Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Chương 25: Tớ có bệnh, đừng quan tâm tớ.



Khi tất cả mọi người đều đang cuống cuồng ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ vào cuối tháng 10, chỉ có Trần Giác Phi là vẫn nhàn nhã như không. Nhờ có kỳ thi Olympic CMO, cậu chẳng cần phải lao vào biển học giữa kỳ như người khác.

Giờ ra chơi, Tưởng Anh Ngữ và Tiết Lý Khoa vẫn giữ thói quen quay xuống tán gẫu với đám bạn ngồi sau. Nhưng Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi lại không có hứng đáp lời, hai cô gái gần đây đang dốc hết sức học toán, gần như treo đầu lên xà nhà, dùi nhọn chích vào đùi để ép mình tập trung.

Tiết Lý Khoa vươn cổ hỏi: “Trần Giác Phi, bài cuối cùng trong sách bài tập toán hôm nay cậu làm ra chưa?”

Trần Giác Phi lười biếng đáp: “Lại đây, ba dạy cho.”

Tiết Lý Khoa lập tức nịnh nọt chạy tới: “Ba ơi, con đây!”

Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi liếc nhau một cái, đều đọc ra năm chữ to tướng từ ánh mắt của đối phương: thần kinh hết cả lũ.

Hai người thực sự không hiểu tại sao con trai lại thích xưng “ba” với nhau như vậy. Cũng giống như con trai không hiểu nổi, nhà vệ sinh ngay trước cửa lớp, chỉ cách có hai ba bước, thế mà con gái lại cứ phải nắm tay nhau đi vệ sinh. Chẳng lẽ trong bồn cầu có bàn tay đỏ, bàn tay xanh hay bàn tay trắng sẽ thò lên kéo người xuống chắc?

Vu Chân Ý quay đầu hỏi: “Sao cậu cam tâm tình nguyện gọi Trần Giác Phi là ba vậy?”

Tiết Lý Khoa nghĩ một chút, rồi thương lượng với cô: “Thế thì để cậu làm mẹ đi.”

“Cũng được.”

Vừa dứt lời, cả lớp liền vang lên những tiếng cười đùa ám muội. Vu Chân Ý giật mình nhận ra có gì đó không đúng, cô bị sập bẫy rồi!

Nhìn về phía Trần Giác Phi, thấy tai cậu hơi đỏ lên, cô lập tức giả vờ tức giận che giấu sự ngượng ngùng, đập bàn hét: “Mẹ nhà cậu!”

“Chậc, Tiết Lý Khoa, mẹ cậu nói bậy kìa.” Một nam sinh bàn dưới trêu chọc.

Lớp học vốn đang uể oải lập tức náo nhiệt vì những tiếng cười không ngớt. Vu Chân Ý nhảy từ bàn của Trương Ân Nghi qua chỗ Tiết Lý Khoa, tóm lấy cổ áo cậu ta mà đánh, từ bục giảng đánh tới tận thùng rác phía sau.

Cái thùng rác này quá nhỏ, nếu không Vu Chân Ý nhất định sẽ nhét Tiết Lý Khoa vào trong.

Tiết Lý Khoa la hét thảm thiết: “Trương Ân Nghi, cứu tớ!”

Trương Ân Nghi không buồn quay đầu: “Chân Chân, giữ cho cậu ta còn thở, nếu không tớ không biết ăn nói với mẹ cậu ta đâu.”

Vu Chân Ý đáp ngay: “Ok!”

Cả lớp cười rộ lên, ngay cả Cố Trác Hàng cũng bật cười khẽ.

Bắt gặp ánh mắt của Trần Giác Phi, nụ cười của Cố Trác Hàng thu lại đôi chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Trên bệ cửa sổ có hai lon Coca ướp lạnh, là do Tưởng Anh Ngữ mua từ căn tin sau bữa trưa. Hiếm lắm lớp học mới mở điều hòa, lon Coca vẫn còn mát lạnh.

Trần Giác Phi tiện tay cầm lấy một lon, ném vào lòng Cố Trác Hàng.

Cố Trác Hàng đón lấy, nói: “Cảm ơn.”

Trần Giác Phi cũng cầm lấy lon còn lại, bật nắp: “Tôi mới là người cần nói cảm ơn.”

Cố Trác Hàng nhìn lon Coca trong tay, biết rằng Trần Giác Phi đang nhắc đến chuyện ở bể bơi hôm đó.

Cậu ta không nói gì thêm.

“Cạnh tranh công bằng.” Giọng Trần Giác Phi hàm ý sâu xa.

“Thôi.” Cố Trác Hàng ngắt lời.

