Văn Đình Lệ vừa bước vào công ty, đã thấy sảnh lớn đông nghịt đồng nghiệp, ai nấy đều đang bận rộn thảo luận về buổi tiệc Tất Niên của công ty sẽ diễn ra vào ngày mai. Chủ đề năm nay có phần đặc biệt, mang tên “Cùng Vượt Qua Khó Khăn”.
Do sự cố hỏa hoạn ở phim trường, nhiều bộ phim của công ty đang bị đình trệ. Việc xây dựng lại phim trường cần một số tiền khổng lồ.
Lưu Mộng Lân đã gửi thiệp mời đến nhiều tầng lớp trong xã hội, danh nghĩa là tiệc tri ân, nhưng thực chất là muốn mượn cơ hội này để quyên góp cho công ty.
Nhờ vào danh tiếng tốt của Lưu Mộng Lân trong ngành điện ảnh và việc một số nhà sản xuất đã đầu tư không ít vào các dự án của Hoàng Kim Ảnh Nghiệp, hơn một nửa giới thượng lưu đã đồng ý tham dự. Họ e ngại rằng nếu Hoàng Kim Ảnh Nghiệp sụp đổ, thì chính họ cũng sẽ chịu tổn thất.
Công ty làm ăn không thuận lợi, tâm trạng của đồng nghiệp cũng chẳng khá hơn. Khi Văn Đình Lệ bước vào, có người vẫn chào cô như thường lệ:
“Tiểu Văn.”
Nhưng cũng có vài người thái độ lạnh nhạt.
Khi lên lầu, cô nghe thấy tiếng thì thầm sau lưng:
“Cô ta còn dám cười sao? Không phải vụ cháy kia là do cô ta gây ra à?”
“Đừng nói vậy, cô ấy cũng là nạn nhân mà.”
“Nhưng trước khi cô ta đến, mọi thứ vẫn ổn. Vừa đến, phim trường đã cháy thành tro. Nếu không gọi là sao chổi thì là gì?”
Một người khác chen vào:
“Nghe nói cô ta nợ tiền bên ngoài không trả, nên bị người ta phóng hỏa trả thù. Ai ngờ một cô gái trông đứng đắn lại là hạng người đó.”
Văn Đình Lệ định quay lại phản bác nhưng lại cố gắng kìm nén. Trước mắt còn một vấn đề lớn hơn cần giải quyết, cô phải dành sức để nói chuyện với Lưu Mộng Lân.
Nghĩ vậy, cô nở nụ cười trở lại và bước lên lầu. Hai người ở dưới thấy cô không quan tâm, cũng cảm thấy mất hứng rồi nhanh chóng giải tán.
Văn Đình Lệ đứng trước cửa văn phòng của Lưu Mộng Lân, định đưa tay gõ cửa thì Hoàng Viễn Sơn từ đâu bước ra:
“Tối qua em đi đâu? Tìm khắp nơi không thấy!”
“Em—” Văn Đình Lệ hiếm khi bị hỏi đến mức lúng túng.
May thay, Hoàng Viễn Sơn không có hứng thú truy cứu chuyện tối qua mà nhanh chóng vào thẳng vấn đề:
“Cao Tiểu Văn nói em đã ký hợp đồng quảng cáo với nhà họ Nhan ở Ninh Ba. Tiền cầm được chưa?”
Văn Đình Lệ nhún vai:
“Tiền… không còn nữa.”
Hoàng Viễn Sơn ngớ người:
“Gì cơ?”
Cô bình thản giải thích:
“Quảng cáo đó từ đầu đến cuối là giả.”
“Giả?!” Hoàng Viễn Sơn vừa kinh ngạc vừa tức giận:
“Đã nói rồi, làm gì có ai đi quay quảng cáo vào dịp Tết. Giờ làm sao đây? Kẻ phóng hỏa vẫn chưa tìm được, mà Lưu Mộng Lân đã quyết đổ hết trách nhiệm lên đầu em. Nếu em không ký hợp đồng với công ty trong hai ngày tới, ông ta sẽ tung tin bất lợi về em trên báo. Tôi đang vất vả liên hệ với mấy người trong giới luật sư giúp em đây.”
“Nhưng rõ ràng ông ta đã nói hạn chót là sau Tết!”
“Đó là trò quen thuộc của ông ta, tạo ra ảo giác để em tưởng còn đủ thời gian chuẩn bị, rồi bất ngờ tấn công khiến em trở tay không kịp. Em nghĩ xem, nếu sau Tết phim của em được công chiếu, ông ta còn làm gì được cô nữa?”
Văn Đình Lệ chẳng hề nao núng:
“Dù có nói thế nào, em vẫn là nạn nhân! Ông ta muốn kiện, thì cứ kiện đi, em không sợ! Em sẽ tìm chị Á Kiều.”
Nhưng Lưu Á Kiều không có mặt ở văn phòng luật sư. Văn Đình Lệ đành về nhà. Vừa bước vào, điện thoại reo, đầu dây bên kia là Triệu Thanh La và Yến Trân Trân.
“Văn Đình Lệ, bạn thật quá đáng! Chuyện lớn vậy mà chẳng nói với bọn tôi.”
Chưa đầy một giờ sau, hai người họ đã hùng hổ đến tận nhà, Triệu Thanh La đưa cho Văn Đình Lệ một bọc vải dày.
“Cái gì đây?” Văn Đình Lệ ngạc nhiên.
“Tiền! Bọn tôi nghe chị Hoàng nói rồi, ông chủ Lưu đã nhờ công thẩm cục của tô giới Pháp mở phiên tòa xét xử bạn. Một khi bắt đầu kiện tụng, dù thắng hay thua, bạn cũng chỉ thiệt. Đây là số tiền bọn tôi tạm thời gom được, tổng cộng là bốn nghìn đồng bạc. Đừng chê ít, lát nữa bọn tôi sẽ tìm cách nhờ thêm bạn học giúp đỡ.”
Văn Đình Lệ mắt cay cay:
“Mấy người làm gì vậy! Mọi chuyện vẫn chưa đến mức đó, tôi sẽ không nhận thua.”
