lạnh nhạt nói:
“Hóa ra là cô Văn. Lâu ngày không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
“Tôi vẫn khỏe. Cảm ơn ngài đã hỏi thăm.”
Mạnh Kỳ Quang nhếch môi, quay sang người bên cạnh:
“Hãy tiếp đãi cô Văn chu đáo.”
Dứt lời, anh bước lên lầu. Nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp một bà cô trung niên xa lạ mặc áo dài xanh bước xuống, khiến anh thoáng giật mình.
“Là cháu đây, cậu họ!” Kiều Bảo Tâm cười khúc khích chạy xuống, đứng trước mặt Mạnh Kỳ Quang. “Đến cậu cũng không nhận ra cháu à?”
“Cái gì thế này?” Mạnh Kỳ Quang bật cười, “Làm tôi hết hồn.”
“Cháu muốn cùng Đình Lệ ra ngoài dạo phố.” Cô nhí nhảnh nói. “Không hóa trang thế này thì làm sao đi được.”
Mạnh Kỳ Quang nghĩ bụng, chắc chắn đây là ý của Văn Đình Lệ. Anh liếc cô một cái đầy ẩn ý, nhưng không vạch trần. Anh quay sang Kiều Bảo Tâm:
“Cần dùng xe không? Để anh Cao chở hai đứa đi.”
“Không cần đâu ạ. Chúng cháu chỉ đi loanh quanh gần đây, sẽ về ngay thôi.”
Mạnh Kỳ Quang không nói gì thêm, dặn người đưa hai cô ra ngoài, rồi tự mình lên lầu.
Ra khỏi nhà họ Mạnh, Văn Đình Lệ không khỏi hỏi Kiều Bảo Tâm:
“Mạnh tiên sinh có kể chuyện hôm nay với mẹ cậu không?”
“Yên tâm đi, cậu mình xưa nay kín miệng lắm. Nếu không, mình đã chẳng dám trốn đến đây.”
Văn Đình Lệ gật đầu. Kiều phu nhân đến giờ vẫn căm ghét cô. Nếu bà nghe chuyện này, không chừng sẽ đến gặp Lục Thế Trừng để dựng chuyện gì đó. Tuy anh chẳng buồn để tâm, nhưng cô không muốn bất kỳ ai có cơ hội gây chia rẽ giữa mình và Lục Thế Trừng.
Chính vì không muốn nấn ná ở nhà họ Mạnh, cô mới nghĩ ra cách giúp Kiều Bảo Tâm hóa trang để ra ngoài.
Mạnh Kỳ Quang chắc hẳn đã đoán ra ý định của cô, nếu không, ánh mắt vừa rồi sẽ không mang hàm ý sâu xa như vậy. Người đàn ông này thật đáng sợ vì quá thông minh.
Chắc anh ta đang cười thầm, cho rằng cô tự đa tình—nhưng cũng chẳng sao.
Hai người bàn bạc rồi quyết định đến một nơi vắng vẻ hơn. Họ gọi một chiếc xe kéo đến ngôi trường tiểu học của giáo hội gần đó.
Ngôi trường này đã đóng cửa từ lâu, khu vực xung quanh khá hẻo lánh, đường phố vắng vẻ, không có mấy người qua lại, và chẳng thấy một quán cà phê nào. Mãi mới tìm được một tiệm ăn nhỏ ở góc đường, dù cửa tiệm trông khá bẩn, nhưng lại hợp ý Kiều Bảo Tâm.
Sau khi ngồi xuống, Kiều Bảo Tâm nhìn ra góc phố, vẻ ngẩn ngơ. Ngược lại, Văn Đình Lệ cảnh giác quan sát xung quanh. Một lúc sau, Kiều Bảo Tâm nghiêng đầu nhìn cô.
“Dạo này bạn sống ổn thật chứ? Đừng gạt mình nhé.” Cô ấy nắm lấy tay Văn Đình Lệ.
“Bạn rốt cuộc nghe ai nói mình sống không tốt?” Văn Đình Lệ tò mò.
