Lục Thế Trừng mới đến nhà cô một lần, nhưng nhớ rõ cách bài trí. Anh đi thẳng lên lầu, đến trước cửa phòng ngủ, dùng đầu gối đẩy cửa rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Louis nói em có thể bị hạ đường huyết. Anh sẽ tìm chút gì đó cho em ăn. Trong nhà có đồ ăn không?” Giọng anh ấm áp, dịu dàng như hành động của mình.
Cô khẽ nói:
“Trong tủ bên trái cửa bếp tầng một có bánh…”
Lục Thế Trừng xoay người định rời đi, nhưng Văn Đình Lệ níu lấy tay áo anh:
“Không được. Em ăn không nổi những thứ đó. Em muốn ăn gì nóng… cháo nóng, mì nóng, canh nóng, gì cũng được.”
“Được, anh sẽ tìm cách.” Anh đáp ngay, không chút ngập ngừng.
Cô mơ màng nghĩ: Giờ này rồi, làm sao anh ấy tìm được chỗ bán mì? Các tiệm gần đây đều đóng cửa cả.
Lẽ ra cô nên bảo anh dùng nước nóng ngâm bánh cho mềm, ăn tạm cũng được. Nhưng bây giờ cô vừa đói vừa mệt, người không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Đây là lần đầu tiên cô đói đến mức này. Cảm giác khó chịu khiến dạ dày như thắt lại. Giá mà thím Chu không đi Tô Châu thì hay biết mấy… Ít ra giờ mình đã có bát mì nóng hổi.
Bỗng cô ngửi thấy mùi thơm. Là ảo giác do quá đói chăng? Nhưng ngay sau đó là tiếng bước chân trên cầu thang. Là Lục Thế Trừng. Anh mang theo một bát gì đó còn bốc hơi nghi ngút.
Mắt cô sáng rực.
Là một bát mì Dương Xuân! Tiệm mì nào còn mở muộn thế này?
Khoan đã… đây là bát canh nhà mình!
Cô thôi nhìn bát mì, quay sang ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Thế Trừng không giải thích gì, chỉ đỡ cô ngồi dậy, cẩn thận gắp một ít mì đưa đến miệng cô. Cô há miệng ăn, anh lại tiếp tục gắp một đũa mì, thổi nguội rồi đút cho cô.
Cô ăn vội vã, không ngừng ngấu nghiến.
Dần dần, sức lực trở lại, ngón tay cô bắt đầu cử động. Không còn chịu ngồi chờ anh đút, cô nghiêng đầu tới gần bát mì.
Lục Thế Trừng tay cầm bát, tay kia cố đỡ trán cô, nhưng không kịp ngăn cô cắn phải đầu đũa.
Anh dừng lại kiểm tra môi cô, may mắn là không bị rách.
Sự lo lắng trong ánh mắt anh khiến lòng cô xao động. Cô cảm thấy khá hơn, bắt đầu nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Đôi mắt ấy, khi tĩnh lặng, giống như hồ nước giữa rừng sâu, giờ đây đang phản chiếu bóng hình cô, nhỏ bé và lay động.
“Sao anh còn ở đây?” Cô vừa có sức liền bắt đầu kiếm chuyện.
“Nếu không ở đây, anh nên ở đâu?” Đôi mắt anh sâu thẳm như mực.
“Anh nên đi tìm Cát tiểu thư.”
Cô cố làm vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại thoáng ý cười. Khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu rõ rằng cô chẳng hề để tâm đến Cát tiểu thư, nhưng vẫn dùng lời này để hỏi anh.
Đó là cách thử thách đầy thú vị mà chỉ hai người họ mới hiểu.
Anh không đáp, chỉ hỏi:
“Còn ăn không?”
“Không ăn nữa.” Cô chui vào chăn:
“Em lạnh, anh xuống phòng thím Chu mang thêm chăn cho em.”
Lục Thế Trừng đứng dậy. Một lát sau, cô nghe thấy tiếng bước chân anh lên lầu. Khi anh quay lại, bên cạnh đã có thêm Louis.
“Xin lỗi, xe tôi bị nổ lốp giữa đường… Cô Văn giờ thế nào rồi?”
Văn Đình Lệ nửa nhắm nửa mở mắt nằm trên giường. Nửa giờ trước, Louis đã tiêm thuốc cho cô. Giờ đây, cô cảm thấy ấm áp hơn, bụng cũng bớt đau, nhưng thuốc hình như có thành phần gây buồn ngủ.
Dù vậy, cô cố gắng không ngủ vì Louis và Lục Thế Trừng đang đứng cuối giường bàn về tình trạng của cô.
“Cô Văn thực sự quá sức chịu đựng. Nghe nói dạo gần đây cô ấy đã không khỏe, vậy mà không để ý sao?”
Văn Đình Lệ gượng cười, lắc đầu. Khi liếc nhìn Lục Thế Trừng, cô thấy trong mắt anh tràn ngập lo lắng.
Louis thở dài:
“Tôi nghĩ cô ấy đã quen tự mình chịu đựng mọi thứ, nên hay phớt lờ cảm giác khó chịu. Nghe nói cô ấy cùng người khác mở công ty điện ảnh? Tôi đoán giờ ăn uống cũng không đều đặn. So với lần trước tôi gặp, cô ấy sụt ít nhất 7-8 pound. Cơ thể con người cần được chăm sóc cẩn thận, nếu không vấn đề sẽ sớm muộn bùng phát.”
Lục Thế Trừng khẽ nhắc Louis:
“Hình như cô ấy sắp ngủ, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện?”
Có lẽ vì biết cô có thể gọi người bất cứ lúc nào, họ chỉ khép hờ cửa. Cô nghe loáng thoáng tiếng Lục Thế Trừng hỏi Louis:
“Cần chuyển cô ấy đến bệnh viện không?”
“Không cần lo lắng quá. Sức khỏe cơ bản vẫn tốt, miễn là đêm nay không bị tiêu chảy hay sốt cao. Tôi sẽ để y tá Melissa qua đây trông chừng cô ấy. Nhưng y tá còn lại của tôi đang nghỉ phép, Melissa đã phải trực đêm nhiều ngày qua. Cô ấy có thể không tỉnh táo lắm, nhưng không sao, tôi cũng sẽ ở dưới lầu.”
Ban đầu, Văn Đình Lệ còn lắng nghe, nhưng cuối cùng không cưỡng lại được tác dụng của thuốc, ngủ thiếp đi trên gối.
