Nước súc miệng khuấy động trong khoang miệng, bọt kem đánh răng vương trên khóe môi. Vu Chân Ý mơ màng nhìn vào tấm gương đọng chút hơi nước.
Quầng thâm màu xanh đen dưới mắt, mái tóc mái lộn xộn, đuôi tóc rối bù, cổ áo ngủ còn dính nước miếng của cô.
C.ởi đồ ngủ ra, cô đứng trước tủ quần áo lục lọi. Bộ đồng phục đã hai tháng không mặc nay trở thành báu vật bị đè sâu dưới đáy tủ, cô phải lục mãi mới tìm thấy.
Đồng phục mùa hè của trường THPT trực thuộc Đại học Sư phạm là áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy xếp ly kẻ xám.
Vu Chân Ý kéo vạt váy, đứng trước gương soi toàn thân ngắm nghía. Nhìn một hồi, cô bỗng giật mình, trên đời sao lại có thiếu nữ xinh đẹp linh động đến vậy? Cô tiến lại gần gương, cố tình bóp ra hai giọt nước mắt, lại rút ra một kết luận mới, trên đời sao lại có cô gái khóc mà trông đáng thương động lòng đến thế?
Sau màn vệ sinh cá nhân lê thê cộng thêm chút thời gian tự thưởng thức nhan sắc, nửa tiếng đã trôi qua.
Vu Chân Ý khoác túi lên một bên vai, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới lầu, bà Tiền Mẫn cầm cốc cà phê trên tay, móng tay được sơn màu đỏ nhung sang trọng hồi cuối tuần trước. Trần Giác Phi ngồi bên cạnh, cái chân bị gãy duỗi dài, cặp sách đặt trên mặt đất. Hai người không biết đang trò chuyện chuyện gì.
Dàn âm thanh trong phòng khách tầng một đang phát bài “Peach”.
Một danh sách nhạc phát ngẫu nhiên, một ly cà phê lạnh, hình thành nên buổi sáng của Tiền Mẫn.
Tiền Mẫn liếc nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu, vừa hay thấy Vu Chân Ý đang đứng bên cửa sổ: “Chuẩn bị xong còn chưa xuống? Tiểu Trần đợi con cả tiếng rồi đó.”
Trần Giác Phi nghe vậy, động tác ăn sáng khựng lại: “Cô, cô nói quá rồi, quá rồi.”
Vu Chân Ý: “Con bị danh sách nhạc của mẹ cuốn hút, đắm chìm trong đó quên mất thời gian.”
Tiền Mẫn “ồ” một tiếng: “Vậy học sinh giỏi, dịch thử câu hát vừa rồi sang tiếng Trung mẹ nghe xem?”
Trường học còn chưa khai giảng mà đã có người mai phục sẵn chờ cô rồi. Vu Chân Ý suy nghĩ một lát về câu hát vừa rồi, huýt sáo một cái, giọng điệu cố tình trêu chọc: “Tôi không phải kiểu người lén sau lưng bàn tán về em với anh em của tôi.”
Trần Giác Phi cắn một miếng cơm nắm, nhìn cô, trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh nắng xiên xiên, cậu chậm rãi tiếp lời: “Em là cô gái có thể giữ chân tôi rất lâu.”
Vu Chân Ý cuối cùng cũng bắt được lỗi sai của cậu: “Mẹ ơi! Trần Giác Phi dịch sai rồi! Pha này con thắng!”
“Xuống nhanh lên, bảy giờ rồi, còn tìm lỗi gì nữa.”
Vu Chân Ý thật sự tưởng đã bảy giờ, vội vàng chạy xuống lầu, nhưng khi ra ngoài, cô tiện mắt quét qua đồng hồ treo trong phòng khách, mới 6 giờ 47, gì mà bảy giờ chứ.
Người lớn làm tròn thật đáng sợ!
…
Giá nhà ở con hẻm Uyên Ương đắt đến mức khó tin, nguyên nhân chính là vì đây là khu nhà gần trường, cách trường THPT trực thuộc Đại học Sư phạm chưa đến hai mươi phút đi bộ, được coi là “mảnh đất vàng mà các gia đình tranh giành”.