Kiều Bảo Tâm hơi lúng túng, nhưng vẫn kể lại câu chuyện:
“Mình nghe ở nhà La Thục Hồng. Bạn cũng biết, chị ấy từng đóng phim, quen biết nhiều người trong giới nghệ thuật. Tối đó, có ai đó nhắc đến việc Hoàng Kim Ảnh Nghiệp đang chuẩn bị quay một bộ phim lớn. Họ bảo vai diễn của bạn sắp bị thay, nói chuyện đó chẳng lạ gì với một người mới như bạn. Mình nghĩ bạn đã chuẩn bị lâu như vậy, nếu không được đóng, chắc sẽ buồn lắm.”
“Thật là nhảm nhí. Nếu mình bị thay vai, sao chính mình lại không biết? Người đó là ai?”
Kiều Bảo Tâm lắc đầu:
“Hắn đứng trong đám khách nam, mình không thấy rõ mặt. Lúc đó khói thuốc nồng quá, mình chỉ nghe loáng thoáng từ xa. Sau đó cậu họ đến, người kia im lặng luôn, mình cũng không để ý thêm.”
Văn Đình Lệ muốn lập tức về công ty kiểm tra, nhưng việc chính hôm nay còn chưa xong, đành tạm nhịn. Cô cầm lấy tay Kiều Bảo Tâm, nhẹ giọng:
“Kể mình nghe tình hình của bạn đi. Sao bạn gầy thế này? Gần đây có phải cãi nhau với gia đình nhiều không?”
Nghe vậy, Kiều Bảo Tâm phẫn nộ:
“Nhà đó, mình không ở thêm được một ngày nào nữa! Ông nội sắp đặt hôn sự cho anh trai mình chưa đủ, giờ lại định quyết định luôn hôn nhân của mình. Mình không để họ đạt được mục đích đâu! Lần này mình nhất định đến Bắc Bình!”
Văn Đình Lệ nhìn cô đầy cảm thông. Cô hoàn toàn hiểu và ủng hộ Kiều Bảo Tâm, nhưng cũng biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như cô ấy nghĩ. Ngay cả anh trai cô, Kiều Hạnh Sơ, còn không thể chống lại gia đình, huống hồ Kiều Bảo Tâm vẫn còn đang đi học. Với một gia đình cổ hủ như nhà họ Kiều, con cái không bao giờ được phép có suy nghĩ riêng.
Tuy vậy, cô vẫn nghiêm túc nói:
“Nếu cần mình giúp gì, cứ nói. Bạn có bạn ở Bắc Bình chưa? Đã liên hệ với trường học ổn thỏa chưa? Mình chỉ lo bạn sẽ gặp khó khăn. Hay để mình nhờ người tìm vài bạn đáng tin ở Bắc Bình giúp bạn nhé.”
Kiều Bảo Tâm xúc động:
“Đình Lệ, bạn thật tốt. Nhưng bạn yên tâm, trường bên đó đã có người bạn giúp mình liên hệ rồi. Điểm thi của mình đủ vào Đại học Sư phạm Nữ sinh. Phòng tuyển sinh đã xem hồ sơ và chấp nhận cho mình nhập học.”
Nói đến đây, hai má Kiều Bảo Tâm bỗng ửng hồng.
“Bạn? Bạn có bạn ở Bắc Bình?”
Chắc chắn phải là người thân thiết lắm, nếu không, việc chạy trường nộp hồ sơ đã tốn không ít công sức.
Kiều Bảo Tâm biết không thể giấu, ngượng ngùng gật đầu:
“Anh ấy họ Đồng, tốt nghiệp ngành Luật, Đại học Yến Kinh. Chính anh ấy đã giúp mình liên hệ với trường.”
Dưới sự gặng hỏi của Văn Đình Lệ, Kiều Bảo Tâm xấu hổ kể về lần đầu gặp Đồng Triệu Huy.
Lần đầu nghe tên anh là từ cô Hoàng ở trường. Có lần trường mời một giáo sư khoa Luật, Đại học Thánh John đến giảng bài. Sau buổi học, cô Hoàng kể rằng một người hàng xóm nghèo của cô vướng vào kiện tụng, dù lẽ phải thuộc về họ nhưng không đủ tiền theo kiện, suýt mất hết tiền tích cóp. May thay, một luật sư trẻ họ Đồng nghe chuyện, chủ động giúp họ thắng kiện mà không lấy phí. Anh ấy mới ra trường, hoàn cảnh không khá giả, nhưng rất có tinh thần chính nghĩa.