Khi tỉnh lại, cô thấy xung quanh tối om. Cổ họng khô khốc như muốn bốc cháy, cô với tay bật đèn bàn thì bỗng một ánh sáng lóe lên trước mắt.
“Muốn uống nước không?”
Cô ngỡ ngàng nhìn người đứng trước mặt mình.
Lục Thế Trừng đưa tay chạm nhẹ lên trán cô:
“Em có đau đầu không? Chỗ nào khó chịu?”
Anh vẫn luôn túc trực bên giường cô. Cô khẽ mấp máy môi:
“Tôi… tôi khát.”
Lục Thế Trừng lập tức đưa bát nước đến bên môi cô.
Văn Đình Lệ không rời mắt khỏi anh, uống vài ngụm, rồi nhận ra trong phòng chỉ còn hai người.
“Bác sĩ Louis và y tá Melissa đâu rồi?”
“Họ đang nghỉ dưới lầu.”
Ánh mắt cô dừng trên người anh. Anh là người đàn ông chỉn chu nhất mà cô từng gặp, nhưng giờ đây, cổ áo và tay áo anh đã nhăn nhúm, cánh tay còn lấm bẩn. Anh không để ý, toàn bộ tâm trí đều dành cho cô.
Lòng cô chợt mềm đi:
“Anh ở đây suốt cả đêm sao? Tôi khỏe hơn rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi đi.”
Lục Thế Trừng nhìn đồng hồ:
“Mới hơn năm giờ. Louis nói không được để em ở một mình đêm nay.”
Cô ngẩn ngơ, gối đầu lên cánh tay, chăm chú nhìn anh đi qua đi lại bên giường. Anh đặt bát nước xuống, nhúng khăn vào chậu rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô.
Động tác của anh vừa khéo léo vừa vững vàng. Anh thật sự biết cách chăm sóc người khác.
Bất chợt, cô sờ lên mặt mình, kéo chăn định xuống giường.
Anh giữ cô lại:
“Em cần gì? Để anh lấy cho.”
“Đi rửa mặt.” Cô thì thầm.
Anh ngập ngừng:
“Anh đưa em tới cửa. Nếu có gì không ổn thì gọi anh.”
Giọng anh dịu dàng đến mức chính anh cũng không nhận ra. Cô khẽ gật đầu, bước vào phòng tắm và vặn nước.
Cô vẫn yếu, nhưng đã không còn choáng váng. Dù vậy, cô không muốn để anh thấy mình nhếch nhác. Dù bệnh đến mấy, cô cũng phải giữ hình ảnh. Cô tìm bột đánh răng và xà phòng, rửa mặt thật sạch sẽ rồi mới bước ra.
Anh không đứng ngay cửa phòng tắm mà đợi ở hành lang gần đó, để nếu cô có động tĩnh gì, anh sẽ kịp phát hiện.
“Tôi xong rồi.” Cô vịn vào khung cửa khẽ gọi.
Anh đưa cô trở lại giường, ngồi xuống bên cạnh. Sau khi cô nằm xuống, anh đắp chăn cẩn thận cho cô, rồi chăm chú nhìn cô không rời mắt.
Cô từ dưới chăn đưa tay ra, vẽ vòng tròn trên mu bàn tay anh:
“Bát mì đó là anh làm à?”
Anh ngừng lại một chút rồi đáp:
“Ừ.”
“Anh quên bỏ muối rồi.”
Anh ngơ ngác. Muối? Không lạ gì khi cô chỉ ăn vài miếng rồi dừng.
“Để anh nấu bát khác.”
“Không cần mì, tôi muốn ăn trứng hấp.”
Anh vừa định đứng lên, cô đã kéo tay anh lại.
Cô không cần trứng hấp, cô cần anh. Cô gối đầu lên tay anh, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt anh. Lục Thế Trừng không thể rời mắt, cũng chẳng thể rời đi. Anh ngồi lại, cùng cô ngắm ánh sáng ban mai len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt cô.
Cô chỉ lặng lẽ gối đầu trên tay anh, không nói gì, nhưng cả hai đều như nghe được lời của đối phương. Trong sự im lặng ngọt ngào ấy, anh khẽ vén tóc mái lòa xòa trên trán cô ra sau tai.
Lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên từ đầu giường.
Giờ này? Hai người nhìn nhau, Văn Đình Lệ không hề ngại ngần trước mặt anh, vươn tay từ trong chăn cầm lấy ống nghe:
“Alo.”
“Là tôi, Tiểu Văn.”
Giọng nói bên kia là của y tá trưởng Lưu! Gọi sớm như vậy, hẳn là có việc gấp. Văn Đình Lệ theo phản xạ giữ chặt ống nghe, đồng thời liếc nhìn Lục Thế Trừng.
Chỉ một ánh mắt, anh đã hiểu ngay đây là cuộc gọi anh không nên nghe.
Anh nhìn cô thật sâu, không nói gì, rồi xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đầu dây bên kia, y tá trưởng Lưu nghi ngờ lên tiếng:
“Tiểu Văn?”
Văn Đình Lệ thở ra, đáp lời:
“Không có gì. Sáng sớm chị gọi em có việc gì gấp vậy?”
“Tôi đã để thứ em cần trong két sắt ở tầng một khách sạn Bột Hải, số 304. Chìa khóa sẽ được gửi đến nhà em vài ngày tới. Em nhanh chóng đến lấy.”
Qua điện thoại, cô nghe thấy âm thanh ồn ào, dường như có nhiều người ở quanh y tá trưởng Lưu.
“Thứ gì vậy?” Văn Đình Lệ thắc mắc.
Nhưng y tá trưởng đã vội vã cúp máy.
Văn Đình Lệ ngẫm nghĩ, rồi gác máy. Cô ngồi dậy, hướng mắt ra cửa đợi Lục Thế Trừng quay lại. Nhưng người bước vào lại là Louis và Melissa.
“Anh Lục đâu rồi?”
“Anh ấy đi mua bữa sáng.”
Văn Đình Lệ thở phào, nhưng không thể xóa nhòa ánh mắt của Lục Thế Trừng khi nhìn cô lúc nãy. Anh không tò mò, không gặng hỏi, mà chỉ có sự thấu hiểu và chủ động tránh né.
Không chỉ vậy, những bí mật như chuyến đi Ninh Ba, khẩu súng mất tích, hay vết thương cô không nói tới vẫn luôn là bức tường vô hình giữa họ. Dù anh ngày càng bao dung, điều đó không thể xóa nhòa cảm giác rằng cô có thể bất cứ lúc nào đặt anh ra ngoài cuộc đời mình.