“Người thông minh không chịu thiệt trước mắt. Chủ công ty điện ảnh từ trước đến nay luôn có quan hệ tốt với báo chí, cẩn thận ông ta lợi dụng dư luận bôi nhọ danh tiếng của bạn. Phim Giai Nhân Nam Quốc sắp ra rạp, còn vô số phim đang chờ bạn quay. Vì tương lai của bạn, chỉ có cách tạm thời dập tắt chuyện này.”
“Nhưng—”
Yến Trân Trân không để Văn Đình Lệ từ chối, nhét thẳng bọc tiền vào tay cô:
“Nếu không muốn nhận tiền này, chỉ còn một cách là ký hợp đồng bán thân với ông chủ Lưu. Nhưng đừng hòng, dù bạn muốn ký, tôi và Triệu Thanh La cũng không để bạn nhảy vào hố lửa đó.”
Văn Đình Lệ không nỡ phụ lòng tốt của bạn bè, thêm vào đó, cô lo kế hoạch của Lệ Thành Anh có biến nên đành cùng họ đi vay mượn.
Cả buổi chiều, họ chạy khắp nơi. Những bạn học cũ tại trường Trung học Vụ Thực, dù nhiều người có gia cảnh tốt, nhưng giao tình không đủ sâu. Họ chỉ gom được ba ngàn đồng bạc sau khi tìm đến hơn mười người. Cuối cùng, hiệu trưởng Tào, khi nghe Văn Đình Lệ gặp khó khăn, đã chủ động gửi tới năm ngàn đồng bạc.
Văn Đình Lệ cảm động vô cùng, muốn trực tiếp cảm ơn, nhưng hiệu trưởng Tào bận rộn với cuộc họp hội đồng. Đợi hơn một giờ ở trường, họ vẫn không gặp được.
Ba người thất vọng quay về thì Cao Tiểu Văn tìm đến. Vừa bước vào, Cao tiểu thư đã đưa ngay một tấm ngân phiếu hai vạn đồng bạc:
“Yên tâm, tấm này là thật.”
Cao Tiểu Văn có chút hối lỗi:
“Chuyện hôm qua là lỗi của tôi. Không ngờ nhà họ Nhan ở Ninh Ba lại xuống dốc như vậy.”
Cô không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghĩ nhà họ Nhan định dùng ngân phiếu giả để lừa Văn Đình Lệ quay quảng cáo miễn phí. Kết quả, không giúp được bạn mà còn khiến bạn bị hại, điều này làm cô thấy mất mặt.
Sợ Văn Đình Lệ từ chối, Cao Tiểu Văn nói thêm:
“Coi như tiền quảng cáo của Băng Gai Ngạo Sương. Tháng trước nhờ bạn hết lòng quảng bá trong đoàn phim mà doanh số tăng hẳn hai mươi phần trăm. Bạn luôn nghĩa khí, không hề nhắc đến tiền quảng cáo, giờ tôi trả gọn một lần, sau này bạn phải tiếp tục giúp tôi đấy, nghe rõ chưa?”
Không còn cách nào khác, Văn Đình Lệ đành nhận. Họ cùng ngồi trên giường cô đếm lại số tiền: ba vạn hai ngàn đồng bạc. Cộng thêm khoản tích lũy hai vạn bốn ngàn của cô, tổng cộng hơn năm vạn đồng bạc, vẫn chưa đủ.
Tối đó, Hoàng Viễn Sơn tìm đến nhà họ Văn.
Văn Đình Lệ ra mở cửa, ngạc nhiên sững sờ:
“Chị Nguyệt!”
Nguyệt Chiếu Vân đứng cạnh Hoàng Viễn Sơn, mỉm cười nói:
“Không báo trước đã đến, không trách bọn chị chứ?”
Yến Trân Trân nghe nói đây chính là Nguyệt Chiếu Vân lừng danh, lập tức chạy tới nắm tay tiền bối không buông. Nhân cơ hội này, Hoàng Viễn Sơn nhận chén trà từ thím Chu rồi nói với Văn Đình Lệ:
“Sáng nay tôi còn chưa nói xong, em đã chạy mất. Chiếu Vân là người trọng nghĩa, nghe tin về vụ cháy ở phim trường liền quyết định tới Thượng Hải. Vừa đến lại biết cô định kiện ông chủ Lưu, nên bảo tôi đưa chị ấy tới gặp em để bàn bạc giúp đỡ.”
Nguyệt Chiếu Vân nghiêm nghị nói:
“Tôi hiểu khó khăn của Lưu Mộng Lân, nhưng cách ông ta làm quá nóng vội. Nghề diễn viên kiêng kỵ nhất là tùy tiện ký hợp đồng. Trước đây, tôi từng thấy hai người rất có tài bị ràng buộc bởi những hợp đồng bất công, phải đóng những phim rẻ tiền, làm phí hoài cả đời. Tôi và Viễn Sơn đã bàn kỹ, vụ kiện này không thể xảy ra.
“Thứ nhất, kiện tụng kéo dài hàng năm trời. Trong thời gian đó, Lưu Mộng Lân sẽ cấu kết với các ông chủ công ty khác để phong sát cô. Dù có thắng kiện, sự nghiệp diễn viên của em cũng sẽ bị hủy hoại.
“Thứ hai, Lưu Mộng Lân đã chuẩn bị kỹ lưỡng, huy động mọi mối quan hệ trong giới pháp luật, tòa án tô giới và báo chí. Trong suốt thời gian kiện tụng, em sẽ bị dư luận nhấn chìm trong những lời chỉ trích. Dù thắng, em cũng là kẻ thua cuộc lớn nhất. Vì vậy, trước mắt phải tạm thời nhượng bộ. Tiền có thể kiếm lại, nhưng sự nghiệp bị hủy thì không đáng.”
Nói xong, cô lấy ra một tấm ngân phiếu một vạn đồng bạc đưa cho Văn Đình Lệ.
Văn Đình Lệ giật mình, lập tức từ chối:
“Không được!”
“Em quên những gì tôi nói ở Tứ Mã Lộ hôm nọ rồi sao?” Nguyệt Chiếu Vân nhìn cô đầy ẩn ý.
Văn Đình Lệ câm lặng.
