Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Chương 1: Chương 1Cậu đang xem phim heo phải không?



“Mẹ ơi! Miếng dưa hấu này có mùi tỏi!”  

Vu Chân Ý ngồi xếp bằng dưới sàn, ngửa đầu xem tivi, vừa dùng tăm xiên một miếng dưa hấu đưa vào miệng, vừa thò đầu hét lớn về phía bếp.  

Giữa mùa hè oi ả, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính sát đất, chiếu xuống nền nhà sơn đỏ thẫm, để lại những vệt sáng loang lổ. Cái nóng như thiêu như đốt len lỏi trong không khí, dù ve kêu râm ran không ngớt, buổi trưa vẫn mang theo cơn buồn ngủ đầy mê hoặc.  

Chiếc quạt máy bên cạnh chạy vù vù. Vu Chân Ý áp sát cả khuôn mặt vào luồng gió, tóc mái trước trán bị thổi tung, tách ra thành hai bên trông như một quả dưa hấu bị bổ đôi.  

Giọng mẹ cô, Tiền Mẫn, vọng ra từ trong bếp: “Ăn thì ăn, không ăn thì cút.”  

Vu Chân Ý nghẹn lời.  

Hôm nay cô giúp việc không đến, mà Tiền Mẫn xưa nay chưa từng động tay vào việc bếp núc. Có lẽ bà thậm chí còn chẳng biết dao gọt trái cây nhà mình để đâu, nên cứ tiện tay cầm luôn dao cắt thức ăn để bổ dưa hấu.  

“Vậy con cút đây.”  

Chiều nay Vu Chân Ý hẹn đi trượt ván với cô bé hàng xóm Hoa Bìm Bìm. Cô lại nhét thêm một miếng dưa hấu vào miệng, đang định bước ra cửa thì bị Tiền Mẫn gọi giật lại.  

“Cầm nửa quả này mang sang cho Trần Trần.”  

Tiền Mẫn đứng ở cửa bếp, trên người mặc váy đen bó eo, bên ngoài khoác thêm chiếc tạp dề quàng cổ, mái tóc xoăn búi lên gọn gàng.  

Một phong cách ăn mặc có thể sẵn sàng đi dự hòa nhạc ngay lập tức, nhưng lúc này lại đang chống nạnh cầm một miếng dưa hấu to đứng ở cửa.  

Vu Chân Ý bông đùa: “Mẹ, tối nay mẹ với ba đi nghe hòa nhạc à?”  

Tiền Mẫn gật đầu.  

Nếu nói về chuyện biết hưởng thụ cuộc sống, thì không ai qua mặt được Tiền Mẫn.  

Vu Chân Ý thở dài, lại cúi đầu nhìn miếng dưa hấu trong tay mình. Dựa vào đâu mà có người được ăn nguyên nửa quả dưa ngon lành, còn cô thì chỉ có thể ăn dưa bị cắt bằng dao dính đầy mùi tỏi?  

Cô hơi bực bội: “Cậu ấy bị gãy chân hay sao mà…”  

Nói đến đây, cô chợt khựng lại.  

À phải, chân cậu đúng là bị gãy thật.  

Vu Chân Ý bưng nửa quả dưa hấu, mở cửa bước ra ngoài.  

Cơn nóng hầm hập và độ ẩm oi bức ngay lập tức ập đến, không khí mang theo cảm giác bức bối như sắp có cơn mưa lớn, hàng cây ven đường ủ rũ rũ xuống.  

Vừa ra khỏi cửa, cô chạm mặt ông nội đang cầm máy ảnh đi dạo về. Năm kia bà nội qua đời, ba cô, Vu Nhạc Dân, đã đón ông về sống chung. 

Từ nhỏ Vu Chân Ý đã sợ ông nội, cũng không thích ở chung với ông, không phải do ông đối xử với cô không tốt, mà trái lại ông cụ còn rất hay cười. Nhưng lông mày của ông nội cô quá dài, vừa thô vừa đen, mặt trông rất hung dữ. Mười mấy năm qua Vu Chân Ý không tiếp xúc nhiều với ông, ngoại trừ mấy ngày lễ tết ra thì chẳng bao giờ gặp mặt.