Sau khi Louis và Melissa kiểm tra xong, cô liền hỏi:
“Anh Lục về chưa?”
Louis từ dưới lầu mang lên bữa sáng cho ba người, đáp:
“Anh Lục đi rồi. Anh ấy nói Văn tiểu thư đã qua cơn nguy kịch, không cần anh ấy ở lại nữa. Anh ấy còn việc khác phải làm, để lại cô cho tôi và Melissa chăm sóc.”
Trên khay là một bát trứng hấp. Văn Đình Lệ khẽ gật đầu, vẻ mặt thoáng chút thất vọng.
Đến trưa, Hoàng Viễn Sơn dẫn theo toàn bộ nhân viên công ty đến thăm cô. Văn Đình Lệ gắng gượng tinh thần, ngồi dậy trên giường, thông báo tin vui rằng Cát tiểu thư sẽ đến thăm công ty. Ai nấy đều mừng rỡ.
Cô lại cẩn thận bàn bạc kế hoạch với mọi người. Hoàng Viễn Sơn bực mình, đưa tay bịt miệng cô:
“Cát tiểu thư để chị tiếp đón. Em bệnh thành thế này, đầu óc còn toàn công việc! Louis đã dặn rồi, điều em cần bây giờ là nghỉ ngơi. Thời gian qua chúng ta thức ngày thức đêm quay phim, cả Song Châu và Gió Xuân Lại Thổi Sinh đều đã quay được hơn một nửa. Em nghỉ một hai tháng cũng không ảnh hưởng gì đến lịch chiếu cuối năm. Lo thân mình trước đi!”
“Được rồi, em nghỉ đây.” Văn Đình Lệ cười, nói với mọi người:
“Sợ quá, không dám cãi lời ‘sư tử rống’ của chị Hoàng đâu.”
Cả phòng cười vang, chỉ riêng Hoàng Viễn Sơn là không hề cười. Với cô, Văn Đình Lệ đổ bệnh có lẽ do chịu đựng ấm ức tại bữa tiệc tối của Lưu Mộng Lân. Giá mà cô bỏ hết mọi việc để cùng Văn Đình Lệ dự “yến tiệc Hồng Môn” hôm đó thì hay biết mấy.
Tâm trạng Hoàng Viễn Sơn đầy tự trách, chẳng còn lòng dạ đùa cợt. Nhưng nhìn thấy Văn Đình Lệ tinh thần tốt, cô cũng vơi bớt nỗi lo.
Để giúp cô khuây khỏa, mọi người rôm rả trò chuyện. Có người đề nghị Văn Đình Lệ xin nghỉ học một năm vì cô làm việc quá sức, nếu cứ thế này sẽ lại ngã bệnh. Lần này, Văn Đình Lệ bắt đầu cân nhắc nghiêm túc.
Lý Trấn nói:
“Nghe nói Lưu Mộng Lân cũng tìm được không ít nhà đầu tư tại tiệc mừng công. Nhưng kỳ lạ là ngay sau đó, Hỗ Xuân Báo đăng tin tập đoàn Lục Thị sẽ không hợp tác với Hoàng Kim nữa.”
Ai nấy kinh ngạc:
“Không giống phong cách của Lục Thế Trừng. Lưu Mộng Lân làm gì đắc tội với anh ta sao?”
“Không rõ.” Đàm Quý Vọng đáp. “Nghe nói Lưu Mộng Lân đang nhờ vả khắp nơi để xin lỗi, nhưng Lục gia thậm chí không cho ông ta vào cửa.”
Mọi người bật cười:
“Không biết Lưu Mộng Lân làm gì mà khiến Lục công tử giận đến vậy.”
Hoàng Viễn Sơn vô tình quay lại, thấy Văn Đình Lệ nở nụ cười mãn nguyện. Cô liền huých vai:
“Này, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Văn Đình Lệ giấu đi nét cười. Ai bảo Lưu Mộng Lân bày đủ trò ly gián? Ông ta không ngờ rằng Lục Thế Trừng không phải loại người dễ bị thao túng như vẻ bề ngoài, càng không phải hạng lông bông như Cao Đình Tân.
Cao Đình Tân có thể thờ ơ với những tin đồn, nhưng Lục Thế Trừng ghét nhất bị người khác lợi dụng.
Lần này, Lưu Mộng Lân đúng là tự đào hố chôn mình.
Thấy Văn Đình Lệ im lặng, Hoàng Viễn Sơn cho rằng cô mệt, liền nói với mọi người:
“Để cô ấy nghỉ ngơi. Mai chúng ta đến thăm tiếp.”
Buổi tối, thím Chu và Tiểu Đào từ Tô Châu trở về. Thấy Văn Đình Lệ bệnh nằm liệt giường, cả hai không khỏi lo lắng, vội vã chăm sóc.
Bệnh cũng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Hôm đó, cô bất ngờ nhận được một lá thư nặc danh, trong đó chỉ có một chiếc chìa khóa.
Cô lập tức nhớ lại lời y tá trưởng Lưu nói sáng hôm trước, vội lái xe đến khách sạn Bột Hải, mở két sắt số 304. Bên trong chỉ có một thùng táo.
Ngồi trong xe, cô lấy từng quả táo ra, rồi dùng dao nhọn lần mò kiểm tra lớp bên trong thùng. Không lâu sau, cô phát hiện một ngăn bí mật.
Văn Đình Lệ mở ngăn bí mật, bên trong là một khẩu súng lục.
Cô cầm súng lên, nhìn kỹ rồi vội vàng tìm đến bưu điện gần nhất, gọi điện cho y tá trưởng Lưu.
Y tá trưởng đang làm việc tại Bệnh viện Từ Tâm, không có người ngoài xung quanh, nên giọng nói tự nhiên hơn so với buổi sáng hôm đó.
“Lấy được súng chưa?”
“Rồi, nhưng sao lại gửi em thêm một khẩu? Trước đó chị đã bảo người đưa cho em rồi mà.”
“Gì cơ?”
Nhận ra tính nghiêm trọng, Văn Đình Lệ quyết định giải thích rõ ràng:
“Sáng hôm trước, có người gửi cho em một khẩu súng nhỏ. Em nghĩ đó là của chị. Không phải sao?”
“Không phải.” Y tá trưởng quả quyết. “Dạo này các hoạt động ám sát đang gia tăng, nhóm cung cấp của chúng tôi mới về Thượng Hải tuần trước.”