Một lần khác, khi Kiều Bảo Tâm đến nhà cô Hoàng đưa đồ, cô tình cờ gặp Đồng Triệu Huy trong hẻm.
“Và từ đó, bọn mình quen nhau.” Cô ấy ngập ngừng kể, “Lúc mới quen, anh ấy hoàn toàn không biết tình hình gia đình mình. Khi nghe cha mẹ ép mình đi xem mắt, anh rất ngạc nhiên. Mình đành kể hết nỗi khổ cho anh. Anh liền giúp mình liên hệ với trường ở Bắc Bình, khuyên mình ra ngoài học hỏi, chú tâm vào việc học. Anh nói chỉ khi đứng vững trong xã hội, mình mới có thể tự do.”
Nghe đến đây, Văn Đình Lệ vừa vui mừng cho Kiều Bảo Tâm, vừa trêu chọc:
“Anh ấy gan thật, không sợ nhà bạn kiện vì tội dụ dỗ à?”
“Anh ấy chẳng sợ gì cả. Anh ấy là người tự do và dũng cảm nhất mình từng gặp. Anh ấy nói nếu gia đình cắt nguồn kinh tế của mình, anh ấy sẽ lo học phí và chi phí sinh hoạt cho mình, vì giờ anh ấy đã bắt đầu kiếm được tiền. Bạn không biết đâu, dù làm gì, anh ấy cũng có nguyên tắc riêng. Cha mẹ anh ấy là giáo viên ở Bắc Bình, gia đình tuy nghèo nhưng rất cởi mở và tự do.”
Rõ ràng Kiều Bảo Tâm rất thích Đồng Triệu Huy, đôi mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng tràn đầy tình cảm.
“Mỗi khi nghe anh ấy nói chuyện, rồi so với mấy cậu ấm mà cha sắp xếp cho mình gặp mặt, mình thật không thể chịu nổi. Có người thì thông minh, hiểu biết; có kẻ đầu óc chỉ toàn ăn chơi. Bạn nói xem, sau khi gặp được người như Đồng Triệu Huy, làm sao mình có thể đồng ý gả cho mấy tên công tử bột đó? Đình Lệ, bạn …”
Giọng cô nhỏ dần:
“Bạn có hiểu được cảm giác của mình không?”
“Hiểu chứ, mình hoàn toàn hiểu. Xem ra mọi việc ở Bắc Bình anh ấy đã giúp bạn sắp xếp đâu vào đấy rồi. Bạn định khi nào đi? Anh ấy sẽ đi cùng bạn chứ?”
Gương mặt Kiều Bảo Tâm thoáng hiện nét u ám.
“Mình không liên lạc được với anh ấy. Hai ngày nay anh ấy như biến mất vậy. Trước đây ngày nào anh ấy cũng gọi hai ba cuộc, giờ thì không một cuộc nào. Đình Lệ, bạn nói xem, có phải anh ấy đã gặp chuyện gì không?”
Cô lo lắng xoắn chặt hai tay, như thể sắp khóc. Văn Đình Lệ trấn tĩnh, an ủi:
“Đừng lo, bạn biết chị Á Kiều không? Chị ấy cũng học Luật. Từ khi làm việc tại văn phòng luật sư Bao Á Minh, chị ấy thường xuyên đi công tác, có khi cả tuần không liên lạc được. Biết đâu Đồng luật sư cũng bận việc gì đó. Chắc anh ấy sẽ gọi cho bạn ngay khi rảnh.”
“Nhưng mà—”
“Thế này đi, bạn không tiện ra ngoài, để mình giúp bạn dò hỏi.” Văn Đình Lệ chân thành nói. “Bạn còn nhớ cuộc gọi cuối cùng của anh ấy nói gì không? Anh ấy có nhắc đến nơi nào hoặc gặp ai không?”
Kiều Bảo Tâm trầm ngâm một lúc.
“Hai hôm trước, khoảng 8 giờ rưỡi sáng, anh ấy gọi. Mình nghe bên đó khá ồn ào, nên hỏi anh ấy đang ở đâu. Anh bảo đang ở chợ Trần Gia, khu Nam Thị, vừa ăn một bát mì hành ở vỉa hè. Anh ấy còn đùa rằng mì ở đó ngon hơn trong trung tâm. Mình hỏi anh đến Nam Thị làm gì, anh nói có một khách hàng sống ở đó, hẹn gặp buổi sáng.”
