Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Chương 18: Nhất định phải nắm chắc lấy nhé.



Đây là lần đầu tiên trong 26 năm kể từ khi phòng giáo vụ của trường THPT trực thuộc đại học Sư phạm được thành lập lại tiếp nhận nhiều học sinh đến vậy, đông đến mức cả không gian dường như chật kín.

Họ lại một lần nữa ngồi trên chiếc ghế sô pha đó, khác biệt duy nhất là lần này mẹ của Hoắc Phàm – Trương Nghiên cũng có mặt.

Trương Nghiên đau lòng nhìn con trai, ngón tay run rẩy chỉ vào nhóm học sinh trước mặt, cuối cùng quay sang nhìn Lý Kiến Bình: “Thầy Lý, đây là học sinh của trường các thầy đấy sao? Cả một lớp học sinh bắt nạt con tôi, đánh nó thành ra thế này? Đây chẳng phải là giết người sao?”

Trần Giác Phi đứng tựa vào một bên, hai tay đặt sau lưng, đôi mắt khẽ cụp xuống, cúi đầu nhìn mũi giày, hoàn toàn không có chút dao động cảm xúc nào, bộ dạng như chẳng buồn phản bác hay bận tâm đến lời buộc tội đó.

Tiết Lý Khoa cau mày, quan sát Hoắc Phàm rồi nói: “Đánh thành ra thế này á? Thành ra thế nào cơ? Bọn cháu còn chưa ra tay mà. Cái bản mặt đáng ghét này, mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt, chẳng phải y như lúc cậu ta mới vào lớp chúng cháu sao?”

Tưởng Anh Ngữ tiếp lời: “Đúng vậy, có bằng chứng gì chứng minh là bọn cháu đánh cậu ta không? Nếu có thì đưa ra đi.”

“Im miệng!” Sầm Kha nghiến răng nói.

Trương Nghiên mặt đỏ bừng, vừa khóc nức nở vừa nói: “Thầy Lý, tôi giao con trai mình cho các thầy, vậy mà các thầy lại đối xử với nó như thế này sao? Cả một lớp học sinh cùng nhau bắt nạt nó.”

Bà ta không quan tâm đến ai khác, chỉ nhìn chằm chằm Trần Giác Phi, đồng thời hướng mũi dùi về phía cậu: “Tôi biết cậu, cậu chính là người đại diện trường đi thi CMO đúng không? Một người như cậu mà cũng có tư cách tham gia cuộc thi sao?”

Trần Giác Phi ngẩng cằm lên, thản nhiên liếc bà ta một cái.

Có lẽ chính ánh mắt bình thản ấy đã hoàn toàn chọc giận Trương Nghiên, bà ta nói tiếp: “Thầy Lý, tôi muốn thầy cho tôi một lời giải thích, tôi không cho phép loại người này tiếp tục…”

Ngay lúc đó, Vu Chân Ý bất chợt quay đầu nhìn Trần Giác Phi. Hai ánh mắt giao nhau, đôi mắt cô trong veo như thể chứa đựng cả bầu trời đầy sao.

Vu Chân Ý cắn môi, đưa tay ra phía sau, chính xác nắm lấy tay cậu, những ngón tay m.ơn tr.ớn lòng bàn tay nóng rực của cậu.

Cô nắm chặt tay Trần Giác Phi, lặng lẽ mấp máy môi: “Đừng sợ, tớ bảo vệ cậu.”

Nước nhỏ giọt xuyên thủng đá cần rất nhiều năm kiên trì, nhưng một trái tim sắt đá lại có thể tan chảy chỉ trong sáu chữ này.

Câu nói ấy đầy mâu thuẫn.

Bởi vì người bị bắt nạt là cô, nhưng người cô nói muốn bảo vệ lại là cậu.

Một sự hoán đổi vai trò kỳ lạ nhưng lại vô cùng hợp lý.

Giờ phút này, Trần Giác Phi chẳng còn bận tâm đến những lời buộc tội của Trương Nghiên nữa, cậu chỉ muốn xem thử xem, Vu Chân Ý sẽ bảo vệ cậu như thế nào.