“Thiên phú là món quà từ trời cao, cần phải trân trọng. Có người giúp đỡ là điều tốt, không phải vì em yếu đuối, mà là vì em đáng giá. Nhận đi.”
Những lời này giống hệt những gì Mạnh Kỳ Quang từng nói. Văn Đình Lệ thấy nghẹn ngào, Hoàng Viễn Sơn cười, đưa tấm ngân phiếu của mình ra:
“Lần trước đưa em mà em không nhận, lần này đừng từ chối nữa. Phải nói thật, nếu tôi không ép em đóng Giai Nhân Nam Quốc, em đã không vướng vào chuyện phiền phức này. Xem như tôi nợ em. Nhưng tôi nói trước, số tiền này sau này phải trả.”
Cuối cùng, họ gom đủ hơn chín vạn đồng bạc. Đêm đã khuya, sau khi Văn Đình Lệ cố gắng thuyết phục, bạn bè mới chịu về.
Ngồi lại một mình trong phòng khách, cô nhìn những tấm ngân phiếu với tâm trạng vừa xúc động vừa ấm áp, cảm giác được bao bọc bởi sự yêu thương.
Nghĩ lại những người mình đã gặp, những việc đã trải qua trong năm qua, cô cảm thấy như đã sống qua nhiều kiếp. Dù vậy, cô không trở nên chai sạn, mà ngược lại, càng thêm dũng khí để đối mặt với cuộc sống.
Ngồi lặng hồi lâu, ánh mắt cô dừng trên chiếc điện thoại treo tường. Cô biết, nếu mọi việc của Lệ Thành Anh thuận lợi, hẳn một người sẽ tìm đến cô. Ngay sau đó, chuông điện thoại reo vang.
“Là tôi đây…” Đầu dây bên kia vang lên giọng khàn khàn, đầy hoảng loạn của La Thù Hồng. “Chúng ta gặp nhau chỗ nào đó được không?”
Văn Đình Lệ thở phào:
“Được, để tôi chọn địa điểm.”
Văn Đình Lệ không cần nhìn kỹ cũng biết nội dung những tấm ảnh.
Tấm thứ nhất chụp cảnh La Thù Hồng bước ra từ nhà Đặng Thiên Tinh. Tấm thứ hai là hình La Thù Hồng và Đặng Thiên Tinh nói chuyện ở một góc hẻo lánh trong công viên Triệu Phong, trong đó La Thù Hồng đang đưa một xấp tiền cho Đặng Thiên Tinh.
Tấm thứ ba, cũng là tấm quan trọng nhất, chụp lại bữa tiệc tối tại nhà họ Cao, với bóng lưng của Văn Đình Lệ làm trung tâm.
Có thể thấy người chụp rất có tâm, bởi góc chụp khiến dáng vẻ của Văn Đình Lệ trở nên thanh thoát. Tuy nhiên, do có nhiều khách qua lại, trong khung hình vô tình xuất hiện thêm một nữ khách mời khác đứng cạnh Văn Đình Lệ. Người đó không ai khác chính là La Thù Hồng, người được mời tham dự bữa tiệc.
Trong tấm ảnh, La Thù Hồng đang cầm ly champagne, nhưng hành động kỳ lạ là cô ta giơ tay trái lên, dùng móng tay búng nhẹ vào ly champagne của Văn Đình Lệ.
Nếu không suy nghĩ sâu, chẳng ai ngờ rằng động tác đó là để hạ độc.
La Thù Hồng mặt tái mét, môi run rẩy:
“Sau sự việc, tôi đã nhờ công tử nhà họ Cao lấy danh sách khách mời. Sau đó, tôi lần lượt thu hẹp phạm vi nghi ngờ, rồi nhờ người âm thầm tìm kiếm nhân chứng. Tình cờ thay, cháu trai của bà Phan hôm đó mang theo một chiếc máy ảnh Đức, chụp được rất nhiều ảnh, và vô tình bắt được khoảnh khắc cô hạ độc. Tuy rằng cậu ta không tận mắt thấy hành động của cô, nhưng bức ảnh này đủ để buộc tội cô cố ý mưu sát, cô không thể chối cãi!”
La Thù Hồng lạnh toát mồ hôi, đột ngột ôm mặt khóc nức nở:
“Tôi… tôi không biết đó là thuốc độc! Khi Đặng Thiên Tinh đưa thuốc cho tôi, anh ta một mực khẳng định đó chỉ là thuốc xổ. Anh ta muốn cô gặp sự cố trong đêm quay cảnh cuối của Giai Nhân Nam Quốc, để cô phải nhập viện. Nếu vậy, đoàn phim sẽ rối loạn, và anh ta có thể lẻn vào phòng chiếu phim để đốt hết cuộn phim. Làm như thế, cả công ty sẽ nghĩ rằng cô là sao chổi, từ đó không bao giờ nâng đỡ cô nữa. Tôi không hề biết anh ta có ý định hại chết cô.”
Văn Đình Lệ lạnh lùng nhìn La Thù Hồng.
La Thù Hồng khóc không thành tiếng:
“Tôi biết, giờ dù tôi nói gì cô cũng không tin, nhưng tôi thề là tôi nói thật! Tôi hối hận vô cùng vì đã bị một kẻ tiểu nhân như anh ta mê hoặc. Tôi không rõ mình yêu anh ta hay chỉ thương hại anh ta. Nghĩ lại, nếu anh ta không giúp tôi giành vai trong Nam Kỳ, thì cũng chẳng đến nỗi thảm hại như vậy. Từ một ngôi sao sáng, anh ta đã biến thành kẻ không ra người, không ra ma.”
Cô ta ôm ngực, vẻ mặt đầy đau khổ:
“Một mặt, tôi cảm thấy có lỗi với anh ta. Mặt khác, tôi nghĩ cô và Lục Thế Trừng quá tàn nhẫn, nên khi Đặng Thiên Tinh xúi giục, tôi đã cùng anh ta lên kế hoạch trả thù. Nhưng từ đầu đến cuối, tôi không hề muốn cô phải chết, thật đấy.”