“Anh ấy đi một mình à?”
“Chắc là một mình. Mình không nghe thấy anh nói chuyện với ai khác. Nói xong, anh ấy bảo bận rồi cúp máy. Sau đó thì…” Kiều Bảo Tâm cắn môi, vẻ lo lắng. “Nếu cứ thế này, chắc mình phải nhờ cậu họ giúp tìm anh ấy. Nhưng cậu ấy dù kín miệng đến đâu, cũng là em trai mẹ mình. Nếu biết mình có bạn trai, mẹ sẽ làm loạn lên. Đình Lệ, mình không biết phải làm sao nữa.”
Văn Đình Lệ ghi nhớ mọi thông tin, rồi nhẹ nhàng trấn an:
“Để mình lén dò hỏi giúp bạn. Mình mới quen vài người làm báo, họ quen biết rộng, lại kín tiếng. Nhờ họ giúp, chắc sẽ sớm có manh mối. Trước khi tìm thấy Đồng luật sư, mình tuyệt đối sẽ không để gia đình bạn hay biết gì.”
Kiều Bảo Tâm rưng rưng nói:
“Ban đầu chỉ định gặp bạn trò chuyện, không ngờ lại khiến bạn bận lòng thế này.”
Hai người chia tay ở cửa tiệm ăn. Kiều Bảo Tâm sợ ra ngoài lâu sẽ khiến cậu họ lo lắng, liền vội vã lên xe kéo rời đi. Văn Đình Lệ ở lại, tìm một bưu điện gần đó.
Khu này quá hẻo lánh, tìm mãi chẳng thấy bưu điện, cuối cùng, cô mới tìm được một chiếc điện thoại công cộng trong một cửa hàng buôn bán hải sản và yến sào của người Quảng Đông. Đây là một cửa hiệu lâu năm nhưng kinh doanh ế ẩm, nhân viên trong tiệm còn nhiều hơn khách.
Chiếc điện thoại đặt ở cuối hành lang tầng hai, gần nhà vệ sinh.
Lên đến nơi, Văn Đình Lệ cầm ống nghe, cảnh giác nhìn quanh. Hành lang dài rộng, ngoài cô ra không có ai. Sau khi kiểm tra xung quanh, cô thả lỏng đôi chút.
Khi điện thoại kết nối, cô thấp giọng thuật lại toàn bộ tình hình Đồng Triệu Huy trước khi mất tích cho Lệ Thành Anh.
Lệ Thành Anh nghe xong, giọng đầy phấn chấn:
“Cậu ấy mất tích ở Nam Thị?! Thảo nào! Cảm ơn em, Tiểu Văn. Cuối cùng cũng có chút manh mối.”
Văn Đình Lệ biết rõ khả năng của Lệ Thành Anh. Lần trước khi Bạch Long Bang bắt cóc mẹ của Chu Tử Hà, chính Lệ Thành Anh đã nhanh chóng tìm ra tung tích của bà và giải cứu thành công. Với tình hình hiện tại, cô tin rằng nếu Đồng Triệu Huy còn sống, sớm muộn gì cũng có tin tức. Nhưng điều cô sợ nhất là…
“Có tin gì, chị báo ngay cho em nhé. Bạn em lo lắng lắm.”
“Được. Trước tiên, cẩn thận với chiếc xe theo dõi em. Đồng đội tôi trên đường gặp chút trục trặc, có lẽ sẽ đến muộn. Tạm thời, em hãy tìm nơi đông người mà ở. Khi chúng tôi đến, sẽ cùng nhau hành động, nhất định bắt được kẻ bám đuôi!”
Lời nói của Lệ Thành Anh làm lòng cô ấm lại. Gác máy, Văn Đình Lệ chuẩn bị xuống lầu. Khi vô tình ngước mắt, cô thấy từ cửa sổ của tiệm có thể nhìn thấy một góc sông Tô Châu.
Cô chợt nhớ đến Ngân hàng Lực Tân của nhà họ Lục nằm bên dòng sông này.
Thì ra nơi đây cách chỗ anh ấy gần thế… Cô chống tay lên bệ cửa sổ, ngắm nhìn xa xăm.
Nhưng không, vẫn còn rất xa. Ít nhất cô chẳng thể thấy được tòa nhà của nhà họ Lục.