Văn Đình Lệ nghe xong liền hiểu ra vấn đề, mỉm cười:
“Em hiểu rồi. Để khi khác tôi giải thích. Chị Hướng, em có thể gặp chị không? Có chuyện làm em bối rối từ lâu, muốn trực tiếp bàn với chị.”
Về đến nhà, Văn Đình Lệ cất khẩu súng nhỏ vào chiếc hộp có mã khóa, sau đó lái xe đến Lục gia, nhờ quản gia Hứa đưa chiếc hộp cho Lục Thế Trừng.
“Mật mã là ngày sinh của tôi. Anh ấy biết mà.”
Buổi chiều, khi đang quay phim ở trường quay, Tiểu Điền đến báo:
“Văn chủ, có một vị Lục tiên sinh gọi điện tìm cô.”
Nghe vậy, cô lập tức đến văn phòng đóng cửa lại, hít sâu một hơi rồi nhấc máy:
“Alo.”
Ba ngày tiếp theo, Văn Đình Lệ dồn hết tâm trí vào công việc, cố không nghĩ đến buổi hẹn với Lục Thế Trừng vào tối sinh nhật.
Ngày đầu tiên, cô tiếp đón Cát tiểu thư; ngày thứ hai, hoàn thành việc thỏa thuận chi tiết hợp tác; ngày thứ ba, tổ chức họp báo để thông báo việc hợp tác với Cát tiểu thư.
Trong ba ngày, tên của Cát Thanh Vân và Văn Đình Lệ liên tục xuất hiện trên các tờ báo lớn.
Danh tiếng của công ty điện ảnh Tú Phong nhanh chóng lan rộng, thậm chí có vài rạp chiếu phim lâu năm còn chủ động hỏi thăm tiến độ quay Song Châu và Gió Xuân Lại Thổi Sinh, ngỏ ý muốn được chiếu hai phim này ở đợt công chiếu đầu tiên.
Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn tranh thủ cơ hội này để quảng bá phim mới.
Dù bận rộn, cô vẫn cảm thấy như có người theo dõi mình. Mỗi khi quay lại, chẳng thấy dấu vết gì, nhưng cảm giác đó không hề biến mất.
Rồi ngày sinh nhật cũng đến.
Dù là sinh nhật của mình, Văn Đình Lệ đã hứa sẽ đưa Tiểu Đào đến khu vui chơi Đại Thế Giới cả ngày, để dù tối cô không ở nhà, em gái cũng không thấy buồn.
Sáng sớm, họ xuất phát. Trên đường đi, Tiểu Đào không giấu nổi háo hức, đầu tròn nhỏ cứ thò ra cửa sổ:
“Còn bao lâu nữa hả chị?”
Văn Đình Lệ cười, đáp:
“Sắp tới rồi. Xuống xe, chị mua kem cho em nhé?”
“Tiểu Đào muốn ăn kem của Lục tiên sinh mua!” Tiểu Đào hồ hởi bổ sung.
Cô khựng lại. Lần Lục Thế Trừng đưa hai chị em đến Đại Thế Giới đã hơn một năm trước, vậy mà Tiểu Đào vẫn nhớ. Cũng đúng, một ngày tuyệt vời như thế, làm sao quên được?
Ý nghĩ của cô bất giác trôi về buổi hẹn tối nay. Nhưng Tiểu Đào không nhận ra chị đang bận lòng, vẫn nhảy nhót:
“Lục tiên sinh đi chưa? Chị đưa Tiểu Đào đi đánh xe đụng với Lục tiên sinh nhé! Tiểu Đào thắng!”
Thím Chu thấy Văn Đình Lệ im lặng, liền thở dài, bế Tiểu Đào vào lòng:
“Ngoan nào, đừng làm phiền chị lái xe. Tóc con rối hết rồi, ngồi yên nào.”
Họ chơi đến chiều, thử qua đủ trò. Văn Đình Lệ cố ý tạo cho em gái những ký ức đẹp hơn cả lần trước. Tiểu Đào muốn chơi gì, ăn gì, cô đều chiều.
Thậm chí, thấy Tiểu Đào thích thú nhìn chiếc hộp nhạc Tây phương tinh xảo trong tủ kính – giá đến bốn đồng bạc, cả năm vẫn chưa bán được, cô không ngần ngại mua ngay. Thấy Tiểu Đào thích thú nhìn thỏ con trên đường, cô cũng mua luôn.
Tiểu Đào nhảy nhót không ngừng, cười mãi không thôi. Văn Đình Lệ nhìn em, mọi lo lắng bỗng chốc tan biến.
Đến hai giờ chiều, họ mệt rã rời. Tiểu Đào ngồi trên tay thím Chu ăn bánh, đầu cứ gục xuống.
Thím Chu cười, thở dài:
“Nhìn con bé mệt rồi. Tôi nghĩ chơi vậy đủ rồi, hay ta về thôi?”
Văn Đình Lệ quấn khăn và đeo kính râm, gật đầu:
“Được.”
Đúng lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Văn Đình Lệ lập tức đưa tay vào túi xách.
Quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông mặc áo ngắn màu xám ôm chiếc túi da màu tím chạy thẳng về phía cổng.
Một người phụ nữ phía sau thở hổn hển, la lên:
“Bắt hắn lại! Hắn là kẻ trộm, lấy túi của tôi!”
Mọi người đồng loạt đuổi theo.
Văn Đình Lệ thở phào, lặng lẽ cài lại túi xách, nói với thím Chu:
“Đi thôi.”
Văn Đình Lệ vừa rời khu vui chơi, lo sợ có chuyện không hay xảy ra. Cô bảo vệ thím Chu và Tiểu Đào, nhanh chóng đi ra ngoài mà không để ý rằng có hai đôi mắt đang dõi theo cô từ xa.
Lục gia
Lục Thế Trừng ngồi trên ghế sô pha, lơ đễnh ngắm chiếc hộp đựng trang sức trong tay. Nghe tiếng Khuông Chí Lâm báo từ ngoài:
“Thiếu gia, Chu Uy về rồi.”
Lục Thế Trừng ngẩng đầu ngạc nhiên:
“Có chuyện gì sao?”
“Thiếu gia đừng lo.” Chu Uy bước vào báo cáo. “Tôi để Lý Lực canh chừng ở nhà Văn tiểu thư. Hôm nay cô ấy đưa em gái đến Đại Thế Giới chơi. Lúc nãy—”
Lục Thế Trừng cắt ngang:
“Tôi đã nói rồi, mấy ngày này các anh chỉ cần bảo đảm an toàn cho cô ấy, còn cô ấy đi đâu, gặp ai, không cần báo cáo. Đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy.”