Ban đầu Vu Chân Ý đi bộ đến trường cùng Trần Giác Phi, nhưng giờ cậu bị gãy chân, nên cô phải lái xe điện chở cậu. Vu Chân Ý cứ tưởng cậu sẽ xin nghỉ vài tháng, dù gì nếu là cô thì cô nhất định sẽ làm vậy, không ngờ Trần Giác Phi lại cho rằng năm lớp 11 việc học căng thẳng, cứ khăng khăng đi học.
Bà Tiền và ông Vu nghe xong, cảm động rớt nước mắt trước tinh thần ham học này của cậu.
Nhưng người thật sự muốn khóc chính là Vu Chân Ý.
Làm ơn đi, vậy chẳng phải từ hôm nay trách nhiệm đưa đón Trần Giác Phi sẽ đè lên đầu cô sao?!
“Là gãy chân, không phải mất một cái chân đâu.” Trần Giác Phi ngồi phía sau nghe cô phàn nàn, chậm rãi sửa lời.
“Cậu nói xem, một thiếu nữ 16 tuổi nặng 45kg như tớ chở một người đàn ông to đùng như cậu, có hợp lý không?” Vu Chân Ý nói.
Để tỏ ra bản thân thực sự đang cân nhắc vấn đề này, Trần Giác Phi cố tình ngừng lại một lúc lâu: “Hợp lý.”
Cuối cùng, cậu ghé sát tai cô nói thêm một câu: “Cảm ơn.”
Vu Chân Ý rụt cổ lại, nói chuyện thì nói, dựa sát như vậy làm gì chứ.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cả con đường chật kín xe cộ, không còn một kẽ hở. Lúc này, lợi ích của xe điện nhỏ mới thực sự phát huy. Khi hai người rẽ vào đường học viện trước cổng trường là đúng bảy giờ hai mươi.
Ánh mặt trời buổi sáng mùa hè không hề yếu ớt, chiếu lên lưng của các học sinh đang cong người đạp xe, giống như đang chiếu lên những đỉnh núi tuyết cao vút.
Chiếc xe điện nhỏ chạy vào cổng trường THPT trực thuộc Đại học Sư phạm. Một thầy giáo trực cổng đang định yêu cầu hai người xuống xe thì một thầy giáo khác bước tới, vỗ vai thầy kia, rồi gật đầu với Vu Chân Ý và Trần Giác Phi, ra hiệu cho họ đi tiếp.
Thầy giáo trực cổng thắc mắc: “Thầy Lý, cái này…”
Thầy Lý vỗ vai anh ta: “Người ta bị gãy chân, xuống xe rồi đi vào sẽ không tiện.”
Gió hè thổi lời của hai thầy giáo đến tai Vu Chân Ý, cô bĩu môi thành hình chữ W: “Thôi đi, gãy chân còn phải xem là ai nữa.”
Ai mà không biết người đang ngồi sau cô chính là bảo bối trong lòng các thầy cô khối 11, Trần Đại Ngọc, một người không thể va chạm hay tổn thương.
Giọng nói truyền về phía trước, Trần Giác Phi không nghe rõ cô đang lẩm bẩm gì, nhưng đoán theo giọng điệu thì chắc chắn không phải lời tốt đẹp gì.
Chiếc xe điện chạy tới bãi đỗ, Trần Giác Phi vịn vai Vu Chân Ý để xuống xe. Trong lúc họ khóa xe, Vu Chân Ý tình cờ gặp Trương Ân Nghi và Tiết Lý Khoa.
Trương Ân Nghi đã sang Tây Ban Nha thăm họ hàng suốt hai tháng hè, làn da sạm đi một chút, tóc cũng cắt ngắn hơn nhiều. Lâu lắm mới gặp lại cô bạn, Vu Chân Ý có cả đống chuyện muốn nói, lập tức quẳng Trần Giác Phi ra sau đầu.
Mùa hè nóng nực, hai cô gái kề sát đầu, tay khoác tay, dính nhau như sinh đôi dính liền, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
Vu Chân Ý tò mò: “Thấy trai Tây ngoài đời thế nào?”
Trương Ân Nghi hào hứng: “Đẹp trai xỉu luôn!”
“Tớ ghen tị với hàng mi dài và dày của người Tây ghê. Hè tớ tính đi nối mi mà bị mẹ ở nhà chửi cho một trận.”
“Hừ! Dài đâu chỉ có mi đâu! Cái gì cũng dài hết á!”
“Cái gì là cái gì?”
“Thì… cái đó đó!”