Văn Đình Lệ nhìn cô ta với ánh mắt châm biếm:
“Đến giờ cô vẫn nghĩ Đặng Thiên Tinh làm vậy là để giúp cô sao? Hắn chỉ vì bản thân hắn thôi! Một người nếu thực lòng yêu cô, sao có thể xúi giục cô làm hại người khác? Khi chuyện vỡ lở, hắn sẽ không ngần ngại đẩy cô ra gánh tội thay.”
La Thù Hồng im lặng một lúc, sau đó lại ôm mặt khóc:
“Nhưng anh ta đã chết, chết rất thảm. Tôi sợ… tôi sợ hồn ma anh ta sẽ tìm tôi. Tôi cũng lo rằng băng Bạch Long sẽ phát hiện tôi từng giúp anh ta, rồi tìm cách giết tôi bịt miệng. Tôi càng không dám kể chuyện này với cha tôi. Cha tôi là ông trùm thuốc phiện, nếu biết tôi làm ra chuyện nhục nhã này, chắc chắn sẽ bị tôi chọc giận mà chết mất. Ông vốn đã yếu rồi… Những ngày qua, tôi sống trong hối hận và dằn vặt, đôi khi chỉ muốn chết quách cho xong. Cha tôi hay nói tôi là kẻ ‘đầu óc ngu dốt mà mặt mũi sáng láng’, đúng là mắt tôi bị mỡ heo che lấp rồi!”
La Thù Hồng vừa khóc vừa buông tay khỏi mặt, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Văn Đình Lệ:
“Cô Văn, tôi suýt nữa hại chết cô, lẽ ra không mặt mũi nào xin cô tha thứ. Nhưng tôi có thể thề với lương tâm mình, khi nghe tin phim trường cháy, tôi đau thắt cả ruột. Sau đó thấy cô bình an vô sự, cô không biết tôi đã vui mừng nhường nào.”
La Thù Hồng lau nước mắt, dứt khoát lấy ra một xấp ngân phiếu dày từ chiếc túi xách bạc nhỏ, đẩy tới trước mặt Văn Đình Lệ.
“Tôi biết ông chủ Lưu gần đây ép cô đến bước đường cùng, nhưng oan có đầu, nợ có chủ. Tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Giờ Đặng Thiên Tinh và Khâu Đại Bằng đều đã chết, tôi cũng không thể mãi trốn sau lưng. Đây là mười hai vạn đồng bạc, cô cầm lấy, coi như tôi dùng số tiền này để chuộc lại lương tâm mình.”
Văn Đình Lệ nhìn thoáng qua tay La Thù Hồng. Chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn mà cô ta thường đeo đã không còn.
La Thù Hồng mím môi, rút tay lại:
“Tôi không dám để gia đình biết chuyện này. Lén mang hết nữ trang thường dùng ra tiệm cầm đồ bán đi, thậm chí còn…”
Cô ngừng lại, không tiện kể thêm rằng mình đã lén lấy một số trang sức ít dùng của mẹ để gom đủ tiền.
Văn Đình Lệ không nói lời nào, chỉ cầm lấy ngân phiếu và cất gọn. La Thù Hồng ngẩn người:
“Cô… cô nghĩ tôi tưởng cô sẽ ngại mà không dám nhận sao?”
Văn Đình Lệ bình thản đáp:
“Cô La, cô nghĩ tôi ngại nhận sao?”
La Thù Hồng sững sờ, rồi cười chua chát:
“Cô đúng là người chẳng bao giờ làm theo lẽ thường.”
Cô cúi đầu, giọng đầy uể oải:
“Đám cháy vừa rồi khiến biết bao đồng nghiệp chịu khổ. Tôi chỉ có thể cố gắng bù đắp. Tiền tôi đã bồi thường, nếu cô vẫn muốn kiện tôi, tôi cũng không trốn tránh. Sau những ngày đau khổ này, tôi đã nghĩ thông suốt. Thay vì sống trong sợ hãi, chi bằng dứt khoát một lần. Tôi chờ điện thoại của cô.”
Nói xong, La Thù Hồng thất thểu rời đi.
Văn Đình Lệ nhìn bóng lưng cô ta mà lòng trăm mối tơ vò.
Sau đó, cô đến một cửa hàng sách nhỏ đối diện, bước lên tầng hai nơi cửa sổ tối đen. Cô biết Lệ Thành Anh và y tá trưởng Lưu đang đợi mình trong căn phòng ấy.
Vừa lên đến nơi, cô kể lại toàn bộ sự việc. Lệ Thành Anh kiểm tra kỹ ngân phiếu:
“Đây là ngân phiếu của một thương hiệu nổi tiếng, có thể rút tiền ngay. Cô ta thực sự thành tâm muốn bồi thường, nếu không đã không dùng ngân phiếu thay vì séc.”
Lưu Hướng Chi thở dài:
“Một bước sai, bước nào cũng sai. May mà lương tri còn sót lại cứu được cô ta. Tiểu Văn, cô đã quyết định chưa? Có định kiện cô ta về tội mưu sát không? Nếu cần, chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Văn Đình Lệ lắc đầu:
“Nếu tôi kiện, La Thù Hồng sẽ mang danh kẻ giết người cả đời. Đời người dài rộng, ai chẳng phạm sai lầm. Cô ta đã làm hết khả năng để bù đắp, tôi nghĩ nên cho cô ta cơ hội sửa sai. Hơn nữa, cha cô ta, La Côn Long, là người nham hiểm. Kiện cáo chỉ dẫn đến đôi bên cùng tổn thất. Trừ khi bất đắc dĩ, tôi không muốn tự chuốc thêm kẻ thù.”
Lệ Thành Anh gật đầu:
“Cô Tiểu Văn giờ đã suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều. Thế cũng tốt. Nhưng để đề phòng, chúng tôi sẽ giữ lại bằng chứng này.”
Văn Đình Lệ cũng đồng ý như vậy.
Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, cô đã bảo tài xế của công ty đến đón mình. Cô dành cả buổi sáng để trả lại số ngân phiếu bạn bè đã đưa hôm trước.
Đến trưa, cô gặp Lưu Á Kiều tại một cửa hàng sách gần Đại học Hỗ Giang.