“Dạ, nhưng có một việc tôi nghĩ nhất định phải báo lại.” Chu Uy nghiêm túc nói. “Vừa rồi có người cướp đồ trong khu vui chơi. Văn tiểu thư có vẻ cảm thấy nguy hiểm nên lén rút ra một khẩu súng từ túi xách.”
“Súng?” Lục Thế Trừng sững sờ.
“Đúng là súng.” Chu Uy khẳng định. “Từ phần chuôi súng lộ ra ngoài, tôi chắc chắn đó là một khẩu súng lục. Sau khi xác nhận chỉ là một kẻ trộm vặt, cô ấy lặng lẽ cất súng lại. Tôi đứng gần đó, thấy rõ mồn một.”
Lục Thế Trừng im lặng hồi lâu, rồi phất tay cho Chu Uy lui ra.
“Kẻ lừa dối này…”
Cô lại lừa anh lần nữa.
Rõ ràng trong tay cô vẫn còn súng, nhưng lại khiến anh nghĩ rằng cô không có bất kỳ vũ khí nào để tự vệ.
Lần đó, cô đã nói qua điện thoại:
“Tôi không cần súng của anh.”
“Không có súng thì đã sao?”
“Lục Thế Trừng, anh lo lắng gì? Chết thì chết thôi.”
Thậm chí cô còn thách thức:
“Nếu anh muốn tôi nhận súng của anh, thì đến nhà hàng Vãn Hương Ngọc gặp tôi, quá giờ thì khỏi.”
Không hẳn là cô lừa anh, cô chỉ không nói rõ mọi chuyện. Anh lo lắng cho sự an nguy của cô, tự khiến mình rối loạn.
Ban đầu, nếu cô đã có cách lấy được khẩu súng thứ nhất, sao lại không có cách để có thêm khẩu thứ hai? Đến khi nào anh mới thôi để cô “lừa gạt” mình bằng cách này?
Lục Thế Trừng nhắm mắt, lòng đầy hối hận.
Đúng lúc này, Khuông Chí Lâm quay lại, nói nhỏ:
“Gần năm giờ rồi, thiếu gia có định đến nhà hàng Vãn Hương Ngọc không? Nếu đi, Hứa Thường và mấy người kia sẽ chờ dưới lầu.”
Đúng năm giờ, Văn Đình Lệ đến nhà hàng Vãn Hương Ngọc.
Cô đã đặt sẵn phòng VIP sang trọng nhất, thực đơn cũng chuẩn bị từ trước. Dù vậy, cô vẫn gọi quản lý đến xác nhận lại mấy lần mới yên tâm.
Cô muốn mọi chi tiết của buổi tối nay đều phải hoàn hảo. Cô muốn Lục Thế Trừng cảm nhận được rằng, trong lòng cô, anh là người quan trọng nhất.
Cô đã suy nghĩ rất kỹ, chỉ cần anh xuất hiện, cô sẽ chủ động thú nhận chuyện mình còn một khẩu súng khác.
Anh cần một cái cớ chính đáng để tìm cô, và cô chỉ có thể sử dụng khẩu súng này làm cầu nối. Nếu anh vì chuyện đó mà nổi giận, cô sẽ kể rõ nguồn gốc khẩu súng đầu tiên của mình, cùng việc chị Lệ đã bao lần giúp đỡ cô thế nào.
Chị Lệ đã hy sinh. Sau vài tháng, người Nhật đã điều tra kỹ lưỡng lý lịch của chị, giờ đây mọi thông tin về chị đã công khai, giống như người giáo viên trung học đã hy sinh trước đó. Việc tiết lộ phần này cho Lục Thế Trừng sẽ không gây nguy hiểm cho viện trưởng Đặng hay những người khác.
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà cô có thể đưa ra, sau khi đã chắc chắn sự an toàn của y tá trưởng Lưu và những người liên quan.
Vì vậy, cô đã xin phép Lưu Hướng Chi trước.
Y tá trưởng Lưu cân nhắc rằng bọn họ đã điều tra kỹ về Lục Thế Trừng, thậm chí khẩu súng nhỏ mà Văn Đình Lệ mang theo cũng do Lục Thế Trừng cho người gửi đến. Cuối cùng, y tá trưởng đồng ý với yêu cầu của Văn Đình Lệ, nhưng yêu cầu cô phải diễn tập nhiều lần để tránh vô ý tiết lộ thông tin quan trọng.
Khi đang suy nghĩ, quản lý mang bánh ngọt kiểu Tây vào, đặt lên bàn. Văn Đình Lệ nén niềm vui, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi quản lý rời đi, cô vừa ngân nga hát vừa xoay một vòng bên bàn, chiếc váy ngọc trai tung bay như những bọt sóng bạc, tạo nên một đêm đầy lãng mạn.
Bất ngờ, một âm thanh chói tai vang lên từ đâu đó. Tiếp theo, hành lang rối loạn.
“Bên ngoài có ai bắn súng không?”
“Lại là ám sát sao? Gần đây sao nhiều vụ thế này?” Có người hoảng sợ khóc lớn. “Trời ơi, cảnh sát đâu rồi? Có ai gọi cảnh sát chưa?”
Lục Thế Trừng lao xe nhanh như bay.
Dù đã lái rất nhanh, nhưng anh vẫn thấy không đủ.
Lẽ ra anh không nên đến trễ thế này, nhưng lúc đến gần cầu Ngoại Bạch Độ, anh mới nhớ ra đã để quên hộp trang sức trong ngăn kéo phòng sách, buộc phải quay lại lấy.
Tính ra, anh đã trễ hơn mười phút, chỉ mong xe có thể chạy nhanh hơn nữa.
Tâm trạng anh hiện giờ rất mâu thuẫn. Anh đã sớm hiểu rằng cô đang làm những việc vừa thầm lặng vừa vĩ đại, và anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận điều đó. Nhưng cuộc điện thoại sáng hôm ấy khiến anh nhận ra, không dễ để thực hiện điều này.
Anh chưa bao giờ yêu cầu cô phải phơi bày tất cả trước anh, anh chỉ mong rằng khi nguy hiểm đến, cô đừng đẩy anh ra xa. Anh không chắc mình có thể chịu đựng được việc bị đẩy ra thêm lần nữa.
Lòng anh dao động, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của cô, anh không nỡ để cô một mình đợi tại nhà hàng Vãn Hương Ngọc. Những lời cần nói phải được nói rõ ràng trước mặt cô.