Thấy Vu Chân Ý vẫn chưa hiểu, Trương Ân Nghi định tiếp tục giảng giải. Vu Chân Ý đoán trước chắc chắn chẳng có lời nào đứng đắn trong miệng cô bạn này, vội cắt ngang: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Trương Ân Nghi thở dài: “Tớ lớn từng này rồi mà chưa hôn trai Tây lần nào.”
Vu Chân Ý an ủi: “Nghĩ thoáng đi, cậu mất mặt cũng đâu có ít đâu.”
Trương Ân Nghi lại nói: “Sau chuyện này, tớ rút ra một điều.”
Vu Chân Ý tò mò: “Điều gì?”
“Gen của người xấu xí thì cứng đầu và bền bỉ, còn gen đẹp thì y như rút hộp mù vậy. Thế nên chồng nhất định phải lấy người đẹp.”
“Không phải con trai giống mẹ, con gái giống ba à?”
Trương Ân Nghi bĩu môi, phẩy tay: “Chỉ có đàn ông xấu mới viện cớ như vậy để bào chữa. Đừng nghe mấy lý thuyết vớ vẩn đó, tìm trai đẹp mới là chân lý.”
Vu Chân Ý ra vẻ tiếp thu nghiêm túc, gật đầu lia lịa.
“…’
Hai cô gái cứ thế đi tiếp, chỉ còn lại Tiết Lý Khoa và Trần Giác Phi đối diện nhau.
Tiết Lý Khoa quan sát kỹ gương mặt Trần Giác Phi: “Cậu cũng dài ghê nhỉ.”
Trần Giác Phi nhướng mày, nở nụ cười kiêu ngạo: “Cậu cũng biết sao?”
Tiết Lý Khoa lúng túng gật đầu. Trong đám con trai, lông mi của Trần Giác Phi đúng là dài và dày thật, khiến đôi mắt cậu luôn mang theo chút quyến rũ khó cưỡng.
Hơn nữa, đây không phải chuyện nhìn qua là biết sao.
Trần Giác Phi lười biếng dựa vào lan can, cái chân bị gãy khẽ đung đưa, vươn tay ra: “Còn không mau đỡ ba cậu nào?”
Tiết Lý Khoa lặng lẽ trợn trắng mắt, miệng đáp: “Con đây ạ!”
Tiết Lý Khoa thật sự hận bản thân vì lúc nào cũng nghe lời Trần Giác Phi.
Tình bạn giữa Tiết Lý Khoa và Trần Giác Phi thực chất là nhờ Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi. Nếu nói Vu Chân Ý và Trần Giác Phi là thanh mai trúc mã vững bền, thì Tiết Lý Khoa và Trương Ân Nghi chính là tình bạn nhựa.
Năm lớp 7, Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi cãi nhau to vì chuyện gì đó, Vu Chân Ý tuyên bố hùng hồn, nếu Trương Ân Nghi không xin lỗi, cô sẽ kêu trúc mã của mình đến dạy cho cô bạn một bài học.
Trương Ân Nghi là kiểu người nóng tính, bốc lên là nổ ngay. Cô đập bàn, bật lại ngay lập tức: “Chỉ có cậu có trúc mã chắc? Tớ cũng có!”
Trúc mã Tiết Lý Khoa vô duyên vô cớ bị kéo vào cuộc chiến giữa các cô gái mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiết Lý Khoa vốn nổi tiếng là nhát gan. Lúc đó, cậu ta cao to vạm vỡ đứng bên cạnh Trương Ân Nghi, khẽ hỏi: “Bạn của Vu Chân Ý ấy, cậu gặp chưa? Tớ đánh có thắng không?”
Trương Ân Nghi lạnh lùng nhìn cậu: “Không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu phải giúp tớ lấy lại thể diện.”
Vừa dứt lời, giọng của Vu Chân Ý vang lên từ khúc cua. Tiết Lý Khoa run rẩy quay đầu lại nhìn…
Ô hô, trông cũng khá đẹp trai, người cũng cao.
Nhưng chỉ là một nam sinh gầy gò thôi mà.
Tự tin của Tiết Lý Khoa lập tức tăng vọt. Cậu ta xắn tay áo: “Nhất Nhất, nhìn tớ cho nó…”
Chưa kịp nói xong, Trương Ân Nghi đã đẩy cậu ta ra, ưỡn ngực đứng thẳng: “Đây là trúc mã của cậu?”