“Trước cửa nhà vệ sinh có lắp camera giám sát đúng không?” Vu Chân Ý quay sang nhìn Sầm Kha và Lý Kiến Bình, nước mắt cô rơi lã chã, “Em nhớ là có mà, vậy chẳng phải có thể thấy được Hoắc Phàm đã làm gì với em sao?”

“Thầy Lý, em cũng muốn nói chuyện với mẹ em. Mẹ em đã giao em cho các thầy, nhưng các thầy lại để mặc cho nam sinh bắt nạt em. Bạn bè trong lớp giúp em thì sao chứ? Nếu họ không giúp em, vậy thì sẽ chẳng có ai giúp cả.”

Cô ngước lên nhìn Hoắc Phàm, rồi mỉm cười: “Hơn nữa, em nhớ là Hoắc Phàm đã đúp mấy năm rồi nhỉ? Vậy chắc cậu ta đã đủ 18 tuổi rồi?”

Hoắc Phàm ngớ người, căng thẳng nuốt nước bọt.

“Nhưng em thì vẫn chưa đủ tuổi đâu.” Vu Chân Ý cười cười, chợt nhớ ra mình đang giả vờ khóc, cô lại cúi môi xuống, ra vẻ đáng thương nói: “Nếu các thầy muốn ghi sổ kỷ luật lớp chúng em, vậy thì em sẽ kiện cậu ta ra tòa.”

“Với cả, cô ạ, con trai cô có thể mất cơ hội học đại học vì dính líu đến pháp luật, còn Trần Giác Phi của chúng cháu thì dù không được thi CMO cũng vẫn có thể vào Thanh Bắc.”

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Thân hình cô gái nhỏ bé hơn cậu cả một vòng, Trần Giác Phi đứng sau lưng cô, như thể đang ẩn mình trong một mái hiên nhỏ mà Vu Chân Ý dựng nên để che chở cho cậu.

Giống như thể, ngoài cô ra, không ai có thể bắt nạt cậu vậy.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, tùy tiện chiếu lên gương mặt cô, vẽ nên một bóng hình rực rỡ nhưng cũng mơ hồ. Ngay cả những sợi tóc bay lên cũng phảng phất nét bướng bỉnh, kiên cường.

Vì cô đã nói sẽ bảo vệ cậu, nên cậu cũng phải đóng vai một kẻ yếu đuối một cách hoàn hảo.

Trần Giác Phi cúi đầu, nhẹ nhàng áp trán lên vai cô, khẽ cọ cọ.

Cậu bày ra vẻ diễn xuất vụng về, dễ dàng để người ta nhìn thấu, rồi vẫy đuôi như muốn nói với cô: Mau đến bảo vệ tớ đi.

Cuối cùng, Tiết Lý Khoa hét lớn: “Vỗ tay nào!”

Ngay lập tức, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay rộn rã, làm không khí cũng như run lên.

Sầm Kha nghiến răng nghiến lợi, lại một lần nữa gằn giọng: “Im ngay!”

Trương Nghiên sững người trước những lời Vu Chân Ý nói, bà ta quay sang nhìn con trai mình: “Con… đã làm gì con bé đó?”

Hoắc Phàm chột dạ, cụp mắt xuống: “Không có mà…”

Khóe miệng run lên khi nói, cả khuôn mặt đau nhói.

Hắn nhanh chóng suy tính trong đầu về diễn biến tiếp theo, cuối cùng kéo tay Trương Nghiên, giống hệt dáng vẻ hôm trước ở phòng giáo vụ: “Mẹ, bỏ qua đi.”

Trương Nghiên sững người một lúc lâu, nhìn vẻ mặt chột dạ của Hoắc Phàm, bà đã hiểu rõ con trai mình có lỗi. Nhưng dù vậy, bà vẫn giữ nguyên thái độ ngang ngược, như thể bà đang là người có lý: “Cô nói là Trần Giác Phi của cô? Thầy Lý, trường của thầy cho phép học sinh yêu đương à?”