Lục Thế Trừng bây giờ đang làm gì nhỉ… Một cảm giác bồn chồn dâng lên. Cô quay lại, nhấc điện thoại gọi đến Ngân hàng Lực Tân.
“Lục tiên sinh rời đi từ trưa rồi, cô là Văn tiểu thư đúng không?” Giọng quản lý ngân hàng vui vẻ. “Cần tôi giúp cô liên hệ với ông Khuông không? Ông ấy chắc biết Lục tiên sinh đang ở đâu.”
“Ồ, không cần đâu.” Cô cười nhẹ, ngắt máy. Không nên, như thế chẳng khác gì đang theo dõi hành tung của anh ấy.
Đã hẹn lúc 6 giờ rưỡi gặp nhau trước cổng Đại học Hỗ Giang, vậy mà lại gọi điện trước làm gì.
Văn Đình Lệ vừa nghĩ vừa bước xuống lầu, tâm trạng vui vẻ. Khi đến đầu cầu thang tầng hai, bỗng từ nhà vệ sinh công cộng phía sau vang lên tiếng “rầm” do cánh cửa bị đẩy mạnh, tiếp đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập hướng thẳng về phía cô.
Nếu là trước đây, Văn Đình Lệ chắc chắn không thể kịp phán đoán và phản ứng. Nhưng hôm nay cô đã hai lần cảm thấy có người theo dõi, vì vậy sẵn trong lòng đã có sự đề phòng.
Thêm nữa, dạo gần đây khi học bắn súng cùng Lệ Thành Anh và y tá trưởng Lưu, cô cũng luyện được vài động tác cơ bản để đối phó với các cuộc tấn công bất ngờ. Ngay lúc nhận ra điều bất thường, cô lập tức né sang một bên.
Kẻ kia rõ ràng không ngờ Văn Đình Lệ lại có thân thủ nhanh nhẹn đến thế, không kịp đề phòng, liền lảo đảo ngã xuống cầu thang.
Văn Đình Lệ thầm reo lên, nhưng kẻ đó dựa vào ưu thế về chiều cao, bất ngờ đưa tay chộp lấy cánh tay cô, kéo cả cô xuống cầu thang theo.
Trong cơn hoảng hốt, Văn Đình Lệ chỉ kịp dùng tay che mặt, cả người lăn lộn mấy bậc thang. Dừng lại được thì mắt cô thấy đầy những chấm sáng lấp lánh, toàn thân đau nhức như muốn rã rời.
May mắn là cô kịp che mặt. Nếu cú ngã vừa rồi đập thẳng mặt xuống, không chừng răng cửa đã gãy, hoặc bị rạch một vết lớn trên má, dung nhan coi như hỏng.
Kẻ kia vóc dáng to lớn, dù cũng ngã xuống nhưng không bị thương nặng như cô. Hắn loạng choạng đứng dậy trước.
Ánh mắt Văn Đình Lệ thoáng lạnh lẽo, cô rút khẩu súng ngắn, nhắm ngay mắt cá chân của hắn định bắn.
Đúng lúc này, nhân viên trong cửa hàng chạy ra, hô lớn:
“Có chuyện gì vậy?”
Văn Đình Lệ buộc phải giấu súng dưới thân, nghiến răng nói:
“Hắn cướp đồ của tôi, mau bắt lấy hắn!”
Nhân viên nghe thế liền xông ra đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại, mặt mày thất vọng:
“Hắn chạy mất rồi, cả chiếc xe đạp trước cửa cũng không thấy đâu. Cô mất gì vậy? Rõ là có chuẩn bị từ trước.”
Văn Đình Lệ hồi tưởng lại tình hình lúc nãy. Không phải Đặng Thiên Tinh, kẻ đó đội mũ lưỡi trai, mặt bịt kín bằng khăn quàng cổ, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy một phần gương mặt, làn da đen sạm, ngoài ra không thấy gì khác.
Hai người phụ nữ đỡ cô đứng dậy. Văn Đình Lệ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, cảm thấy tay dính dính. Nhìn xuống thì lòng bàn tay và khuỷu tay đều rướm máu, chắc lúc nãy trong hoảng loạn cô đã bám vào lan can cầu thang, bị cạnh sắc cào rách da.
Cô cắn răng chịu đau, lấy tiền trong túi, đưa cho một trong hai người phụ nữ.