Vu Chân Ý cũng không chịu yếu thế, hiên ngang đáp: “Đúng!” Nói xong, cô nhìn Tiết Lý Khoa từ trên xuống dưới, “Được rồi, vậy nhanh chóng cho cậu ta ăn cứt đi!”
Vu Chân Ý vĩnh viễn không thể ngờ được rằng, một câu nói hời hợt của cô đã tạo ra bóng ma tâm lý to lớn đến thế nào với Tiết Lý Khoa.
“Hả?” Tiết Lý Khoa đơ người.
Lúc này, Trương Ân Nghi mới quay đầu lại: “Vu Chân Ý nói bạn của cậu ta có thể ăn cứt, tất nhiên tớ không thể thua được!”
Tiết Lý Khoa quan sát kỹ cậu thiếu niên đứng bên cạnh Vu Chân Ý, trong mắt dần dần hiện lên sự kính nể.
Anh bạn, cậu đỉnh thật đấy.
Nhưng rồi, cậu thấy khuôn mặt điển trai kia nhanh chóng lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó là lạnh nhạt và giận dữ. Tiết Lý Khoa lập tức hiểu ra.
Ồ, hóa ra người này cũng không biết mình đến đây làm gì.
Không phải đến đánh nhau. Mà là đến… ăn cứt.
Trần Giác Phi vốn đã bỏ đống bài tập để đến giải quyết chuyện vớ vẩn của Vu Chân Ý, không ngờ lại chỉ tốn thời gian vô ích. Cậu túm lấy cổ áo đồng phục của cô, giọng lạnh lẽo: “Mau về nhà, không thì tớ đánh cậu.”
Trương Ân Nghi nhìn Vu Chân Ý, bình thường cao ngạo như một con công nhỏ, bây giờ lại ngoan ngoãn bị lôi về nhà, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ hẳn. Cô ấy nghĩ, địa vị của Vu Chân Ý trong nhà thấp quá, vậy thì sau này ở trường, mình nhường cô một chút cũng được.
Đến khi hai người đã đi xa, Trương Ân Nghi vẫn nhìn theo bóng lưng họ: “Đây mới đúng là thanh mai trúc mã nè…”
Tiết Lý Khoa mặt dày ghé vào: “Tớ với cậu cũng vậy mà.”
Trương Ân Nghi hờ hững nói: “Trúc mã với trâu ngựa có thể giống nhau sao…”
Tiết Lý Khoa học theo cách Trần Giác Phi dạy dỗ Trương Ân Nghi, ai ngờ lại bị cô đánh cho một trận. Cô túm lấy cậu: “Cậu thiếu đòn hả? Bây giờ còn dám sai khiến tớ nữa?”
Lúc đó, Tiết Lý Khoa chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Anh bạn kia trông cũng ngầu ghê nhỉ, hôm nào phải học hỏi vài chiêu mới được.
Từ đó về sau, Tiết Lý Khoa bắt đầu bám theo Trần Giác Phi, coi cậu như đại ca, suốt ngày gọi “anh Đại Phi, anh Đại Phi” không ngừng.
Mức độ chịu đựng của Trần Giác Phi với cái danh xưng này chỉ kéo dài đúng ba ngày. Đến ngày thứ tư, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, nhìn Tiết Lý Khoa với vẻ mặt đầy chân thành, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Lúc đó, Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi đang trong lớp chơi cờ caro, hai người ngẩng đầu lên nhìn hai cậu con trai đối diện.
Trần Giác Phi: “‘Anh Đại Phi’ nghe cứ như cái đám xã hội đen trong phòng bi-a của chú tôi ấy.”
Tiết Lý Khoa suy nghĩ một chút: “Vậy à?”
Trần Giác Phi nghiêm túc gật đầu: “Đúng.”
Tiết Lý Khoa: “Vậy tôi gọi cậu là gì đây, gọi thẳng tên thì bất kính quá.”
Vu Chân Ý, Trương Ân Nghi: “…”
Trần Giác Phi ra vẻ suy nghĩ một hồi, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả Trương Ân Nghi khi giúp bà ngoại xỏ kim chỉ: “Gọi tôi là ba đi.”
Vu Chân Ý, Trương Ân Nghi: “……”
Tình bạn giữa Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi cứ thế được xây dựng, kéo theo cả Trần Giác Phi và Tiết Lý Khoa.