Anh lái xe nhanh hơn thường lệ, chuyến đi vốn dĩ mất một giờ chỉ mất chưa đầy bốn mươi phút.
Quẹo qua khúc cua phía trước là đến nhà hàng Vãn Hương Ngọc.
Đúng lúc đó, phía trước vang lên mấy tiếng “đoàng đoàng”.
Lục Thế Trừng theo phản xạ đạp phanh gấp.
Tiếng hét thất thanh từ đám đông phía trước vang lên, mọi người tán loạn bỏ chạy. Anh trầm mặt nhìn cảnh tượng trước mắt, máu trong người như dồn lên não, sờ lấy khẩu súng bên ngực, không chút do dự chạy thẳng đến nơi xảy ra vụ việc.
Vừa chạy được vài bước, anh thấy máu trên đất, cả một vũng đỏ thẫm, chói mắt.
Anh đứng sững người, tim đập thình thịch không thể kiểm soát.
Gần hơn, một đôi giày da đen kiểu nữ hiện ra, dính đầy vết máu, nằm lăn lóc trong vũng máu.
Xung quanh, mọi người xì xào.
“Là một nữ sinh, thật đáng tiếc.”
“Chắc là người trong tổ chức yêu nước ngầm. Những người thế này toàn là bầu nhiệt huyết, thật khổ. Còn trẻ như vậy, cha mẹ chắc đau đớn lắm.”
Có người hạ giọng:
“Có khi nào lại là do người Nhật làm?”
Lục Thế Trừng cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người lạnh toát, mồ hôi lăn dài trên trán. Anh muốn gạt đám đông tiến gần hơn, nhưng đôi chân như bị nhấn chìm vào bùn lầy, không thể bước thêm một bước.
“Tránh ra!” Cảnh sát đến giải tán đám đông, phía trước nhanh chóng lộ ra một khoảng trống.
Lục Thế Trừng cảm giác tim mình thắt lại, bản năng muốn tránh ánh mắt, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nhìn thẳng.
Người nằm trên đất là một cô gái lạ, trẻ trung nhưng không phải Văn Đình Lệ.
Dù vậy, cảnh tượng thảm khốc này vẫn làm anh đau đớn khôn cùng.
Anh thở dốc, lùi lại vài bước, rồi lập tức nhìn quanh tìm kiếm.
Văn Đình Lệ đâu? Cô ấy đang ở đâu?!
Chưa bao giờ anh cảm thấy vừa sợ hãi, vừa lạnh lẽo, lại vừa may mắn như lúc này.
Bây giờ, trong đầu anh không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ mong nhìn thấy cô ngay lập tức.
Cô còn sống!
Cô với nụ cười quen thuộc!
Cô hay nói dối!
Cô ngang bướng như xưa!
Chỉ cần cô còn sống!
Văn Đình Lệ nghe tiếng náo loạn bên ngoài, lập tức rút súng, áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh. Bỗng cô nghĩ đến Lục Thế Trừng. Có lẽ—anh đã đến, và có lẽ, những tiếng súng vừa rồi liên quan đến anh!
Ý nghĩ ấy làm cô rùng mình, vội mở cửa chạy ra ngoài.
Cô men theo hành lang, nhanh chóng xuống tầng dưới. Đường phố hỗn loạn, người người chen lấn, la hét khắp nơi.
Văn Đình Lệ càng lúc càng lo lắng, cô ngược dòng người hỗn loạn cố chen lên phía trước. Không ngờ, có người bất ngờ giữ chặt lấy cô.
“Đây chẳng phải là ngôi sao lớn kia sao? Văn gì nhỉ…”
“Văn Đình Lệ tiểu thư!” Hàng trăm ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô. Trong khi mọi người vội vã chạy trốn, vẫn không quên ngoái lại nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Văn Đình Lệ hối hận vì đã không che kín mặt mũi trước khi lao ra ngoài.
“Đúng rồi, chính là tiểu thư Văn. Tôi xem phim của cô không ít đâu! Nghe nói bộ phim mới của cô sắp quay xong, khi nào dự kiến chiếu vậy?”
“Cô đừng qua xem nữa, là một cô gái trẻ, chẳng biết làm gì mà bị ám sát ngay giữa đường.”
Vậy không phải Lục Thế Trừng!
Nhưng trái tim Văn Đình Lệ vẫn thắt lại. Người như thế nào mới bị ám sát? Gần đây y tá trưởng Lưu bận rộn khác thường, lẽ nào là thuộc hạ của Lưu Hướng Chi?
Tim cô đập dồn dập. Nhìn thấy ngày càng đông người tụ tập trước cửa nhà hàng, dù lòng đầy nghi vấn, cô cũng không thể hành động thêm. Cô vội nhờ quản lý ra khuyên giải đám đông tản ra, rồi nhanh chóng quay lại phòng bao, khóa chặt cửa. Những nghi ngờ trong lòng như một cuộn chỉ rối, cô không biết phải làm gì khi không thể liên lạc được với Lục Thế Trừng hay y tá trưởng Lưu.
May mắn thay, đám người kia không theo lên hành lang. Có lẽ họ cũng nhận ra nơi này không an toàn, chỉ đứng xem một lát rồi tản đi.
Thừa cơ hội, Văn Đình Lệ lén rời khỏi phòng bao. Cô nhớ cuối hành lang có một chiếc điện thoại công cộng, việc khẩn cấp lúc này là phải liên hệ ngay với Khuông Chí Lâm và y tá trưởng Lưu.
Không ngờ vừa lúc đó, có tiếng bước chân gấp gáp tiến về phía phòng bao của cô. Hai bên đụng nhau. Nhìn thấy người kia đến với tốc độ nhanh như vậy, lòng cô chợt lạnh toát. Theo phản xạ, cô giơ súng chĩa thẳng vào ngực đối phương.
Người đó lập tức nắm lấy nòng súng, kéo cả cô lẫn khẩu súng vào phòng.
Khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương, Văn Đình Lệ sững sờ, rồi bật thốt lên đầy vui mừng:
“Anh… sao lại…”
Cô lo lắng ôm lấy mặt anh, muốn nhìn kỹ hơn. Nhưng Lục Thế Trừng bất ngờ kéo cô vào lòng, ôm chặt như thể muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Văn Đình Lệ ngỡ ngàng, hé môi định nói gì đó. Nhìn sang, cô thấy sắc mặt Lục Thế Trừng tái nhợt, như vừa chết đi sống lại.