“Ông nội.” Vu Chân Ý ngoan ngoãn chào một tiếng, “Cháu mang dưa hấu sang cho Trần Giác Phi.”  

Ông nội cười gật đầu.  

Nhà Vu Chân Ý nằm trong một con hẻm gọi là Uyên Ương, mang phong cách kiến trúc Thạch Khố Môn đậm nét thời xưa. Hẻm vừa dài vừa rộng, uốn lượn một góc trong lòng thành phố, những bức tường gạch đá cũ kỹ phủ đầy dây leo chằng chịt và những vệt rêu xanh xám.  

Tiếng chuông xe đạp vang lên, hòa cùng tiếng ve kêu trên cây, vọng lại trên con đường đá cuội. Một đứa trẻ đạp xe lướt qua, khiến con chó bên đường sủa ầm lên.  

Vu Chân Ý bước nhanh ra cửa, rẽ trái đi được vài bước thì đến trước nhà Trần Giác Phi. Cô định chỉ gõ cửa tượng trưng một cái rồi đi, nhưng nghĩ đến chuyện người bên trong bây giờ chắc chẳng thể ra mở cửa cho cô được. Cô thuần thục nhập mật khẩu, “cạch” một tiếng, cửa mở.  

Vu Chân Ý quen cửa quen nẻo đi thẳng lên lầu hai, gõ cửa phòng Trần Giác Phi.  

Gõ hai tiếng, không ai trả lời, cũng không có tiếng động nào.  

Không thể nào không có ở trong đó được.  

“Trần Giác Phi?” Vu Chân Ý lại gõ thêm vài cái.  

Vẫn không ai trả lời.  

Lạ thật, què rồi mà vẫn có thể chạy đi đâu được sao?  

Thấy cửa không khóa, cô dứt khoát đẩy cửa bước vào.  

Phòng Trần Giác Phi rất rộng, rộng đến mức hồi bé Vu Chân Ý từng bức xúc vì sao phòng cậu có thể đủ chỗ để trồng cây, còn phòng cô thì bé như cái tổ chim.  

Đầu năm nay nhà cậu mới sửa lại, sơn tường màu xanh nhạt, trên tường treo đủ loại khung tranh, từ tranh sơn dầu, tranh thủy mặc, đến tranh sơn thủy… Có mười bức thì hết mười một bức là do chính tay Vu Chân Ý vẽ.  

Bút pháp hội họa theo trường phái sơn thủy miền Bắc, từ non nớt cho đến chín muồi.  

Khi ấy cô có quá nhiều tranh vẽ, lười thu dọn mà cũng tiếc không muốn vứt, vì đây chính là lịch sử phát triển tay nghề hội họa của cô mà. Cuối cùng cô liền vứt hết sang chỗ Trần Giác Phi, còn nói rằng đây là bộ sưu tập tranh của danh họa. Cô không ngờ cậu lại thực sự đóng khung treo lên.  

Đối với chuyện này, Trần Giác Phi chỉ đáp lại một câu: “Nhà tớ cũng chẳng có chỗ nào khác để chứa rác cả.”  

Hừ, không trưng bày rác, nhưng lại còn cẩn thận đóng khung lên.  

Vu Chân Ý đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trước mặt.  

Trần Giác Phi tựa lưng vào ghế sofa, nửa đầu tròn tròn thò ra sau ghế, tóc tai rối bù, vài sợi vểnh lên nhưng ngay lập tức bị chiếc tai nghe trùm đầu ép xuống. Một chân cậu gác lên bàn, đung đưa qua lại, chân còn lại thì bị bó bột, đặt hờ dưới sàn.  

Hai tay khoanh trước ngực, không biết đang xem cái gì.  

Rèm cửa không kéo, ánh mặt trời xuyên qua ban công, lướt qua sống mũi cao của cậu, đổ bóng xuống mặt đất.  

Mũi thoang thoảng mùi cam ngọt.  

Một mùi hương quen thuộc.  