Cậu ta nói “thôi” là bởi vì, cậu ta hiểu có những thứ vốn dĩ không thể thay đổi. Cố chấp làm gì, chẳng có ý nghĩa gì cả.

Trần Giác Phi ngước mắt nhìn Cố Trác Hàng. Cậu không phải người tốt, cũng không rộng lượng đến mức khi đối thủ cạnh tranh quyết định từ bỏ còn nói những lời an ủi cao thượng để thể hiện lòng dạ bao la.

Cậu uống một ngụm Coca, rồi chạm nhẹ lon của mình vào lon của Cố Trác Hàng, nói ngắn gọn: “Dạo trước, xin lỗi nhé.”

Xin lỗi vì những lần cố ý nhắm vào đối phương đầy địch ý.

Cố Trác Hàng khẽ cười: “Tiết Lý Khoa bảo cậu chơi bóng rổ giỏi lắm.”

Trần Giác Phi bật cười: “Nghe cậu ta nói nhảm đấy.” Cậu dừng một chút rồi bổ sung, “Không phải giỏi, mà là giỏi đến mức có thể so tài với LeBron James.”

Cố Trác Hàng: “Chiều nay có tiết thể dục.”

Trần Giác Phi tiếp lời: “Được.”

Trương Ân Nghi ngồi phía trước, giả vờ chăm chú làm bài tập toán, nhưng thực chất lại chẳng hiểu gì cả.

Hai người kia đang diễn cái gì thế???

Tiết thể dục buổi chiều, sân bóng rổ.

Ban đầu, cả nhóm cùng chơi bóng, nhưng dần dần, trận đấu trở thành cuộc đối đầu riêng giữa Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng. Mọi người thức thời rút lui, để lại sân bóng chỉ còn hai người họ cùng với tiếng bóng va vào mặt sân cao su đỏ sậm.

Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi lười vận động, chỉ ngồi một góc, áo khoác đắp lên chân, lặng lẽ quan sát. Những nữ sinh đi ngang qua cũng vô thức dừng lại, len lén nhìn về phía sân bóng.

Chiếc đồng phục rộng thùng thình được cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo phông ngắn tay rộng rãi. Dáng người thiếu niên cao ráo, vai rộng, đường nét cơ bắp trên cánh tay rắn chắc mà mượt mà, tấm lưng thẳng như một ngọn núi tuyết kiêu hãnh. Khuôn mặt cậu hướng về phía mặt trời, kéo dài thành hai cái bóng xám sẫm trên mặt sân.

Quả bóng rổ nằm gọn giữa hai bàn tay Trần Giác Phi, cậu hơi cúi người, dùng một động tác giả lách qua Cố Trác Hàng, rồi bất ngờ bật nhảy, ném bóng vào rổ.

Bóng lao vào giữa rổ, sau đó rơi thẳng xuống.

Một cơn gió lướt qua, theo động tác mạnh mẽ của cậu, vạt áo phông đen khẽ tung bay.

“Tôi có chút ghen tị với cậu.”

Bóng rổ xoay tròn trên cánh tay Cố Trác Hàng. Ánh mắt cậu ta xuyên qua đám đông, nhìn về phía Vu Chân Ý đang ngồi ngoài sân. Cô cúi đầu, nghịch lọn tóc, hoàn toàn không chú ý đến bên này.

Cạnh tranh công bằng gì chứ? Ngay từ đầu, chuyện này đã chẳng hề công bằng.

Đến cả cái tên, cậu ta cũng đã thua rồi.

Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Trần Giác Phi vẫn hiểu cậu ta đang nói gì.

“Tôi chỉ may mắn thôi.” Cậu đáp.

Thật sự là may mắn. May mắn đến mức đã sớm bước vào cuộc đời của Vu Chân Ý.

Tóc đen ướt đẫm, lòa xòa trước trán, Trần Giác Phi vẫn dán mắt theo đường bóng mà Cố Trác Hàng đang dẫn. Cậu lại hỏi: “Tại sao cậu thích Vu Chân Ý?”

Do những động tác mạnh lúc nãy, sợi dây chuyền ngọc hình con thỏ lộ ra ngoài áo. Cậu chẳng để ý, nhưng Cố Trác Hàng thì lại nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, là một miếng ngọc giống hệt của Vu Chân Ý.

Trần Giác Phi lười biếng nói: “Cậu chơi bóng như học sinh tiểu học ấy? Dẫn bóng lâu vậy là phạm luật rồi.”

Nghe vậy, Cố Trác Hàng nghiêng người, quả bóng thoát khỏi tầm mắt của Trần Giác Phi, vẽ nên một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung, xoay tròn trên vành rổ vài vòng rồi nhẹ nhàng rơi vào trong.