…
Năm học mới bắt đầu, toàn trường đổi phòng học. Học sinh lớp 11 năm ngoái từ tòa nhà phía Nam chuyển sang tòa nhà phía Bắc yên tĩnh hơn, còn 12 lớp của khối 11 mới lần lượt chuyển vào tầng 3, 4, 5 của tòa nhà Nam.
Vì chưa chia lớp tự nhiên – xã hội, Vu Chân Ý và nhóm bạn vẫn ở lớp 11-3, chỉ cần leo hai tầng lầu.
Bốn người họ là những người cuối cùng bước vào lớp.
Trước kỳ thi học kỳ trước, lớp đã vội vàng đổi chỗ ngồi, trên bàn ai cũng chất đầy sách vở lộn xộn, bụi phủ khắp phòng học.
Lớp 11-3 có số học sinh lẻ, trong những dãy bàn đôi luôn có một người bị lẻ ra, và người đó chính là Trần Giác Phi.
Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi ngồi chung bàn, còn Trần Giác Phi ngồi một mình ngay phía sau Vu Chân Ý.
Vu Chân Ý ngồi ở vị trí ngoài cùng, tất nhiên được quyền sử dụng các cửa sổ từ hàng thứ ba đến hàng thứ sáu. Việc đầu tiên cô làm khi vào lớp là mở cửa sổ, vừa để gió hè lướt qua má, vừa dùng tờ đề thi để quạt.
Trần Giác Phi lấy bài tập ra, đặt ở góc bàn cho các tổ trưởng thu bài, đồng thời cũng đặt một bịch khăn giấy mới tinh lên bàn. Chẳng bao lâu sau, mấy cậu con trai đi ngang qua đã tiện tay rút vài tờ.
“Ê, cậu làm bài tập chưa? Cho tớ chép với.” Tranh thủ lúc giáo viên chưa đến, Trương Ân Nghi bắt đầu hì hục viết.
Đúng lúc đó, lớp trưởng Vũ Việt đi thu bài tập, bèn nhắc nhở: “Thầy cô cũng không chấm bài hè đâu, chỉ cần điền kín các chỗ trống là được rồi.”
Vừa nói, cậu ta vừa liếc qua bịch khăn giấy của Trần Giác Phi đã vơi đi ít nhiều: “Chậc, để cả bịch khăn giấy lên bàn, anh Trần đúng là nhà giàu có khác.”
Ở trường học ngày nay, có một tiêu chuẩn mới để đánh giá mức độ giàu có của một người , đó là có dám đặt bịch khăn giấy lên bàn hay không.
Trần Giác Phi chẳng mấy bận tâm, gối đầu lên cánh tay: “Cứ dùng thoải mái đi, làm bẩn người các cậu thì cũng là làm bẩn mắt tôi thôi.”
Vu Chân Ý lắc đầu, chứng sạch sẽ của Trần Giác Phi đúng là nghiêm trọng đến mức không thể chấp nhận được.
Trương Ân Nghi cắn bút, mở sẵn cuốn vở bài tập mới tinh, dáng vẻ háo hức chờ Vu Chân Ý lấy bài ra.
Bốn năm cấp hai, một năm cấp ba, tổng cộng năm năm ở chung đủ để Trương Ân Nghi nhận ra ngay đây không phải chữ của Vu Chân Ý.
“Cậu tự làm à?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Vậy người ngồi sau cậu giờ cũng giúp cậu làm bài luôn à?”
Vu Chân Ý nghiêng người, tựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo, chân vắt lên thanh ngang của ghế Trương Ân Nghi, rồi nhìn sang Trần Giác Phi: “Ừm, cún con ngoan ngoãn của tớ giúp tớ làm đó.”
Trương Ân Nghi lắc đầu, lật sang trang khác: “Chính vì có cái lò ấp như Trần Giác Phi, nên mới nuôi dưỡng ra loại vi khuẩn như Dư Chân Ý.”
Nghe vậy, ngòi bút của Trần Giác Phi khựng lại một chút.
Trương Ân Nghi so sánh đúng là quá chuẩn.
Sau tiết Anh đầu tiên, cửa lớp bị đẩy mạnh, một cậu béo hổn hển chạy vào, ngồi xuống chỗ trống phía trước Trương Ân Nghi.
