Tiêu Dã nghiến chặt hàm, ánh mắt rõ ràng trở nên hung dữ.
Anh không thể giả vờ bình tĩnh được. Nhưng anh không biết phải làm thế nào để giải tỏa cơn tức, đã nhiều ngày không gặp, vừa gặp đã dọa cô, anh cũng không nỡ.
Cơn tức trong người anh ào ạt như sóng, khiến anh thở hổn hển.
Hứa Chi Hạ ngây ngẩn nhưng khóe miệng lại không tự giác mà nhoẻn cười.
Những dây thần kinh căng thẳng suốt cả ngày bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng.
Theo sau là một niềm vui bất ngờ.
Sau này Hứa Chi Hạ mới hiểu, việc cô cố tình tránh mặt Tiêu Dã chẳng có tác dụng gì.
Bốn tháng qua, từng viên từng viên gạch xây lên, tưởng như kiên cố nhưng chỉ cần anh đứng ở đó, tất cả đều đổ sập. Bởi vì tình cảm là không thể kiềm chế.
Hứa Chi Hạ vui vẻ chạy lại: “Anh!”
Tiêu Dã tiến lên hai bước, hai tay từ trong túi quần rút ra, dùng một chút sức, nắm lấy hai cánh tay Hứa Chi Hạ.
Anh giữ vẻ mặt nghiêm túc, cúi mắt nhìn chân cô: “Chân không thoải mái sao?”
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu, lắc lắc.
Tiêu Dã nâng mí mắt: “Đôi giày này làm đau chân sao?”
Hứa Chi Hạ lại lắc đầu: “Không phải, chỉ là đứng cả ngày nên mỏi thôi.”
Đôi mắt sáng ngời nhìn Tiêu Dã khiến anh không thể không mềm lòng.
Nhưng bó hoa giữa hai người lại khiến anh không thể mềm lòng được.
Tiêu Dã ngửi thấy mùi hoa nồng nặc, rút tay khỏi cánh tay Hứa Chi Hạ, nhét vào túi quần, nhíu mày chất vấn: “Người đàn ông đó là ai?”
Nếu cô dám nói đó là bạn trai của cô, anh sẽ…
Hứa Chi Hạ ngẩn ra một lúc, vội vàng giải thích: “Cậu ta tên là Phạm Chính Dương, là bạn trai của bạn cùng phòng em, không liên quan gì đến em.”
Tiêu Dã rõ ràng không tin, nhíu mày, càng tức giận hơn: “Bạn trai của bàn cùng phòng em, lại đưa hoa cho em?”
“Không phải không phải!” Hứa Chi Hạ liên tục phủ nhận: “Họ cãi nhau! Cậu ta không liên lạc được với bạn em nên nhờ em mang lên!”
Hứa Chi Hạ chỉ vào thiệp trên bó hoa, tăng tính xác thực: “Đây là lời xin lỗi của cậu ta!” nhưng cô có nguyên tắc: “Nhưng không thể cho anh xem.”
Cô mở rộng hai tay miêu tả: “Cái đĩa to như vậy mà đồ ăn chỉ một miếng.”
Tiêu Dã khẽ cong môi.
Hứa Chi Hạ nghĩ ra điều gì, bỗng đứng dậy: “Em đi lấy hai cái ly!”
Anh nhìn cô chạy đi rồi chạy về.
Cô đổ nước ngọt vào ly rồi bỗng đứng dậy: “Em đi lấy hai cái chén!”
Cô về, vừa ngồi xuống lại bỗng đứng dậy.
Tiêu Dã chống tay lên mí mắt: “Hạ Hạ, ngồi yên một chút!”
Hứa Chi Hạ cười tít mắt quay đầu: “Em lấy thìa!”
Cô cầm thìa lại, hai nồi trên bàn, bên trong sôi sùng sục.
Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ, gắp một ít mì vào chén của mình: “Có phải em gầy đi không?”
Hứa Chi Hạ cúi đầu, cẩn thận gắp bún, vì sợ dính lên áo trắng: “Chắc là không.”
Tiêu Dã: “Chắc là?”
Hứa Chi Hạ cong môi: “Không gầy đâu, bây giờ em ăn rất nhiều.”
Tiêu Dã vẫn chưa mù.
Mấy tháng không gặp, cằm cô thon hơn một chút, độ mỡ trên mặt cũng giảm bớt.
Mặc dù vẫn không thể thoát khỏi vẻ trẻ con.
Hứa Chi Hạ ăn hai miếng bún, đưa đũa gắp mì.
Tiêu Dã gắp thịt và đậu cá cho cô: “Món này cũng không tệ.”
Hứa Chi Hạ cầm chén tiếp tục: “Phải không? Lần đầu tiên em đến ăn, đã nghĩ nếu anh đến Bắc Đô sẽ dẫn anh đến ăn! Còn một tiệm mì cay nữa, em cũng nghĩ như vậy!”