“Làm phiền chị gọi giúp tôi một cuộc điện thoại từ tầng hai. Cứ nói tôi họ Văn.”
Mọi người lần lượt tản đi, chỉ còn một phụ nữ nhiệt tình dìu cô ra ngoài. Trước cửa tiệm có hai chiếc ghế mây dành cho khách nghỉ chân, cô ấy giúp Văn Đình Lệ ngồi xuống.
“Hay để tôi gọi xe từ hãng cho cô nhé.”
“Không cần đâu, bạn tôi sắp tới rồi. Chị cứ đi làm việc của mình, tôi sẽ tự gọi xe kéo đến bệnh viện.”
Người phụ nữ lắc đầu:
“Giờ này xe kéo đều ra bến Thượng Hải đón khách rồi, ở đây đợi nửa ngày cũng chưa chắc gọi được.”
“Văn Đình Lệ!”
Tiếng gọi vang lên từ bên kia đường. Đó là Kiều Bảo Tâm. Hai người đều có tâm sự, lúc trước Kiều Bảo Tâm để quên túi ở quán ăn vặt mà không hay. May sao cô nhớ ra, quay lại tìm thì thấy Văn Đình Lệ ngồi trước cửa tiệm, tay đầy máu.
“Sao thế này?” Kiều Bảo Tâm vừa sợ vừa giận.
Văn Đình Lệ hậm hực nói:
“Bị ám toán.”
Người phụ nữ thấy bạn cô tới liền yên tâm quay vào trong.
“Bạn bị thương không nhẹ, để mình đưa bạn đi bệnh viện ngay.”
“Bạn thế này còn đi cùng mình? Không sợ mẹ bạn biết mà bắt về à? Mình gọi xe rồi, đừng lo.”
Kiều Bảo Tâm lo lắng:
“Giờ này hãng xe cũng không đến nhanh đâu. Hay bạn về nhà mình, để mìnhnhờ cậu họ đưa đi bệnh viện.”
Văn Đình Lệ lắc đầu:
“Mình đã gọi cho một người bạn khác, xe sẽ đến ngay. Mình không sao đâu, chỉ trầy xước chút thôi.”
Kiều Bảo Tâm sốt ruột chạy đi tìm xe. Cuối cùng cô cũng đón được một chiếc xe kéo, nhưng nghĩ kỹ, đến bệnh viện gần nhất ở bên kia sông Tô Châu cũng mất hơn nửa giờ. Nếu có xe hơi, chỉ cần mười phút là đến nơi, mà còn được chăm sóc tốt hơn.
Kiều Bảo Tâm trong lúc gấp gáp liền ra lệnh cho xe kéo chạy thẳng về Mạnh phủ.
Văn Đình Lệ vẫn đứng tại chỗ chờ xe, cơn choáng váng vì cú ngã vừa rồi dần qua đi, thay vào đó là cảm giác đau đớn khắp nơi. Cánh tay cô bị một vết cắt sâu, còn vai dường như đã va đập rất mạnh. Ban nãy cô còn mừng vì mặt mũi không bị tổn thương, nhưng nhìn lại cơ thể, rõ ràng những vết thương này sẽ ảnh hưởng đến buổi thử vai ngày mai.
Kẻ kia rõ ràng nhằm vào vai diễn trong “Giai Nhân Nam Quốc” mà ra tay.
Suy nghĩ này khiến cô càng thêm lo lắng. Đưa mắt nhìn ra đầu đường, Văn Đình Lệ mong ngóng chiếc xe do người phụ nữ kia giúp gọi. Đối phương không ai khác, chính là Lục Thế Trừng. Khi gặp nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ đến luôn là anh.
Dù Lục Thế Trừng không ở văn phòng lúc này, nhưng quản lý nói rõ rằng có thể tìm được Khuông Chí Lâm. Cô chỉ hy vọng ông ấy nhận điện thoại và lập tức phái xe đến đón. Với khả năng của Khuông Chí Lâm, chắc chắn ông sẽ sắp xếp cho cô tới bệnh viện gần nhất để kiểm tra.
Cô biết rằng với các vết thương ngoài, việc điều trị càng sớm càng tốt sẽ giúp giảm thiểu tổn thương. Dù thế nào, cô cũng phải giữ trạng thái tốt nhất cho buổi thử vai ngày mai.