Trần Giác Phi rất nhạy cảm với mùi hương, nhất là của Vu Chân Ý.  

Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bóng người phản chiếu dưới đất, theo phản xạ lập tức gập laptop lại, âm thanh gập máy quá lớn.  

Không kịp rồi.  

Chỉ trong giây lát, Vu Chân Ý đã ghé sát mặt cậu, trên tay còn cầm theo nửa miếng dưa hấu.  

Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, cúi xuống khiến những lọn tóc đen lướt qua mi mắt và sống mũi cậu.  

Mắt cô cong cong, má lúm lộ rõ: “Trần Giác Phi, cậu đang xem phim heo à?”  

Khoảnh khắc nắp laptop đóng lại, Vu Chân Ý đã kịp nhìn thấy màn hình hiện lên những thân thể trắng trần lay động.  

Mười sáu năm sống chung, cô gần như chưa bao giờ thấy Trần Giác Phi để lộ biểu cảm đặc biệt nào, ngoại trừ lúc cô còn nhỏ bị chó cắn nhảy lên lưng cậu, cho nên cô cảm thấy người này có tố chất mặt than.

Bây giờ xem ra, chắc chắn không phải rồi.  

Quầng mắt Trần Giác Phi không thâm, mí mắt cũng hơi mỏng, đuôi mắt hơi cong lên, lông mi thì siêu dày. Đôi mắt cậu rất có thần, đồng tử đen nhánh, khi nhìn người khác trông rất cuốn hút. Đôi môi mỏng, sống mũi cao, ngoại hình tiêu chuẩn của một soái ca.  

Đáng tiếc ngũ quan hoàn hảo lại có ở trên gương mặt liệt này, chút cảm giác quyến rũ cũng tan thành mây khói.

Tuy nhiên lúc này lại khác, Trần Giác Phi chửi thầm một tiếng, nhíu mày: “Trước khi vào cửa, cậu không thể…”  

“Tớ gõ cửa rồi, cậu không trả lời, tớ sợ cậu chết dí bên trong.” Vu Chân Ý nhìn khẩu hình miệng của cậu, biết cậu đang nói mấy câu tinh hoa dân tộc, “Tớ mang dưa hấu cho cậu đây.”  

Cô đặt dưa hấu lên bàn, dựa lưng vào mép bàn, cười tít mắt: “Trần Giác Phi, cậu què rồi mà vẫn xem mấy thứ đó được à?”

Trần Giác Phi tháo tai nghe xuống, treo lên cổ: “Cái gì?”

Có lẽ vì là thanh mai trúc mã, ngày ngày ở bên nhau, Vu Chân Ý chưa từng tìm thấy một điểm tốt nào ở Trần Giác Phi, ngoại trừ giọng nói của cậu. Sau khi trải qua giai đoạn vỡ giọng, chất giọng của cậu trầm thấp, trong trẻo, còn mang theo chút từ tính, giống như những gợn sóng dập dềnh khi sóng biển vỗ vào ghềnh đá giữa ngày hè.  

Nhưng nếu hỏi cô có muốn khen ngợi hay không, thì câu trả lời lại mắc nghẹn trong cổ họng.  

“Tớ chỉ bị gãy xương thôi.” Trần Giác Phi thậm chí còn lười giải thích rằng bộ phim kia là do Tiết Lý Khoa bạn cậu đã vất vả sàng lọc rồi chia sẻ cho cậu. Mà cậu cũng chỉ vô tình xem thử vài phút, chẳng ngờ đúng lúc ấy Vu Chân Ý lại mở cửa bước vào. 

Một chuỗi trùng hợp như thế, cậu hiểu rất rõ rằng dù có giải thích thế nào đi nữa thì vào tai Vu Chân Ý cũng sẽ tự động biến thành một vở kịch dài tập.  

Vừa nói, Trần Giác Phi vừa cầm lấy miếng dưa hấu, dùng thìa xúc một miếng to ở giữa, sau đó đẩy phần còn lại về phía Vu Chân Ý. Vu Chân Ý cũng tự nhiên lấy thìa, xúc miếng dưa ngọt nhất ở giữa cho vào miệng, nhai nhóp nhép rồi lầm bầm: “Hóa ra gãy chân vẫn làm được à.”  