“Anh sao vậy?” Cô càng thêm lo lắng, hỏi dồn. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô định chạm vào mặt anh thì khẩu súng rơi khỏi tay, phát ra một tiếng nhẹ.
“Đồ lừa đảo!” Lục Thế Trừng khàn khàn nói bên tai cô, giọng anh như vừa nuốt phải cát.
Văn Đình Lệ cắn môi, nở nụ cười gượng:
“Em…”
“Lừa đảo…” Anh lặp lại, giọng càng trầm, nhưng cánh tay lại siết cô chặt hơn.
Văn Đình Lệ lúng túng, bàn tay cô chạm vào lồng ngực anh, cảm nhận được trái tim anh đập loạn nhịp.
Cô chưa từng thấy Lục Thế Trừng bất an như vậy, như thể cô không phải người thật mà chỉ là bong bóng dễ vỡ, có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Sự yêu thương và quý trọng từ anh khiến sống mũi cô cay xè.
Chợt, cô hiểu ra tất cả:
“Anh tưởng người chết ngoài kia là em?”
Câu nói vừa dứt, nỗi buồn đau pha lẫn niềm hạnh phúc ùa vào lòng cô. Nước mắt cô lăn dài, hai tay nâng khuôn mặt anh, lắp bắp:
“Em không sao! Anh nhìn xem, em vẫn ổn, chẳng có chuyện gì cả.”
Nhà họ Văn.
Văn Đình Lệ xuống xe, chạy đến cửa nhà, lục tìm chìa khóa để mở cửa. Cô biết ánh mắt Lục Thế Trừng vẫn dõi theo mình từ phía sau, như muốn xác nhận lần nữa rằng cô thật sự bình an trước mắt anh.
Văn Đình Lệ mỉm cười, không hề giấu giếm niềm vui. Mở cửa xong, cô quay lại, nắm tay anh:
“Vào đi.”
Bên trong tối om, có vẻ thím Chu và Tiểu Đào đã ngủ. Văn Đình Lệ mò mẫm bật đèn ở cửa, sau đó nhanh chóng bật đèn bàn trong phòng khách.
Quay lại, cô thấy Lục Thế Trừng vẫn đứng yên, nhìn chăm chăm về phía cô vừa đi. Dù chỉ cách nhau một đoạn ngắn, anh dường như vẫn sợ điều gì đó bất trắc xảy ra.
Văn Đình Lệ đột nhiên chạy đến, lao thẳng vào vòng tay anh.
Lục Thế Trừng không lùi bước, hai tay anh giữ chặt cô, rồi cúi đầu hôn lên mái tóc cô.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, quanh họ luôn là đám đông.
Nhưng bây giờ, thế giới chỉ còn lại hai người.
Cô có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng đến lúc này lại không thốt nên lời. Chỉ có nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại, cô muốn cảm nhận thật rõ ràng hơi ấm và nhịp tim của anh.
Tim anh vẫn đập mạnh như thế, khiến cô vừa xúc động vừa lo lắng.
“Lại đây.” Cô kéo tay anh đến sofa trong phòng khách, nghiêm túc mở túi, lấy ra khẩu súng lục rồi đưa cho anh xem.
“Anh chắc nghĩ lần này em lại lừa anh.” Văn Đình Lệ nghiêm túc nói, “Nhưng dù anh tin hay không, trước khi hẹn anh đến Vãn Hương Ngọc, em đã quyết định kể rõ nguồn gốc của khẩu súng này.”
“Đây là khẩu súng lục thứ hai em có. Khẩu đầu tiên là do một người chị lớn tặng. Thực tế, chị ấy cũng là người từng tận tay dạy em bắn súng. Chị ấy đã giúp em rất nhiều. Nhưng đêm đó, chị ấy đã hy sinh—”
Lục Thế Trừng đột nhiên đưa tay bịt miệng cô.
“Đủ rồi.”
Không cần phải nói thêm.
Khi nỗi sợ mất cô dâng lên trên đường đến đây, anh đã hiểu rõ mọi thứ. Anh không thể rời xa cô. Bí mật hay niềm tin của cô, tất cả đều là một phần con người cô. Trước sinh tử, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Anh đã buông bỏ chấp niệm, chỉ cần cô còn sống, điều đó quan trọng hơn tất cả.
Văn Đình Lệ bỗng dưng rơi nước mắt, kiễng chân hôn lên cằm, mắt, và khuôn mặt anh.
Khi môi cô sắp chạm đến môi anh, Lục Thế Trừng giữ chặt cằm cô.
“Hãy nói với anh rằng em yêu anh.”
Nước mắt cô rơi như mưa: “Em yêu anh. Tất nhiên là yêu anh. Anh ngốc thật.”
Cô chưa kịp nói hết câu, anh đã cúi xuống hôn cô. Nước mắt cô không kìm nén được chảy dài trên gương mặt hai người.
Họ hôn nhau rất lâu mới tách ra.
Văn Đình Lệ ngước nhìn khuôn mặt anh, bất giác bật cười. Trên mặt anh đầy vệt nước mắt và cả chút nước mũi, tất cả đều từ mặt cô chạm vào.
Cô lấy khăn tay lau cho anh, nhưng rồi lại dắt anh vào bếp, ấn ngồi xuống ghế:
“Lau không sạch, để em đi lấy nước.”
Chẳng mấy chốc, cô bê ra một chậu nước từ phòng rửa tay, vắt khăn lau mặt cho anh.
Anh né tay cô, cầm lấy khăn lau cho cô trước. Cô liền tựa đầu vào vai anh. Lục Thế Trừng cúi thấp đầu để lau kỹ vết bẩn trên mặt cô. Văn Đình Lệ nghiêng đầu, chăm chú nhìn hàng mi dày của anh, gần đến nỗi có thể đếm được từng sợi.
Đang lau, anh bỗng nhiên lại cúi xuống hôn cô.
Nhịp thở và nhịp tim của anh như hòa quyện vào cô, lòng cô tan chảy, cảm nhận được sự yêu thương không hề che giấu.
Anh thích cô—tất cả của cô.
Lúc rời ra, giọng anh khàn khàn: “Anh hơi khát. Có nước không?”
Cô vào bếp lấy nước, thấy trên bếp có một bát mì thọ. Chắc hẳn thím Chu nấu cho cô. Nhưng bát mì đã nguội lạnh. Vậy là sinh nhật hai mươi tuổi của cô đã qua đi trong lặng lẽ.
Dù tiếc nuối, cô vẫn cảm thấy mãn nguyện. Sinh nhật năm ngoái, họ xa cách; năm nay, họ đã không thể rời nhau.