Lưu Á Kiều đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi mới nghe cô gặp phải chuyện lớn như vậy. Thế này, cô dẫn tôi đến gặp ông chủ Lưu. Ông ta rõ ràng muốn làm ầm lên để lấy lòng thương hại của xã hội. Tôi tự tin sẽ giúp cô thắng kiện.”
Văn Đình Lệ nắm tay Lưu Á Kiều:
“Không, cảm ơn chị, Á Kiều. Tôi không định kiện nữa. Nguyệt tỷ nói đúng, chuyện này mà làm lớn thì chẳng ích gì cho tương lai của tôi. Tôi còn muốn lập nghiệp trong ngành này. Tiền tôi đã chuẩn bị đủ, nhưng e rằng Lưu Mộng Lân sẽ giở thêm trò nên muốn nhờ chị đi cùng.”
Lưu Á Kiều suy nghĩ rồi nói:
“Theo tôi, số tiền mười vạn đồng bạc này cô nên đưa ông ta dưới hình thức đầu tư cổ phần. Như vậy, sau này cô sẽ có phần chia lợi nhuận từ công ty.”
Mắt Văn Đình Lệ sáng lên, không hổ là luật sư, quả nhiên cao kiến.
Hai người đến công ty, đi thẳng lên tầng tìm Lưu Mộng Lân. Hôm nay khí thế của Văn Đình Lệ khác hẳn hôm qua. Cô ung dung bước tới trước bàn làm việc:
“Ông chủ Lưu, đây là luật sư của tôi. Tiền tôi đã mang tới.”
Cô lấy ra một phần ngân phiếu đặt lên bàn, sau đó lại bỏ vào túi:
“Tiếp theo, mời luật sư Lưu trao đổi với ông.”
Lưu Á Kiều cúi chào Lưu Mộng Lân, rồi nói bằng giọng công vụ:
“Tôi hiện làm việc tại văn phòng luật sư Bao Á Minh. Việc Văn tiểu thư đầu tư cổ phần vào quý công ty sẽ do tôi toàn quyền phụ trách.”
Nghe vậy, mặt Lưu Mộng Lân từ vàng chuyển đen, từ đen chuyển đỏ, cuối cùng tím bầm như gan heo.
“Đầu tư? Cổ phần? Phân chia lợi nhuận?” Ông ta giận dữ, ném một văn bản lên bàn:
“Cô xem kỹ đi, ai bảo với cô là chỉ cần bồi thường mười vạn đồng bạc?”
Văn Đình Lệ và Lưu Á Kiều nhìn nhau.
Lưu Mộng Lân gằn giọng:
“Văn tiểu thư, cô mở to mắt mà xem. Ở đây ghi rõ là mười ba vạn đồng bạc!”
Văn Đình Lệ đập mạnh tay xuống bàn:
“Lưu Mộng Lân, ông đừng quá đáng!”
Lưu Mộng Lân cười khẩy, giọng mỉa mai:
“Đã có luật sư ở đây rồi, để cô ta xem thử tôi có ‘quá đáng’ không. Đây là số liệu đã được kế toán của công ty và văn phòng luật sư Thiên Tường cùng xác nhận.”
Văn Đình Lệ lo lắng nhìn Lưu Á Kiều đang kiểm tra kỹ bản hợp đồng trên bàn.
“Thế nào?” Cô không nhịn được hỏi nhỏ.
Lưu Á Kiều ra hiệu bảo cô ra ngoài trước.
Ra đến ngoài, Lưu Á Kiều nghiêm mặt nói:
“Hiện tại vấn đề lớn nhất là không có bằng chứng rõ ràng. Phía tòa án tô giới lại vừa bổ sung thêm vài nhân chứng và vật chứng, rất bất lợi cho cô. Lưu Mộng Lân, là bên chịu tổn thất nặng nhất, có thể tùy ý nâng mức bồi thường. Cho tôi một buổi chiều để nghiên cứu, rồi tôi sẽ tìm cô. Đừng lo, kiểu gì cũng có cách giải quyết.”
Văn Đình Lệ thấp thỏm chờ đến 5 giờ chiều nhưng vẫn chưa có tin tức từ Lưu Á Kiều. Thay vào đó, cô nhận được cuộc gọi từ tiền bối trong đoàn phim:
“Sao cô vẫn chưa tới? Công ty giờ đông nghịt phóng viên và nhân vật quan trọng, ông chủ Lưu đang sai người tìm cô khắp nơi.”
Văn Đình Lệ vỗ trán, chợt nhớ hôm nay là tiệc mừng năm mới của công ty, vội vã chuẩn bị trang phục và trang điểm cẩn thận.
Trên đường đến công ty, cô âm thầm phân tích tình hình.
Cô tin tưởng khả năng của Lưu Á Kiều, nhưng cũng biết Lưu Mộng Lân đã thuê luật sư hàng đầu của văn phòng Thiên Tường, nơi nổi tiếng nhất Thượng Hải. Với thời gian ngắn ngủi như vậy, dù Lưu Á Kiều có tài giỏi đến đâu, việc tìm ra sơ hở là vô cùng khó khăn.
Thực ra, nhờ khoản bồi thường từ La Thù Hồng, cô có thể chi trả mười hay thậm chí mười ba vạn đồng bạc. Tuy nhiên, cô không muốn dung túng thói xấu của Lưu Mộng Lân. Nhưng nếu không thỏa hiệp, cô chỉ còn hai lựa chọn: ký hợp đồng bán thân hoặc ra tòa.
Khi vừa mở cửa xe bước xuống, hàng loạt ánh đèn flash chớp nhoáng chiếu vào cô.
“Văn tiểu thư! Nhìn bên này! Cô có kỳ vọng gì về doanh thu của Giai Nhân Nam Quốc không?”
Văn Đình Lệ lập tức nở nụ cười rạng rỡ như đóa hồng đang nở.
Cô sinh ra để tỏa sáng giữa chốn danh vọng. Càng đông người, cô càng rạng rỡ. Dưới ánh đèn máy ảnh, mọi cử chỉ, từng sợi tóc của cô như phát sáng.