Văn Đình Lệ lau mồ hôi trên má, không rời mắt khỏi hướng đầu đường.
Kiều Bảo Tâm vừa bước vào nhà đã lớn tiếng gọi:
“Cậu nhỏ!”
Mạnh Kỳ Quang đang nghe điện thoại trong phòng khách, nghe vậy liền hờ hững quay đầu lại:
“Sao thế?”
Kiều Bảo Tâm không để anh hỏi thêm, kéo ngay anh ra ngoài:
“Cậu nhỏ, mau ra ngoài với cháu!”
Mạnh Kỳ Quang giật tay lại, cau mày:
“Đi đâu chứ? Không thấy cậu đang nghe điện thoại sao? Đầu óc rối tinh cả lên, lại muốn làm gì nữa đây?”
“Văn Đình Lệ vừa bị ám toán ngoài phố!” Kiều Bảo Tâm cuống quýt, nói năng lộn xộn. “Lúc cháu đi, cô ấy vẫn đang chảy máu. Cậu nhỏ, mau lái xe đưa cô ấy tới bệnh viện đi!”
Mạnh Kỳ Quang sầm mặt, đặt điện thoại xuống, vơ lấy chiếc áo khoác trên ghế sô pha.
“Cô ấy ở đâu?”
Văn Đình Lệ ngồi trên ghế mây, chờ thêm một lúc vẫn không thấy xe đến.
Có lẽ Khuông Chí Lâm đang bận, hoặc thậm chí quản lý kia cũng đã tan ca.
Cô không thể ngồi đây chờ mãi. Văn Đình Lệ gắng gượng đứng dậy, định vào nhờ nhân viên trong tiệm gọi xe. Nhưng vừa vịn vào lưng ghế để đứng lên, vai trái của cô như bị ai đấm mạnh một cú, đau đến thấu xương. Lại thêm việc đứng dậy quá nhanh khiến cô thấy đầu óc quay cuồng.
Ngay khi tâm trạng đang rối bời vì lo buổi thử vai ngày mai có nguy cơ hỏng bét, đột nhiên từ sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Một người nhanh chóng chạy tới đỡ lấy cô.
Cô quay đầu lại, vừa nhìn thấy đã vui mừng khôn xiết.
Là Lục Thế Trừng.
“Sao anh lại đến đây?”
Trán Lục Thế Trừng lấm tấm mồ hôi, gương mặt hiện rõ sự lo lắng. Anh vội vàng đỡ Văn Đình Lệ ngồi xuống, rồi quỳ một gối kiểm tra vết thương của cô.
“Có người ám toán em.” Văn Đình Lệ giọng nghẹn ngào, đôi mắt ầng ậc nước, đầy ủy khuất nói: “Em vừa gọi điện trong tiệm, có gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đẩy em từ tầng hai xuống. Không, anh đừng tìm, hắn chạy mất rồi.”
Ánh mắt Lục Thế Trừng lóe lên vẻ giận dữ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh cẩn thận đỡ cô đứng dậy, khẽ nhướng mày ra hiệu.
[Em có đi được không?]
“Đi được.” Văn Đình Lệ đã thấy xe của anh đỗ ngay bên đường, vội nắm lấy tay anh, gắng gượng bước vài bước, nhưng vừa nhấc chân đã đau đến rít lên.
Lục Thế Trừng không nói một lời, liền bế cô lên.
Văn Đình Lệ khựng lại, nhưng không phản kháng. Cô đỏ mặt, tựa đầu vào ngực anh.
Cô nghe rõ nhịp tim Lục Thế Trừng đang đập rất nhanh, chứng tỏ anh vô cùng lo lắng. Nhưng điều đó lại khiến lòng cô an tâm hơn bao giờ hết.
“Anh từ đâu chạy đến vậy? Sao đến nhanh thế? Có phải anh nhận được cuộc gọi từ ông Khuông không?” Sự an toàn khiến cô nói nhiều hơn.
Bên kia đường, Mạnh Kỳ Quang dừng xe, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mặt.
Kiều Bảo Tâm thì ngẩn người. Hóa ra là Lục Thế Trừng.
Không trách Văn Đình Lệ kiên quyết không nhờ cô gọi xe.
Thì ra ngân hàng Lực Tân của Lục gia ở gần đây.