Trương Ân Nghi bật cười khinh bỉ: “Bác gái, ai quấn đầu bác thế này? Bác xuyên không đến đây à? Lớp ba bọn cháu chỉ là có quan hệ tốt với nhau thôi, sao nào, bác muốn chơi trò chơi chữ với bọn cháu à?”

Cô nắm lấy cổ áo Tiết Lý Khoa: “Đây là Tiết Lý Khoa, của cháu.”

Tiết Lý Khoa sững người, vành tai đỏ lên một thoáng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Cậu ta ngẩng cằm, chỉ vào Tưởng Anh Ngữ: “Đây là Tưởng Béo, của cháu.”

Tưởng Anh Ngữ liếc sang Cố Trác Hàng đang đứng một bên, Cố Trác Hàng chỉ bình tĩnh nhìn cậu ta một cái. Cuối cùng, Tưởng Anh Ngữ chột dạ nhìn về phía Khương Hành: “Đây là lớp phó thể dục, của cháu.”

“Đây là lớp trưởng, của cháu.”

“Đây là anh Sầm, của cháu.”

Sầm Kha: “……”

Sầm Kha không hề muốn bị lôi vào lúc này, ông lùi lại một bước, nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng đơn giản, cuối cùng lại tiến lên: “Đây là học sinh lớp ba của tôi. Không có bằng chứng nào từ camera chứng minh học sinh lớp tôi đánh Hoắc Phàm, nhưng camera chắc chắn có thể chứng minh Hoắc Phàm đã bắt nạt nữ sinh lớp tôi.”

Vu Chân Ý bước đến bên cạnh Sầm Kha, đưa tay ra: “Thầy ơi, tay em bị Hoắc Phàm dí đầu thuốc lá vào.”

Vừa nói, nước mắt cô lại rơi xuống lã chã.

Cơn giận của Sầm Kha bốc thẳng lên đ.ỉnh đầu, ông đập mạnh xuống bàn: “Bạo lực! Đây là bạo lực học đường! Đây là hành vi bắt nạt học đường rõ rành rành! Thầy Lý, trường chúng ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!”

Lý Kiến Bình siết chặt ngực mình, liếc nhìn mặt bàn của mình, nước trong chiếc cốc giữ nhiệt chao đảo thành từng vòng sóng vì cú đập của Sầm Kha.

Trương Nghiên run rẩy chỉ tay vào từng người, nhưng không thể thốt lên một lời nào.

Tiết Lý Khoa đã hưng phấn đến mức mất kiểm soát, hoàn toàn không để ý đến việc Lý Kiến Bình đang có mặt, cậu ta lại hét lên một lần nữa: “Vỗ tay!”

Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên rộn ràng.

Lý Kiến Bình mệt mỏi day trán, trông như thể đã từ bỏ tất cả.

Từ lúc Vu Chân Ý cất lời, tất cả các giáo viên ở đây đều đã hiểu rõ vấn đề. Lý Kiến Bình liếc nhìn giáo viên phía sau, ra hiệu cho người đó đi kiểm tra camera giám sát.

Các giáo viên hiểu ý, Lý Kiến Bình chắc chắn sẽ không để tất cả học sinh ở đây bị ghi sổ kỷ luật.

Lý Kiến Bình trấn an Trương Nghiên: “Thôi nào, mẹ của Hoắc Phàm, chị xem đấy, bọn trẻ đều có lỗi, nhưng chuyện này…” Rõ ràng là con trai chị gây chuyện trước.

Nhưng câu cuối cùng, Lý Kiến Bình không nói ra. Ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi thì phạt bọn chúng chạy ba vòng sân đi.”

“Mười vòng!”

Từ khi nghe Vu Chân Ý nói đến chuyện kiện tụng, Trương Nghiên đã có ý định rút lui. Giờ Lý Kiến Bình đã đưa cho bà một bậc thang để xuống nước, bà cũng phải theo đó mà lùi lại.

Lý Kiến Bình xuýt xoa: “Mười vòng thì thành phạt thể xác mất rồi, thế thì không được đâu.”