Nhưng sau lớp vỏ bọc tươi cười, lòng cô lại càng rối bời. Sau khi khéo léo thoát khỏi đám đông, cô tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, tay cầm một ly rượu trống, trầm tư nhìn bức tường như một triết gia.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng xôn xao từ phía sau, có vẻ như một nhân vật lớn vừa đến. Nếu là ngày thường, cô chắc chắn sẽ tò mò quay lại, nhưng lúc này chẳng còn tâm trí.
Cố chịu đựng thêm nửa giờ, cuối cùng cô không đợi được nữa, liền lẻn ra sau gọi cho Lưu Á Kiều.
Lưu Á Kiều thông báo:
“Đang định liên hệ với cô đây. Tòa án tô giới đã hủy vụ kiện dân sự chống lại cô.”
“Cái gì?”
“Lưu Mộng Lân quyết định không kiện nữa.”
“Sao có thể?” Văn Đình Lệ thốt lên.
Lưu Á Kiều cười:
“Là thật đấy. Tôi cũng đang tìm hiểu nguyên nhân.”
Văn Đình Lệ nghi ngờ Lưu Mộng Lân đang chuẩn bị chiêu trò mới. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định trực tiếp đối chất với ông ta. Nhưng chưa kịp hành động, Lưu Mộng Lân đã chủ động đến gặp cô.
“Tiểu Văn à,” Lưu Mộng Lân hiếm hoi nở nụ cười áy náy, “chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, cô đừng để bụng.”
Văn Đình Lệ nghi hoặc nhìn ông ta. Hai ngày trước, khuôn mặt này vẫn sưng vù như đầu heo, vậy mà giờ không chỉ hết sưng, ngay cả vết lở ở khóe miệng cũng biến mất.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô cảnh giác hỏi, “Ông thật sự không kiện tôi nữa?”
“Không kiện, không kiện nữa.” Lưu Mộng Lân khoát tay khiêm tốn.
“Vậy ông cũng không đổ lỗi vụ cháy cho tôi?” Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh băng.
“Không, không, sao có thể thế được? Đó chỉ là hiểu lầm. Hà tất phải nói mấy lời giận dỗi này?”
Văn Đình Lệ tức giận đến mức bật cười. Cô định truy hỏi thêm thì chợt thấy một nhóm khách mời đang vây quanh ai đó từ trên lầu đi xuống. Lòng cô bỗng sáng tỏ, ánh mắt dán chặt vào người kia rồi sải bước đi về hướng ấy.
Lục Thế Trừng vừa bước ra khu vườn thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ phía sau:
“Đứng lại!”
Anh dừng bước, đứng yên tại chỗ nhưng không quay đầu lại.
Văn Đình Lệ bước đến trước mặt anh, ngẩng lên nói:
“Tôi biết ngay là anh.”
Lục Thế Trừng không đáp.
“Ông chủ Lưu, anh là người đã giúp tôi trả tiền đúng không?” Cô đứng rất gần, mùi hương dịu ngọt phảng phất qua mũi anh khiến anh không khỏi nghiêng mặt né tránh.
Văn Đình Lệ lập tức bước thêm hai bước, cố tình đối diện anh:
“Tại sao không trả lời? Không dám hay không tiện? Lần trước anh thà nhường cả căn nhà cho tôi cũng không chịu ở chung dưới một mái hiên. Vậy lần này tại sao lại giúp tôi? Tôi đã nói là tôi không cần sự giúp đỡ của anh mà!”
Lục Thế Trừng bất ngờ lên tiếng:
“Cô không thấy lạnh sao?”
Văn Đình Lệ sững sờ, nhìn theo ánh mắt anh, nhận ra mình chỉ mặc một chiếc váy dạ hội mỏng manh, áo khoác lại để quên trong phòng. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô bất giác run rẩy.
“Nếu không muốn ốm, cô Văn tốt nhất nên quay vào trong.” Nói xong, anh lách qua người cô, tiếp tục bước đi.
Văn Đình Lệ nhanh chóng đuổi theo, giang hai tay chặn đường:
“Mười ba vạn đồng bạc không phải con số nhỏ! Nếu anh không nói rõ danh nghĩa và lý do giúp đỡ, tôi sẽ không nhận!”
Cơn gió lạnh thổi tới khiến cô rùng mình, hai tay ôm lấy cánh tay để sưởi ấm, nhưng vẫn không chịu rời đi.
Lục Thế Trừng dừng lại, nhường đường cho cô, rồi bước sang hướng khác. Đi được một đoạn, anh quay lại, thấy cô vẫn đứng đó, cứng đầu không nhúc nhích. Anh nhíu mày, cuối cùng quay lại.
“Cô quên mình vừa suýt bị viêm phổi vài ngày trước sao?”
“Viêm phổi thì đã sao? Không làm rõ chuyện này, tôi không đi đâu cả.”
Lục Thế Trừng đứng yên, không bước nữa. Văn Đình Lệ cười, chỉ tay về phía căn phòng kính phía sau:
“Ở đó ấm hơn. Nếu anh sợ tôi lạnh, thì cùng tôi qua đó.”
Hai người một trước một sau đi đến căn phòng nghỉ. Khi mở cửa, làn hơi ấm lập tức ùa ra.
“Mời ngồi.”
Lục Thế Trừng không ngồi mà chỉ đứng bên bàn, tay đút túi quần.
Văn Đình Lệ không để ý, đi thẳng đến tủ pha trà:
“Tôi pha cho anh một tách trà nóng. Đây là phòng nghỉ của diễn viên. Đồng nghiệp thường vào đây nghỉ ngơi, có khi còn ăn cơm tại đây, nhất là sau vụ cháy ở phim trường—”
Cô bỗng khựng lại, bỏ qua chủ đề không vui, tập trung vào pha trà. Chẳng mấy chốc, cô bưng khay trà đến gần Lục Thế Trừng:
“Mời dùng.”
Lục Thế Trừng thản nhiên nhận ly trà:
“Cảm ơn.”
Văn Đình Lệ cầm ly trà khác, chậm rãi nhấp từng ngụm. Nước trà nóng ấm giữa đêm đông giống như viên đá lạnh trong mùa hè, khiến người ta cảm thấy sảng khoái. Chỉ uống vài ngụm, cơ thể cô đã toát mồ hôi, gương mặt hồng hào trở lại.