Cậu ta khẽ cúi mắt, hàng mi dài rũ xuống một bóng xám nhạt: “Dù sao cũng phải có một bí mật thuộc về riêng tôi và cô ấy chứ.”

Bóng rổ nảy mạnh xuống đất, dội lên vài lần, sau đó lăn chầm chậm đến chân Trần Giác Phi. Cậu đứng đó, nghiền ngẫm câu nói kia một lát rồi vò tóc, những sợi tóc mềm rối tung bị vuốt ngược ra sau, để lộ khuôn mặt hoàn toàn dưới ánh mặt trời.

Cậu quay đầu, nhìn về phía Vu Chân Ý, cô vẫn cúi đầu, nghịch lọn tóc của mình.

Cô từng nói thích nhất là xoắn phần đuôi tóc thành hai sợi nhỏ, rồi xé tách ra, cảm giác rất sảng khoái.

Không biết cái trò này rốt cuộc có phải một kiểu ám ảnh cưỡng chế hay không nữa.

Cậu quay lại, bật cười tùy ý: “Được thôi.”

Khi thiếu niên cười, trông cậu rất đẹp, đôi mắt hơi cong lên, ánh nhìn rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Mồ hôi chảy từ trán xuống cổ, rồi đến xương quai xanh. Cậu kéo cổ áo lên, tiện tay lau qua, để lộ đường nét eo gọn gàng cùng cơ bụng mơ hồ ẩn hiện dưới lớp áo.

Những tiếng reo khe khẽ từ đám nữ sinh xung quanh vang lên.

Lúc Vu Chân Ý ngẩng đầu thì vừa vặn bắt gặp nụ cười chưa kịp thu lại của Trần Giác Phi, nụ cười không còn vẻ lạnh nhạt như thường ngày, mà mang theo một chút tùy tiện, một chút phóng khoáng.

Từ khi Giang Y và Trương Ân Nghi “một kéo cắt đứt ân oán”, ba người bọn họ đôi khi chỉ cần chạm mắt là lập tức ngầm hiểu, rồi tự động ngồi lại với nhau.

Ba người ngồi thành một hàng trên mặt đất.

Vu Chân Ý hỏi: “Các cậu thấy Trần Giác Phi có đẹp trai không?”

Trương Ân Nghi: “Tất nhiên rồi.”

Cô lại hỏi: “Vậy chắc có nhiều cô gái thích cậu ấy lắm nhỉ?”

Trương Ân Nghi nhấn mạnh giọng điệu: “Đương nhiên!”

Giang Y: “Ví dụ như tớ.”

Vu Chân Ý: “… …”

Giang Y chớp mắt: “Nhưng bây giờ tớ thích cậu hơn. Đàn ông ấy à, mông lung lắm, chả có tác dụng gì mấy.”

Trương Ân Nghi có ý kiến khác: “Cũng không hẳn, cơ thể họ mà….” Cô ấy ngẩng đầu nhìn trời, cân nhắc từ ngữ, “Thỉnh thoảng cũng có thể tận hưởng một chút.”

Vu Chân Ý không tiếp tục nghe hai người kia nói chuyện nữa, khóe môi cô cong lên.

Nhìn xem, ai cũng thích Trần Giác Phi, vậy cô thích Trần Giác Phi cũng đâu có gì lạ, đúng không?

Dương Văn Văn ở phía sau gọi Giang Y, cô ấy vỗ nhẹ vai Vu Chân Ý ra hiệu mình đi trước, Vu Chân Ý gật đầu đồng ý.

Một lát sau, Trương Ân Nghi móc điện thoại ra từ túi áo, thần bí nói: “Tiết sau bù lại giờ thể dục lần trước bị chiếm, không cần về lớp đâu. Chúng ta xem anime đi.”

Cô ấy nhét một bên tai nghe Bluetooth vào tai Vu Chân Ý.

Vu Chân Ý cũng khá thích anime Nhật Bản, nên tiện miệng hỏi tên phim.

Trương Ân Nghi đột nhiên cười khúc khích, hạ giọng hơn nữa: “Thanh mai trúc mã là lính cứu hỏa.”

(Ờm, là một con dân của web mèo đen, tôi nhớ hình như bộ này là haiten, anime sếch ạ.)

Phía sau sân thể dục có một bồn rửa tay công cộng. Vu Chân Ý đang đứng đó, rửa tay một cách vô định, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

“Lãng phí tài nguyên nước.” Nói rồi, một ngón tay búng nhẹ lên trán cô.

Vu Chân Ý nhìn Trần Giác Phi bước tới trước mặt, cậu nhét quả bóng rổ vào lòng cô, hơi cúi người đứng trước vòi nước cô đang mở. Cậu vặn vòi sang phải vài vòng, mở nước lớn hết mức, sau đó hất nước lên mặt.