Để ăn mừng, cô háo hức cắt trái cây, xếp đầy khay, đem ra cùng hai ly nước đặt trước mặt Lục Thế Trừng.
Anh uống xong, cô cầm tăm xiên miếng dưa lưới đưa cho anh. Anh không ăn, lại kéo cô vào lòng, hôn cô một lần nữa.
Nhưng lần này chỉ vừa bắt đầu, một tiếng động nhẹ vang lên từ góc phòng.
“Nhìn kìa, có con chuột ở trước cửa sổ.” Anh vẫn hôn cô, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía đó.
“Đó không phải chuột, là con thỏ nhỏ Tiểu Đào mua ngoài phố hôm nay.”
Anh thả cô ra, khẽ nói:
“Muộn rồi, anh phải đi.”
Anh chạm trán mình vào trán cô, giọng khàn:
“Thật sự phải đi.”
Cô níu ngón tay út của anh, anh bật cười, giơ đồng hồ trên tay trái lên cho cô xem:
“Em xem, đã hơn một giờ rồi.”
Cô tiễn anh ra cửa, lòng không nỡ.
Lục Thế Trừng dường như quên mất hôm nay là sinh nhật cô, chẳng hề nói lời chúc nào. Điều đó khiến cô hơi buồn. Nhưng giờ đây, hạnh phúc ngập tràn vì có anh bên cạnh đã xua tan mọi cảm giác tiếc nuối.
Khi vừa lên xe, anh lại bước xuống, cầm trên tay một chiếc hộp trang sức mỏng và rộng.
Anh mở hộp ra ngay trước mặt cô:
“Chúc mừng sinh nhật.”
Trong hộp là một chuỗi ngọc trai. Những viên ngọc lớn, bóng mịn, đẹp hơn bất kỳ chuỗi ngọc nào cô từng thấy.
Lục Thế Trừng nhìn cô không rời, ánh mắt anh dõi theo niềm vui và xúc động của cô.
Anh cẩn thận lấy chuỗi ngọc ra:
“Đeo vào.”
Văn Đình Lệ nhận ra chuỗi ngọc này trông rất quen, giống với chuỗi ngọc mà Cao Hiểu Văn đã bán cho cô, chỉ là viên lớn hơn và sáng bóng hơn.
Nhớ lại buổi tối hôm đó, cô chợt hiểu ra điều gì, nhìn anh:
“Này, anh—”
Anh không để cô nói hết, cúi xuống ngăn cô bằng một nụ hôn. Khi rời ra, anh đeo chuỗi ngọc vào cổ cô, dịu dàng hôn lên trán cô.
“Lần này, anh thật sự phải đi.” Anh nhìn vào mắt cô, nói khẽ.
Văn Đình Lệ bật cười khúc khích, đứng lặng tại chỗ. Cô nhìn theo chiếc xe của Lục Thế Trừng cho đến khi nó khuất dạng nơi góc hẻm, rồi mới thất thần bước vào nhà.
Lên đến phòng ngủ trên tầng hai, cô lại nhanh chân chạy đến bên cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài như thể anh vẫn còn đứng đó.
Không ngạc nhiên khi chị Hoàng hay nói rằng nam nữ đang yêu thường ngốc nghếch. Cô mỉm cười, tựa đầu vào khung cửa sổ, ánh mắt dừng mãi ở nơi anh từng đứng. Ngoài kia, ánh trăng sáng trong và mềm mại đến lạ, mọi thứ đêm nay tựa như một giấc mơ.
Không, chuỗi ngọc trai trên cổ cô nhắc nhở rằng đây không phải mơ. Nụ hôn của anh, tình yêu của anh, sự không nỡ rời xa và trân trọng của anh—tất cả đều chân thực, khiến lòng cô dâng trào cảm xúc.
Cô đưa tay chạm vào chuỗi ngọc trước cổ, ngả người xuống giường, trong tư thế như đang cầu nguyện.
Cô thật sự đang cầu nguyện.
Văn Đình Lệ chưa từng tin vào số mệnh. Đối với cô, niềm tin duy nhất là chính mình. Mọi thành bại trên đời đều do bản thân tự gây dựng. Nhưng đêm nay, Lục Thế Trừng đã mang đến cho cô cảm giác hạnh phúc mãnh liệt. Lần đầu tiên, cô thực lòng cảm tạ trời cao.
Duyên phận vốn khó mà lý giải. Một mối kỳ duyên có thể thuộc về họ, hoặc thuộc về người khác. Nhưng cô và Lục Thế Trừng lại có sự gắn bó sâu sắc đến vậy. Nếu ngày ấy chỉ chậm một bước, họ đã chẳng thể gặp gỡ và hiểu nhau.
Khi cảm giác rung động dần dịu đi, cô ngồi dậy, gọi điện cho Lưu Hướng Chi.
Người nghe máy không phải Lưu Hướng Chi, mà là một giọng nói xa lạ. Người đó khẳng định không biết ai là y tá trưởng Lưu rồi dứt khoát cúp máy.
Khoảng một tiếng sau, Lưu Hướng Chi mới gọi lại cho cô, giải thích rằng cô gái bị ám sát hôm nay không phải người của họ mà là một gián điệp Nhật.
Gián điệp này từ năm trước đã giả danh học sinh yêu nước trà trộn vào một trường trung học ở Thượng Hải, nhiều lần bán thông tin cho phía Nhật. Vụ thầy giáo trung học bị ám sát thảm khốc trước đó cũng là do kẻ này phản bội.
Không khó đoán, vụ ám sát hôm nay chính là do Lưu Hướng Chi đích thân ra tay, nên người kia mới tỏ ra thận trọng như vậy.
Nghe vậy, Văn Đình Lệ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ổn định lại tinh thần, đứng dậy đi vào phòng tắm. Khi nhìn vào gương, ánh mắt cô chợt dừng lại trên chuỗi ngọc trai sáng bóng. Cô cười thầm: Người này đúng là hay ghen.
Điện thoại bỗng reo lên, lần này là Lục Thế Trừng gọi.
“Vừa rồi quên nói—”
Cô tưởng anh định nói điều gì quan trọng.
Không ngờ chỉ có hai chữ:
“Ngủ ngon.”
Đồ trẻ con.
Cô bật cười không ngừng.
Đêm đó, cô không nỡ tháo chuỗi ngọc xuống. Ngay cả khi ngủ, cô vẫn nắm chặt nó trong tay, như thể đang ôm trọn trái tim mình.