Nhưng tốc độ của Lục Thế Trừng vẫn khiến cô bất ngờ. Chắc hẳn vừa nghe tin anh đã lập tức bỏ dở công việc để chạy đến đây.
Chỉ khi đặt một người trong lòng, người ta mới làm như vậy. Kiều Bảo Tâm vừa ngạc nhiên, vừa cảm động. Không biết mối quan hệ của hai người họ đã tiến triển đến mức nào rồi.
Nhìn Văn Đình Lệ lúc này, rõ ràng cô cực kỳ tin tưởng và mến mộ Lục Thế Trừng. Từ lúc anh xuất hiện, cô chỉ chăm chăm nhìn anh, không hề để ý tới chiếc xe của Mạnh Kỳ Quang đang đỗ ngay đó.
Mạnh Kỳ Quang mặt lạnh tanh, rút một điếu thuốc từ túi áo. Nghĩ đến Kiều Bảo Tâm bên cạnh, anh lại cất điếu thuốc, bực bội bẻ gãy đôi rồi ném qua cửa sổ.
“Xong rồi, bạn tốt của cháu có người đưa đón. Giờ cậu về được chưa?”
Kiều Bảo Tâm lén nhìn sắc mặt của Mạnh Kỳ Quang, nở nụ cười ngượng nghịu:
“Cháu chỉ muốn nhìn qua xem sao thôi. Cậu nhỏ thật tốt, chúng ta về nhà đi.”
Mạnh Kỳ Quang không đáp, mặt vẫn lạnh như băng, lái xe quay lại đường cũ. Nhưng bất ngờ anh đạp phanh gấp.
Bên kia đường, một chiếc xe lao đến rồi dừng lại nhanh chóng. Hai người phụ nữ trung niên bước xuống, định băng qua đường. Nhưng khi nhìn thấy Lục Thế Trừng và Văn Đình Lệ, họ như thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quay lại xe và rời đi.
Mạnh Kỳ Quang liếc nhìn hướng Lục Thế Trừng và Văn Đình Lệ rời đi, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
“Cậu nhỏ, cậu nhìn gì thế?”
Mạnh Kỳ Quang cười gian:
“Không có gì, đi thôi.”
Văn Đình Lệ nằm thẳng trên giường bệnh trong bệnh viện, nhưng tâm trí lại hướng cả ra ngoài, nơi Lục Thế Trừng đang đứng.
Bác sĩ đang bận báo cáo tình trạng của cô với Lục Thế Trừng.
Sau khi kiểm tra, cô được chẩn đoán trật khớp vai trái, cánh tay và phía trước cẳng chân có vài vết trầy xước nhẹ.
Hiện vai đã được nắn lại, vết thương cũng được xử lý, nhưng cô cần ở lại bệnh viện theo dõi qua đêm.
Văn Đình Lệ đưa mắt nhìn quanh phòng. Căn phòng ngập tràn trái cây, bánh ngọt và nước uống. Ngoài ra, còn có một y tá đặc biệt được cử đến chăm sóc cô bên giường.
Khi cô trở về phòng sau khi điều trị, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng như vậy.
Trong lòng cô ngọt ngào như uống mật. Ở phương diện này, Lục Thế Trừng luôn chu đáo khiến cô không thể chê trách.
Nhưng điều khiến cô vui mừng hơn cả là sự xuất hiện kịp thời của anh. Nghĩ lại, lần trước khi anh bị ám toán, cô cũng là người đầu tiên có mặt. Đây chắc hẳn là sự đồng điệu tâm hồn.
Cô nghiêng đầu, không ngừng liếc ra ngoài. Tại sao Lục Thế Trừng còn chưa vào? Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Chợt nhớ đến Kiều Bảo Tâm, cô liền nhờ y tá:
“Phiền chị giúp tôi gọi một cuộc điện thoại. Bảo rằng tôi đang ở bệnh viện Hội Chữ Thập Đỏ, sức khỏe không có gì đáng ngại, xin cô ấy đừng lo lắng.”
Còn về chị Lệ, không cần phải báo bình an nữa. Trước đó, khi còn ngồi trên xe, cô đã nhìn thấy người của chị ấy.
Y tá quay lại, nói:
“Cô Kiều bảo rằng cô ấy đã biết. Cô ấy dặn cô hãy yên tâm dưỡng thương.”