“Tưởng Anh Ngữ, hôm nay sao cậu đến trễ vậy?” Bạn cùng bàn của cậu ta là Tiết Lý Khoa tò mò hỏi.
Vy Chân Ý ngồi phía sau, chống cằm nhìn hai người trước mặt.
Một béo một gầy, một cao một thấp, một da đen một da vàng, một học Lý một học tiếng Anh.
Rốt cuộc nhân duyên kiểu gì đã đưa hai người này đến với nhau thế nhỉ?
Tưởng Anh Ngữ lau mồ hôi trên trán: “Tớ quên hôm nay là mùng 1 tháng 9, mẹ tớ cũng quên. Sáng nay mẹ còn dẫn tớ đi thủy cung, đến giữa đường mới thấy có người mặc đồng phục trường, lúc đó mới nhận ra có gì đó sai sai, vội vàng xuống xe rồi bắt taxi đến trường.”
Mỗi khi nhóm bốn người nói chuyện, hai người phía trước luôn thích quay đầu lại, Vu Chân Ý cũng thường nghiêng người dựa vào tường để Trần Giác Phi có thể nghe được.
Tiết Lý Khoa: “Cũng may lần này là mẹ cậu sai, không thì cậu lại bị đánh rồi.”
Tưởng Anh Ngữ: “Vừa nãy tớ bị lão Lý tóm ngay cổng trường, vô duyên vô cớ bị mắng một trận. Tớ nói là do mẹ tớ nhớ nhầm ngày, nhưng lão Lý cứ bảo tớ càng ngày càng bịa chuyện dở tệ. Thế là tớ chỉ vào chiếc taxi đậu trước cổng, bảo ông ấy nếu không tin thì đi hỏi mẹ tớ. Ai ngờ mẹ tớ vừa thấy tớ chỉ tay về phía bà ấy, lập tức xúi tài xế chạy đi luôn.”
Tiết Lý Khoa: “Thế còn lão Lý thì sao?”
Giang Anh Ngữ: “Lão Lý hả? Vừa bước tới thì mẹ tớ đã chạy mất rồi, ông ấy hít đầy một bụng khói xe của hãng taxi Johnson.”
Vu Chân Ý ngồi phía sau nghe mà cười sắp tắc thở. Cô lục lọi trong ngăn bàn lấy ra một bịch kẹo m.út vị mâm xôi, xé gói, tổng cộng có sáu cây, cô lấy ra năm cây, mỗi người một cây.
Cô nhét một cây vào miệng mình, đang định xé nốt cây thứ năm thì giọng của giáo viên chủ nhiệm Tằng Kha vang lên ngoài cửa sổ.
“Trần Giác Phi, ra đây một chút.” Sầm Kha đứng bên cửa sổ gọi.
Ngay khoảnh khắc giọng Sầm Kha cất lên, Trương Ân Nghi nhanh như chớp nhét bài tập vào ngăn bàn, bàn học rung lên dữ dội, Tưởng Anh Ngữ không kịp giữ thăng bằng, cả người ụp xuống phía trước: “Đệt…”
“Trương Ân Nghi, em làm gì như trộm vậy!” Sầm Kha khó hiểu.
Trương Ân Nghi cười hì hì, đánh trống lảng: “Thầy ơi, chân Trần Giác Phi bị gãy xương đấy ạ.”
Lúc này Sầm Kha mới nhớ ra tình trạng của Trần Giác Phi, bèn dặn dò: “Kỳ thi CMO hoãn đến cuối tháng 10 rồi.”
Trần Giác Phi đã thấy thông báo trên mạng, chỉ khẽ gật đầu.
Sầm Kha đi được nửa đường lại quay lại, tuổi tác càng lớn, bị ai đó cắt ngang là quên luôn mình đang định làm gì. Vừa hay ánh mắt ông chạm phải Vu Chân Ý: “Vậy thì Vu Chân Ý ra đây đi.”
Vu Chân Ý thoáng sững người, “dạ” một tiếng, vòng ra cửa sau. Khi đi ngang hàng thứ năm, cô nhìn Trần Giác Phi đang cúi đầu đọc sách: “Trần Giác Phi, ngẩng đầu lên.”
Trần Giác Phi nghe vậy liền ngẩng đầu, Vu Chân Ý cúi xuống, hai người chỉ cách nhau vài phân, cô nhét cây kẹo m.út vị mâm xôi vào miệng cậu: “Cún con ngoan.”