Cậu chà xát đôi tay, trên mu bàn tay trắng nõn, các đường gân xanh theo chuyển động của cậu mà nổi lên rõ ràng. Xương cổ tay cũng lộ ra khi cậu cử động.

Nước văng lên bồn rửa, bắn cả lên mặt và khóe môi Vu Chân Ý.

Tiếng nước ngừng lại.

Cậu chống hai tay lên thành bồn, cúi đầu, để lộ phần xương sống nhô lên nơi cổ. Giọt nước đọng trên lông mày, chóp mũi và bờ môi, từng giọt nhỏ xuống, thấm ướt cổ áo.

Vu Chân Ý ôm bóng bằng một tay, tay còn lại lấy khăn giấy từ túi ra, theo thói quen giúp cậu lau khô.

Trần Giác Phi liếc nhìn cô, bàn tay vẫn ướt trượt dọc theo vành tai cô: “Sao tai đỏ thế này?”

Nhiệt độ từ đầu ngón tay cậu làm tai cô càng đỏ hơn. Nhịp thở cô vô thức phản bội nhịp tim đang rối loạn.

Vu Chân Ý rủa thầm trong lòng, còn không phải tại Trương Ân Nghi, con người có vấn đề đó sao! Ai mà ngờ một cái tên anime nghe bình thường như thế lại che giấu toàn những thứ không thể tả nổi!!!

Thế là cô lập tức làm bộ nghiêm túc, hóa thân thành giáo viên kỷ luật, lớn tiếng khiển trách Trương Ân Nghi dám làm chuyện ô uế trong môi trường học đường thiêng liêng này.

Khi ấy, Trương Ân Nghi chỉ nhìn cô với ánh mắt cạn lời, phất tay như đuổi gà: “Ai bảo cậu nghĩ linh tinh? Chính cậu không trong sáng thì đừng xem nữa, đỡ phải suốt ngày suy diễn bậy bạ.”

Suy diễn bậy bạ???

Suy diễn bậy bạ!!!

Chết tiệt, đây là cái từ gì vậy!

Vu Chân Ý lập tức tránh xa màn hình điện thoại một mét, nhưng giọng nói truyền từ tai nghe Bluetooth vẫn khiến cô đỏ bừng mặt. Không chút do dự, cô trả tai nghe lại cho Trương Ân Nghi, sau đó chạy ra ngoài hít thở không khí cho tỉnh táo.

“Không có gì.” Vu Chân Ý trả lời nhanh chóng.

Trần Giác Phi không hỏi thêm, hai người sóng bước đi về hướng tòa nhà lớp học. Vu Chân Ý thấp hơn cậu cả một cái đầu, đôi vai thỉnh thoảng lại chạm vào cánh tay cậu.

“Phi Phi.” Vu Chân Ý đột nhiên lên tiếng.

Bước chân Trần Giác Phi hơi khựng lại, cúi mắt liếc nhìn cô, giọng điệu không chắc chắn: “Gọi tớ à?”

Vu Chân Ý: “Chứ không lẽ gọi chó?”

Trần Giác Phi: “Ờ.”

Khi đi đến góc cầu thang tầng một, Vu Chân Ý ra vẻ nghiêm túc thương lượng: “Sau này tớ cứ gọi cậu như vậy nhé?”

“Tùy…”

Cậu còn chưa nói hết chữ “tùy”, Vu Chân Ý đã lắc đầu như lắc xúc xắc: “Không không không! Không được không được!”

Trần Giác Phi: “… Cậu lên cơn gì vậy?”

Vu Chân Ý nhìn trần nhà với ánh mắt đầy bi thương: “Tớ bị bệnh, cậu đừng quan tâm.”

Trần Giác Phi ngoan ngoãn gật đầu.

Vu Chân Ý không vui: “Tớ nói tớ bị bệnh, việc cậu nên làm bây giờ là dùng giọng dịu dàng vô cùng mà bảo tớ: Chân Chân, cậu không có bệnh, đừng nói như vậy.”

Trần Giác Phi nhìn cô như một con sư tử nhỏ đang xù lông, cái đuôi sau lưng ngừng vẫy, nhe răng trợn mắt gầm gừ với cậu.

Khóe môi cậu nhếch lên, cầm lấy quả bóng trong tay cô, xoay tròn trên đầu ngón tay, chậm rãi nói: “Chân Chân, dù cậu có bệnh cũng không sao, tớ sẽ nuôi cậu.”

Lời tác giả:

Vu Chân Ý: “Phi Phi~”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.