Nhìn sang, cô thấy Lục Thế Trừng đã đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi ra bên ngoài.
Cô nhìn bóng dáng anh, khẽ thăm dò:
“Hôm đó tôi phát hiện bà Lưu đối diện nhà tôi mất tích, lập tức gọi cho anh. Quản gia Hứa nói anh đã đi Nam Dương. Anh… về từ khi nào?”
Lục Thế Trừng không trả lời.
“Hay lắm! Tối nay anh không định trả lời bất cứ câu hỏi nào sao?”
Sau một lúc im lặng, anh quay đầu lại:
“Không, tôi có thể trả lời tất cả câu hỏi của cô, nhưng trước hết, cô cũng phải trả lời tôi vài câu được không?”
Văn Đình Lệ ngẩn người, sau đó tỏ vẻ không bận tâm:
“Cứ hỏi đi! Tôi đâu phải kiểu người ngoài mặt thì nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo.”
“Vậy hãy nói cho tôi biết, hôm đó ở con hẻm sau trà lâu Đại Nguyên, các người có bao nhiêu người? Tại sao họ dám liều mạng giúp cô ám sát Khâu Đại Bằng? Làm sao họ biết trước hành tung của Khâu Đại Bằng? Và tại sao ban đầu họ lại yêu cầu cô điều tra tôi?”
Văn Đình Lệ bỗng im lặng, không nói nên lời.
“Sao? Không dám trả lời? Hay là không tiện trả lời?” Lục Thế Trừng nhướn mày, dùng chính câu nói cô vừa dùng để hỏi ngược lại.
Văn Đình Lệ lặng người, cúi đầu áy náy:
“Anh thừa biết tôi không thể nói.”
Lục Thế Trừng nhìn cô, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên:
“Tại sao không thể nói?”
“Anh đã thay đổi rồi! Anh trở nên ép người quá đáng.”
Lục Thế Trừng thu lại nét cười, ánh mắt phức tạp dừng lại trên cô. Chỉ có anh mới hiểu nỗi lo lắng, sợ hãi, thậm chí cả chút ghen tuông khó gọi thành lời đang xâm chiếm lòng mình.
Anh nói khẽ, giọng khàn đi:
“Văn Đình Lệ, cô phải hiểu rằng lòng tin luôn là sự trao đổi từ hai phía. Cô không thể chỉ yêu cầu người khác thành thật với mình, đúng không?”
Văn Đình Lệ áy náy bước lại gần:
“Xin lỗi, nhưng xin anh hãy tha thứ vì chuyện này tôi không thể nói rõ. Họ đều là những người rất tốt, đã giúp tôi rất nhiều. Tôi phải bảo vệ họ.”
“Nếu vậy, giữa chúng ta chẳng còn gì để nói.” Lục Thế Trừng lạnh lùng kết thúc câu chuyện, giọng điệu điềm tĩnh đến đáng sợ.
Văn Đình Lệ vội vã:
“Nhưng đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Anh rất quan trọng đối với tôi, nhưng họ cũng vậy. Hai điều này không hề mâu thuẫn. Anh chỉ cần nghĩ lại, từ khi chúng ta quen nhau, tôi đã bao giờ hại anh chưa? Nếu chỉ nghĩ đến điều đó, anh sẽ biết tôi là người thế nào. Tại sao không thể để một người tốt giữ cho mình chút bí mật?”
Lục Thế Trừng nhìn cô thật sâu, giọng bình thản:
“Tôi tôn trọng mọi bí mật của cô, và tôi cũng mong cô tôn trọng quyết định của tôi.”
Nói xong, anh quay người rời đi, không chút do dự.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, Văn Đình Lệ không chần chừ, lao tới ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Vừa chạm vào anh, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể anh thoáng cứng đờ.
Cô nhắm chặt mắt, giọng run rẩy:
“Em yêu anh! Sau vụ hỏa hoạn, em đã viết nhiều bức thư cho anh, nhưng rồi lại xé đi. Anh sợ em đang đùa cợt tình cảm của anh, nhưng anh có biết không, em đã muốn moi tim mình ra để anh thấy. Em xin lỗi vì bản hợp đồng đó đã làm anh tổn thương, nhưng em thề đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em lừa dối anh. Xin hãy tin em thêm một lần nữa.”
Hai tay Lục Thế Trừng bên người như muốn nâng lên nhưng lại hạ xuống. Cô không thể thấy nét mặt anh, nhưng cảm nhận được lồng ngực anh đang phập phồng dữ dội.
Lòng cô dâng lên một cảm giác ngọt ngào xen lẫn cay đắng, cô càng ôm anh chặt hơn.
Nhưng Lục Thế Trừng, như sợ mình dao động, liền mạnh mẽ gỡ tay cô ra.
“Nếu cô còn tiếp tục giấu tôi quá nhiều chuyện, thì dù cô nói gì, tôi cũng không thể tin.”
Giọng anh nghẹn lại.
Văn Đình Lệ thấy lòng đau nhói, lại lao tới ôm anh thêm lần nữa, nhưng lại bị anh gỡ ra. Trong cơn bối rối, cô buột miệng:
“Không ngờ anh lại đa nghi đến vậy!”
Cô vô tình chạm vào mu bàn tay anh, phát hiện trên đó có một vết sẹo dài – dấu tích từ lần anh bị xe lăn của Lục Tam Gia cán qua. Hôm đó, cô cũng có mặt.
Vết sẹo ấy chưa từng mờ đi.
Cô bỗng hối hận sâu sắc vì đã nói câu đó. Ở trong môi trường như anh lớn lên, sự nghi ngờ là không thể tránh khỏi. Đặt vào hoàn cảnh cô, sau một lần bị lừa, cô cũng khó lòng đặt lại niềm tin.
“Xin lỗi, em—”
Lục Thế Trừng nhìn thẳng phía trước, nói:
“Tôi vốn là kẻ đa nghi. Cô hẳn phải biết điều đó từ lâu rồi!”
Anh mở cửa bước ra ngoài.