Trần Giác Phi cảm thấy chủ đề này đang đi xa quá, nhưng cũng chẳng buồn nói thêm.  

“À đúng rồi, chú Trần và cô Lâm khi nào về thế?” Chuyện vừa nãy nhanh chóng bị Vu Chân Ý ném ra sau đầu, cô tò mò hỏi.  

Sau Tết năm nay, ba mẹ Trần Giác Phi được cử ra nước ngoài công tác, đi suốt hơn nửa năm, chỉ về được đúng một lần. Nhà họ Vu và nhà họ Trần đã làm hàng xóm với nhau gần cả nửa đời người, dù đã chuyển nhà ba lần nhưng vẫn không thay đổi, cuối cùng vẫn thành hàng xóm.  

Việc Trần Giác Phi sang nhà Vu Chân Ý ăn chực vốn dĩ đã thành thói quen. Từ khi ba mẹ đi công tác xa, cậu gần như trở thành một thành viên chính thức trên bàn ăn nhà cô.  

Mãi cho đến một tháng trước, vào một ngày giữa tháng bảy, Trần Giác Phi bất ngờ bị xe máy tông trúng, từ đó ba bữa một ngày của cậu đều có người mang đến tận nơi.  

Mà người đó chính là Vu Chân Ý.

Quãng đường “giao cơm tận giường” kéo dài tận năm phút đồng hồ.  

“Không biết nữa, ba tớ nói chắc phải đến mùa đông.” Trần Giác Phi thoải mái nhận lấy miếng dưa hấu từ tay Vu Chân Ý, xúc một miếng từ mép ngoài ăn tiếp.  

Gió hè nóng nực thổi qua, mang theo một mùi hương vừa chua dịu vừa mát lạnh, tựa như sắc xanh trầm mát, rất dễ chịu. Vu Chân Ý đặc biệt thích hương thơm bạc hà pha cam quýt này, nhất là vào buổi trưa oi bức như thế này, cô lại càng thích hơn.  

Cô hít hít mũi: “Cậu đổi sữa tắm à?”  

Những ngày hè nghỉ học trôi qua đảo lộn ngày đêm, mà lịch sinh hoạt của Trần Giác Phi lại càng rối loạn hơn. Cộng thêm việc bị gãy chân, có khi phải nhờ chú Vu giúp tháo bộ cố định ra, mà ban đêm thì không tiện phiền người ta nên cậu thường tắm vào ban ngày.  

Vu Chân Ý cảm thấy Trần Giác Phi bị mắc chứng sạch sẽ đến đáng sợ. Bác sĩ đã dặn đi dặn lại là trong thời gian này nên hạn chế tắm rửa, hạn chế tháo nẹp, thế mà cậu chẳng nghe, không biết cái chân này liệu có thể lành lại nổi không.  

Trần Giác Phi mở lại laptop: “Không đổi.”  

Vu Chân Ý nhíu mày: “Vậy mùi gì đây?”

Trần Giác Phi không trả lời, lười biếng dựa vào lưng ghế, đầu hơi nghiêng sang một bên một cách tùy ý.  

Vu Chân Ý cúi xuống, chóp mũi sát lại gần cổ cậu, hơi thở khẽ phả lên đó. Cô chỉ mải tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương mà không hề nhận ra yết hầu nhô cao của Trần Giác Phi khẽ trượt lên xuống.  

“Chính là mùi trên người cậu! Thơm quá đi!” Vu Chân Ý nói chắc chắn.

Cô thật sự rất thích mùi hương này.  

Vu Chân Ý nhíu mày, lại kề sát thêm một chút, chóp mũi chạm vào cổ cậu, rồi xuống đến dái tai. “Hôm qua cậu đâu có mùi này.”  

“Hôm qua cậu gặp tớ à?”  

“Ngày nào tớ cũng mang cơm cho cậu, đương nhiên là gặp rồi.”  