“Để cháu nhắc cô một chuyện.” Cố Trác Hàng mở miệng, ánh mắt thẳng thừng nhìn vào Trương Nghiên: “Con trai cô bị cháu đánh hai lần, vì cậu ta đáng bị như vậy. Cháu nghĩ cô chưa từng nghe những gì con trai cô nói, nhưng cháu biết, cô và Hoắc Phàm cùng một giuộc, dù có biết sự thật cũng chẳng có phản ứng gì quá lớn đâu. Đúng, cháu đã đánh cậu ta, cháu sẽ đi chạy hết mười vòng. Nếu cho cháu một cơ hội nữa, cháu vẫn sẽ đánh cậu ta đến chết.”

“Nhưng những người khác không hề ra tay. Chỉ có cháu ra tay. Không cần thiết phải phạt tất cả mọi người.”

“Em cũng ra tay.” Trần Giác Phi lên tiếng, cuối cùng cậu cũng nói câu đầu tiên của mình: “Vậy em và cậu ấy đi chạy là được rồi. Thầy Lý, nếu thầy phạt cả lớp bọn em thì thật vô nghĩa.”

Khương Hành nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm ở phía sau: “Gì chứ, sao lại không cho tôi tham gia, tôi chính là người đóng cửa mà.”

Vũ Việt: “Tôi là người che camera giám sát.”

“Áo khoác cũng là của Y Y bọn tôi đưa đó, còn là hàng hiệu năm chữ số nữa!”

Lý Kiến Bình gật đầu đồng tình, gật được một nửa lại thấy có gì đó sai sai, bèn làm bộ cười lạnh: “Lần trước là Trần Giác Phi với Cố Trác Hàng diễn phim thần tượng với tôi. Giờ đổi thành cả lớp ba đến diễn chung đúng không? Được, tất cả đều phải chạy! Chạy hết mười vòng cho tôi!”

Tiết Lý Khoa: “Vỗ tay!”

Học sinh đồng loạt vỗ tay, đồng thanh nói: “Cảm ơn thầy ạ!”

Sau đó, tất cả lao ra ngoài, không chút do dự chạy về phía sân vận động. Không ai buồn bã vì bị phạt, ngược lại, họ còn hưng phấn hơn vì sự đoàn kết chưa từng có này.

Vu Chân Ý quay đầu nhìn Trần Giác Phi, nước mắt trong khóe mắt vẫn chưa kịp lau khô. Cô nhỏ giọng hỏi: “Chân cậu chạy được không?”

Trần Giác Phi khẽ cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô, có chút tiếc nuối nói: “Không được, chỉ có thể để cậu dắt đi thôi.”

Vu Chân Ý khẽ “ồ” một tiếng, liếc nhìn các giáo viên có mặt, thăm dò hỏi: “Vậy bọn em đi trước nhé?”

Lý Kiến Bình không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu. Sau khi học sinh đi khỏi, ông ghé sát tai Sầm Kha, nhỏ giọng dặn dò: “Chạy hai, ba vòng là được rồi, đừng để chúng chạy mười vòng thật.”

Sầm Kha gật đầu lia lịa.

Lý Kiến Bình ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp: “Nhớ nói với học sinh lớp cậu, chạy hai vòng là do tôi quyết định.”

Sầm Kha hiểu ý, vội vàng gật đầu thêm lần nữa.

“Thầy Lý, chuyện này…” Trương Nghiên nhìn đám học sinh vừa lao ra ngoài, ngơ ngác hỏi.

Lý Kiến Bình mỉm cười bước đến, hạ giọng xuống, khéo léo dùng giọng điệu ngoại giao để trấn an cảm xúc của Trương Nghiên.

Trên sân vận động, lễ bế mạc đại hội thể thao đang diễn ra. Học sinh khối mười và mười một đứng thành hàng lối ngay ngắn trên thảm cỏ mới tinh. Chỉ riêng vị trí của lớp 11-3 là trống không.

Trước khán đài, học sinh đại diện ưu tú phát biểu bế mạc vốn là Trần Giác Phi nay đã được thay bằng một nữ sinh lớp 11-8.