“Anh đi đi! Nếu lần này anh có thể bỏ mặc tôi, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. Nhưng anh lại không thể nhắm mắt làm ngơ với chuyện của tôi!”
Đáp lại cô chỉ là tiếng gió rít qua khu vườn.
Văn Đình Lệ gục đầu, ngồi sụp xuống ghế sofa, tâm trí rối bời.
Giữa khoảng sân trống, tiếng bước chân vang lên. Văn Đình Lệ quay mặt đi, nghĩ rằng Lục Thế Trừng đã quay lại.
Nhưng từ phía trước, giọng của Khuông Chí Lâm vang lên:
“Cô Văn.” Khuông Chí Lâm nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm, “Thiếu gia Lục đâu rồi?”
Văn Đình Lệ nén sự thất vọng, gượng cười đáp:
“Anh ấy đi rồi.”
Khuông Chí Lâm không vội đuổi theo, mà đứng đó quan sát cô một lúc. Sau đó, ông dùng giọng nhẹ nhàng nói:
“Cô Văn không cần lo về chuyện bồi thường vụ cháy nữa. Cậu Lục đã thương lượng xong xuôi với công ty rồi.”
Câu nói đó khiến Văn Đình Lệ chợt nhớ ra. Cô lập tức lấy xấp ngân phiếu từ túi xách ra, đưa cho Khuông Chí Lâm:
“Vừa hay, tôi muốn nhờ ông. Xin hãy chuyển số tiền này cho Lục Thế Trừng và nhắn với anh ấy: tôi không cần anh ấy giúp.”
Cô dứt khoát nhét đống ngân phiếu vào tay Khuông Chí Lâm.
Khuông Chí Lâm nhìn số tiền lớn trong tay, rồi quay sang nhìn Văn Đình Lệ với vẻ ngỡ ngàng. Một số tiền khổng lồ như vậy…
Ông mở miệng, định hỏi nguồn gốc số tiền nhưng cuối cùng chỉ thở dài, nói bình thản:
“Cô Văn, đừng quên rằng đây vốn dĩ là số tiền cậu Lục nợ cô. Năm ngoái, nếu không vì cứu cậu Lục, cô đã chẳng phải nổ súng làm bị thương con trai Khâu Đại Bằng, và cũng không rước họa vào thân. Tai họa lần này đều bắt nguồn từ chuyện đó, nên cậu Lục có trách nhiệm đứng ra giải quyết.”
Văn Đình Lệ im lặng.
Khuông Chí Lâm chần chừ một lúc, rồi cười gượng:
“Xin lỗi vì tôi nói không đúng. Tôi chỉ muốn cô biết rằng, bất cứ chuyện gì liên quan đến cô, cậu Lục đều không thể làm ngơ.”
Văn Đình Lệ lạnh nhạt đáp:
“Thật sao? Tôi không nghĩ vậy. Có lẽ ông đã hiểu lầm.”
Dù nói vậy, cô vẫn lén quan sát phản ứng của Khuông Chí Lâm, hy vọng ông sẽ tiết lộ thêm. Nhưng Khuông Chí Lâm khéo léo dừng câu chuyện:
“Không làm phiền cô nữa. Tôi còn phải tìm cậu Lục. Tiền này tôi sẽ chuyển, nhưng cậu ấy có nhận hay không thì…”
“Nếu anh ấy không nhận, ngày mai tôi sẽ quyên số tiền này cho tổ chức từ thiện phụ nữ và trẻ em, lấy danh nghĩa của anh ấy.”
Khuông Chí Lâm lắc đầu, mang theo xấp ngân phiếu rời đi. Văn Đình Lệ đứng đó, lặng lẽ nhìn theo. Một lúc sau, cô bước đến bên cửa sổ, tâm trí rối bời.
Cửa lại mở, Hoàng Viễn Sơn bước vào.
“Sao em trốn ở đây một mình? Tôi tìm khắp nơi!” Hoàng Viễn Sơn vui vẻ nói, “Chiều nay có một quý nhân đến công ty bàn chuyện hợp tác, đoán xem là ai?”
Không chờ Văn Đình Lệ trả lời, cô ấy vỗ tay cười lớn:
“Lục Thế Trừng! Anh ấy đã đầu tư vào Cát Thời Gian, giờ phim bị hoãn, mỗi ngày không quay là một ngày lỗ vốn. Lục Thế Trừng đã tài trợ cho công ty, yêu cầu ông chủ Lưu khẩn trương quay lại sản xuất. Anh ấy vừa rót một khoản lớn, đồng thời nói rõ rằng sau khi phim công chiếu, nhà họ Lục sẽ nhận phần chia lợi nhuận. Lưu lão bản vui mừng khôn xiết, hứa sẽ sửa chữa phim trường ngay.”
Nói đến đây, Hoàng Viễn Sơn phát hiện Văn Đình Lệ không hề tỏ vẻ bất ngờ.
“Em biết rồi sao? Đợi chút, chẳng lẽ Lục Thế Trừng làm vậy là để giúp em? Tôi hiểu rồi, chẳng trách Lưu lão bản đột nhiên không dám ép em ký hợp đồng. Nhưng số tiền này không nhỏ, Lục Thế Trừng không yêu cầu em làm gì sao? Không ư? Tsk tsk.”
Cô ấy kéo ghế ngồi đối diện Văn Đình Lệ, tò mò hỏi:
“Em và Lục Thế Trừng chẳng phải đã cạch mặt nhau rồi sao? Khi nào lại làm lành?”
“Làm lành gì chứ? Ai muốn làm lành với anh ta?!”
“Không làm lành? Thế tại sao Lục Thế Trừng lại giúp em nhiều như vậy? Anh ấy đâu phải thánh nhân!”
Văn Đình Lệ buông một câu:
“Anh ấy nợ em! Nhưng em sẽ không nhận. Em muốn anh ấy tiếp tục nợ.”
Nói xong, cô kiêu hãnh bước ra ngoài như một con công.
Hoàng Viễn Sơn sững lại một lúc, sau đó cười mắng vọng ra:
“Đúng là con công thành tinh! Này, tôi chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc là ai nợ ai? Nói rõ rồi hãy chạy đi chứ!”