“Nhắc cho cậu nhớ, hôm qua cậu đi đánh cầu lông đấy.” Trần Giác Phi bình thản nói, “Buổi chiều còn ăn kem nữa.”  

Vu Chân Ý chớp mắt, chậm rãi “ồ” một tiếng.  

Hình như đúng thật. Hôm qua cô đi đánh cầu lông với Hoa Bìm Bìm, buổi chiều còn ghé đường Thiểm Tây mua kem, thậm chí còn quên mua cho Trần Giác Phi một cây.  

Mà cũng phải thôi, trời hè nóng bức thế này, mang kem về cũng chảy mất rồi còn đâu!  

Nhưng sao cậu lại biết nhỉ?

Vu Chân Ý khó hiểu, cũng tiện miệng hỏi luôn.  

Trần Giác Phi không trả lời.  

Lúc đó, cậu đang đứng trên ban công, nhìn thấy Vu Chân Ý cầm que kem, nhảy chân sáo từ đường phía Bắc về.  

Chiều hôm qua có gió Bắc, rèm cửa chớp màu trắng được kéo lên cao nhất. Hai tay cậu chống lên lan can ban công, đôi mắt hơi rủ xuống, lặng lẽ dõi theo cô gái nhỏ tung tăng trên đường. Tà váy hoa nhè nhẹ đung đưa, hòa cùng những tán lá long não rung rinh trong gió, tất cả in vào mắt cậu.  

“Chị Chân Chân, hình như chúng ta quên mua kem cho anh Trần rồi, anh ấy có giận không?” Cậu nghe thấy bé Hoa Bìm Bìm hỏi.  

“Ây da, chị cũng quên mất!” Vu Chân Ý nói, ngừng lại một chút rồi hờ hững tiếp lời, “Không sao, thiếu một que kem có chết được đâu. Với lại, cậu ấy có biết chị đi mua kem đâu mà sợ.”  

Giọng cô nhẹ nhàng, vui tai, còn mang theo chút nghịch ngợm tinh quái.  

Đường sỏi bị nắng chiếu rọi, mỗi viên sỏi nhỏ nhô lên đều được phủ một lớp bóng vàng kim lấp lánh.  

Một chiếc lá rơi xuống cổ chân Vu Chân Ý, cô khẽ đá chân, hừ nhẹ một tiếng: “Không giúp chị làm bài tập thì ăn cái gì mà ăn.”  

Gió Bắc thổi giọng cô lọt vào tai cậu.  

Nhìn thái độ của Trần Giác Phi, Vu Chân Ý biết cậu lại định không trả lời. Cô vừa định viện cớ gì đó, nhưng rồi sực nhớ mình vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của mùi hương này.  

“Rốt cuộc trên người cậu là mùi gì thế?”  

Vừa hỏi xong, ánh mắt Vu Chân Ý bỗng bị thu hút bởi chai nước hoa đặt ở góc bàn. Cô cầm lên, mở nắp ngửi thử, một mùi hương chua dịu và tươi mát lập tức tràn vào khứu giác, tựa như mùi cỏ xanh sau cơn mưa xuân.  

Chính là mùi này.  

Vu Chân Ý nhận ra đây là nước hoa “Giải Phóng Quận Cam”, bèn hỏi: “Là phiên bản nào của hãng này vậy?”  

Trần Giác Phi: “Tôi là người của em.”  

Vu Chân Ý: “Cậu là người của tớ?”  

Gì vậy trời? Đang nói cái quái gì thế này?  

Cô lặp lại, giọng đầy ngờ vực: “Tớ đang hỏi cậu đây là nước hoa gì mà?”  

Trần Giác Phi ngửa đầu, vẻ mặt còn khó hiểu hơn cô: “Bà nội ơi, tai cậu bị điếc à? Tớ nói là tớ xịt loại giống người của cậu.”  

Vu Chân Ý lập tức dựng tóc gáy.  

Cái gì cơ?! Rõ ràng cô chỉ nghe được năm chữ thôi mà, sao tự nhiên lại mọc ra thêm mấy chữ nữa vậy?!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.