Cô ấy cầm micro, đọc bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn: “Kính thưa các thầy cô, các bạn học sinh, chào buổi chiều! Sau hai ngày tranh tài, Đại hội Thể thao Mùa Hè lần thứ 20 của trường THPT trực thuộc đại học Sư phạm đã khép lại một cách trọn vẹn…”

Khi bài phát biểu sắp kết thúc, từ tòa nhà giảng dạy bên cạnh, một nhóm học sinh bất ngờ ùa ra, reo hò vui sướng, chạy về phía sân vận động hình tròn.

“Lớp 11-1, Hoắc Phàm!” Một giọng nói vang lên từ đám đông.

“Tên rác rưởi!” Những người còn lại đồng thanh hô lớn.

“Lớp 11-3!”

“Đỉnh nhất!”

Tất cả học sinh và giáo viên đứng giữa sân vận động đều tò mò nhìn về phía bọn họ. Một số kẻ thích náo nhiệt, dù không biết Hoắc Phàm là ai cũng hùa theo cổ vũ ầm ĩ.

Những hàng cây cao vút xung quanh tỏa ra sắc xanh tươi mát, bóng bay ngũ sắc buộc quanh sân bất chợt được thả lên bầu trời rộng lớn, trôi bồng bềnh như những đốm màu lấp lánh giữa nền trời xanh biếc. Những đám mây trắng tựa như kẹo bông mềm mại đan xen, hòa quyện với những gam màu rực rỡ, tràn đầy sức sống.

Họ cứ thế chạy hết mình trên sân vận động, ánh hoàng hôn cam vàng trải dài trên mặt đất, phủ xuống đôi vai của những chàng trai, cô gái tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.

Trên khán đài, giọng nữ trong trẻo vang lên qua micro, dội khắp khuôn viên trường:

“Dù là học sinh khối mười, mười một hay các anh chị khối mười hai ở tòa nhà phía Nam, ba năm học trôi qua trong chớp mắt. Chúc mọi người tận hưởng từng ngày ở THPT trực thuộc đại học Sư phạm, và không chỉ hôm nay, mà mỗi mùa hè trong đời đều vui vẻ!”

Sân vận động lặng đi trong giây lát, rồi ngay sau đó, tiếng hoan hô bùng nổ thành một cơn sóng dữ dội. Học sinh đẩy nhau, cười đùa, không khí sôi động lên đến đỉnh điểm.

Lúc này, Trần Giác Phi đột nhiên muốn trốn chạy, cậu lùi về phía cuối đám đông.

Cậu hỏi: “Lúc nãy là khóc thật hay khóc giả đấy?”

Vu Chân Ý: “Tất nhiên là giả rồi! Bà già kia còn biết tỏ ra đáng thương cơ mà, ai chả làm được, đây là sở trường của tớ!”

Nghe giọng điệu tinh ranh, nhấn nhá của cô, Trần Giác Phi không nhịn được mà cười. Cậu cúi đầu, nhìn xuống hai bàn tay vẫn còn nắm chặt vào nhau. Rõ ràng, Vu Chân Ý đã quên mất điều đó.

Trần Giác Phi nhắc nhở: “Cậu không định buông tay tớ à?”

Vu Chân Ý không quay đầu lại, giọng nói lẫn vào làn gió nóng bức của mùa hè. Những sợi tóc cô bay lên, chia cắt tia nắng chiều thành những vệt sáng hỗn loạn.

“Không được, cậu què thế này, lỡ đi lạc thì sao?”

À, thì ra cô không quên.

Nụ cười trên môi Trần Giác Phi vẫn chưa tắt. Cậu trở tay, bao lấy bàn tay cô vào lòng bàn tay mình, rồi đan mười ngón tay lại với nhau một cách tự nhiên.

Ừ nhỉ, lỡ đi lạc thì sao đây?

Vậy nên, Vu Chân Ý à, nhất định phải nắm chặt lấy nhé.

Lời tác giả:

Tôi biết đoạn này có hơi phóng đại, nhưng tôi thực sự rất muốn viết nó.

Những tình tiết sau này sẽ hướng về cuộc sống thường ngày hơn. Nếu bạn cảm thấy chương này hơi quá đà, thật sự xin lỗi, nhưng tôi không định sửa đâu, cũng chẳng thể sửa được nữa!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.