Trần Giác Phi: “…”
Sầm Kha nói lớp sắp có học sinh mới, bảo Vu Chân Ý dẫn cậu ta đi lấy sách giáo khoa và đồng phục. Cô lập tức nghĩ ngay đến cậu thiếu niên tóc vàng hôm đó.
Vu Chân Ý thăm dò hỏi: “Thầy ơi, từ bao giờ trường THPT trực thuộc cho phép nhuộm tóc vậy ạ?”
Sầm Kha nghe xong thì tức đến mức râu dựng ngược, trợn trừng mắt: “Vu Chân Ý, em không chịu học hành tử tế, suốt ngày suy nghĩ linh tinh cái gì vậy hả?”
Vu Chân Ý oan ức, cô có nghĩ gì đâu mà…
Ngoài văn phòng số một.
Vu Chân Ý ngáp một cái, mắt vì phản ứng si.nh l.ý mà rơm rớm nước, rồi theo Sầm Kha vào phòng.
Nam sinh ngồi thoải mái trên ghế cạnh bàn làm việc, mái tóc vàng đã được nhuộm lại thành đen nhánh gọn gàng, khuyên tai đen trên dái tai cũng đã tháo ra, trông như một học sinh ngoan mẫu mực.
Cậu ta d.ạng ch.ân, thoải mái chơi đùa với tờ đơn trong tay, vẻ mặt chẳng mấy hứng thú.
“Tiểu Cố à, em đợi lâu rồi.” Sầm Kha đi tới.
Cố Trác Hàng ngước mắt lên, vừa nhìn thấy mặt Vu Chân Ý, cậu thoáng sững sờ, sau đó đứng dậy.
“Đây là Vu Chân Ý, bạn cùng lớp với em. Vu Chân Ý, em dẫn Cố Trác Hàng đến phòng giáo vụ lấy sách giáo khoa và đồng phục nhé.”
Trước cửa phòng giáo vụ, tân sinh lớp 10 đang xếp hàng nhận sách và đồng phục. Vu Chân Ý là người duy nhất mặc đồng phục trong số đó, trông có phần lạc lõng.
Cô liếc nhìn Cố Trác Hàng, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Đứng cạnh người lạ thật gượng gạo. Cô dứt khoát tiến lên một bước, đứng trước cậu ta.
Cố Trác Hàng tựa hờ vào tường, nhìn chằm chằm vào phần gáy tròn trịa của Vu Chân Ý, chợt cất tiếng hỏi: “Vậy sau đó cậu có chuyển tiền cho hắn không?”
Giọng cậu trầm thấp.
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Vu Chân Ý chưa kịp phản ứng, cô còn tưởng người bạn cùng lớp mới này sẽ theo phong cách lạnh lùng xa cách, ai ngờ câu đầu tiên giữa hai người lại do cậu ta mở lời trước.
Vu Chân Ý quay đầu nhìn cậu, vai cô lướt nhẹ qua ngực cậu ta: “Hả?”
Cố Trác Hàng cúi mắt nhìn cô, từ trong đôi mắt trong veo của cô, cậu thấy bóng hình mình phản chiếu, rồi khẽ bật cười: “Hồ Ca.”
Chỉ gặp mặt một lần, vậy mà cậu ta vẫn nhớ cô, thậm chí còn nhớ cả câu chuyện hôm đó.
Thật xấu hổ.
Vu Chân Ý suýt thì quên béng chuyện này rồi, cô ho khan hai tiếng, cố tình ba hoa để che giấu sự lúng túng của mình: “Sao có thể chứ! Tớ bảo tớ cũng bị mắc kẹt, còn bị bạo hành nữa. Hắn hỏi tớ mắc kẹt kiểu gì, tớ nói tớ thi toán được một chữ số, bị mẹ tớ đánh cho một trận. Mẹ tớ bảo nếu lần sau còn dám thi được điểm một chữ số, thì nhốt tớ vào hộp luôn, không cho ra ngoài nữa. Hắn im lặng rất lâu, sau đó tớ hỏi hắn có thể chuyển cho tớ chút tiền không. Từ hôm đó, hắn không bao giờ online nữa, giờ vẫn còn nằm trong danh sách bạn QQ của tớ.”
“Hộp?”
“Là quan tài.”
Cố Trác Hàng im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ thốt ra vài chữ: “Cậu cũng nói nhiều thật đấy.”