Hứa Chi Hạ cũng đứng dậy theo, chỉ về phía xa: “Em qua bên kia mua mực nướng xào khoai tây.”
Có vẻ cô thật sự đói.
Tiêu Dã gật đầu, dặn chủ quán:
“Chị ơi, bọn em ngồi bàn này, đi mua thêm đồ chút rồi quay lại ngay.”
Chủ quán cười đáp: “Được!”
Quán cô định mua không mở, có lẽ vì mất điện lúc chiều.
Nhưng vẫn còn một quán khác có vị khá ổn, chỉ cần đi xa thêm vài bước.
Hứa Chi Hạ không phải kiểu người ngại phiền.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin.
Hạ Hạ: [Anh, quán này không mở. Em qua quán kia mua!]
Hứa Chi Hạ cất điện thoại vào túi, bước tiếp.
Đi đến nơi, cô nhận ra mình đi vô ích. Từ xa đã thấy cả dãy phố không có quán nào sáng đèn hay mở cửa.
Cô quay đầu đi ngược lại.
Lúc ngang qua một quầy đồ nướng di động, cô nhìn thấy bà lão tầm hơn 60 tuổi – chủ quầy. Đồ nướng của bà khá mặn, trước đây Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ chỉ ăn thử một lần.
Khi đi ngang qua, cô vô ý đá đổ một chai bia rỗng.
Cúi xuống nhặt lên, cô vội xin lỗi những người ngồi ở bàn:
“Xin lỗi.”
Cô vừa định rời đi thì bị một người giữ chặt cổ tay.
Hứa Chi Hạ theo phản xạ giật tay lại, hốt hoảng kêu lên:
“Anh làm gì vậy?”
Trước mặt cô là ba người đàn ông ngồi cùng bàn.
Một người đầu trọc đứng dậy, mặt đỏ lựng vì rượu, chỉ tay xuống đất:
“Cô em, cô làm đổ bia của bọn tôi rồi!”
Hứa Chi Hạ nhìn thẳng vào hắn.
Gã đầu trọc trông dữ tợn, khiến cô sợ hãi lùi lại một bước:
“Tôi đã xin lỗi rồi, hơn nữa đây là chai bia rỗng mà.”
Bà lão từ sau bếp nướng bước ra, lau tay vào tạp dề rồi chắn trước mặt gã đầu trọc:
“Chỗ này mất điện cả buổi, chỉ có mỗi quầy của tôi còn mở, trời tối nên cô ấy không để ý. Các cậu cứ uống, tôi biếu thêm một chai.”
Nghe vậy, Hứa Chi Hạ cúi đầu rút tiền.
Mặc dù biết đối phương đang cố tình gây sự, nhưng cô hiểu không thể cứng rắn với họ. Dù sao, bà lão cũng không nên chịu thiệt.
Cô đang định trả tiền thì bà lão bỗng lảo đảo, kêu lên một tiếng và ngã xuống đất.
Gã đầu trọc hung dữ chỉ vào bà:
“Già rồi mà lắm chuyện!”
Hứa Chi Hạ vội chạy đến đỡ bà:
“Bà ơi, bà không sao chứ?”
May mắn bà còn khỏe, dựa vào lực của Hứa Chi Hạ mà đứng lên được.
Gã đầu trọc túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía mình, hơi rượu phả vào mặt cô:
“Cô em, tụi này không thiếu tiền bia, nhưng nếu cô uống vài ly với bọn này thì coi như xong chuyện. Thế nào?”
Hứa Chi Hạ nhìn lướt qua hai người bạn của hắn. Họ thờ ơ, để mặc gã đầu trọc giở trò.
Bàn tay gã nóng rực, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Cô cố giằng ra nhưng lực kéo quá mạnh làm cô hoảng loạn. Tay cô cứng lại, cố kéo dài khoảng cách. Miệng cô mở ra nhưng không thốt nên lời.
“Anh…”
Giọng run rẩy, cô gọi:
“Anh ơi…”
Cô hoàn toàn không ý thức được rằng Tiêu Dã đang cách đó mấy trăm mét, thậm chí phải đi qua một góc cua mới tới nơi. Dù cô hét đến khản cả cổ, anh cũng không thể nghe thấy.
Vậy nên khi Tiêu Dã xuất hiện, thật sự giống như từ trên trời rơi xuống.
Anh túm lấy cổ tay gã đầu trọc, xoay mạnh khiến hắn đau đớn buông tay.
Tiêu Dã kéo Hứa Chi Hạ ra sau lưng, rồi tung cú đá mạnh vào bụng hắn.
Ngay lập tức, mấy chai bia lăn lóc vang lên lách cách.
Hai gã bạn của hắn đứng dậy, một người chạy tới đỡ hắn, người còn lại chuẩn bị xông lên.
Gã đầu trọc nhặt chai bia, đập vỡ xuống đất, bước lảo đảo hai bước rồi lao tới, định dùng mảnh vỡ tấn công mặt Tiêu Dã.
Anh đẩy Hứa Chi Hạ ra sau, nghiêng đầu tránh cú đánh, sau đó khóa chặt cánh tay hắn. Gập đầu gối lại, anh thúc mạnh vào bụng hắn.
Gã đầu trọc lập tức nôn mửa.
Hai gã bạn lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng, liền lao vào với nắm đấm.
Hứa Chi Hạ sợ hãi lùi dần, rút điện thoại gọi cảnh sát.
Dù có mạnh mẽ, Tiêu Dã cũng không thể chống lại cả ba người. Một trong số họ giật lấy tấm bàn và nện mạnh lên lưng anh.
Tấm bàn vỡ vụn.
Tiêu Dã lảo đảo bước lên một bước, quay đầu lại, ánh mắt đỏ ngầu.
Anh lao vào gã đầu trọc, ghì cổ hắn xuống và thúc mạnh đầu gối vào mặt.
Hắn gục xuống, máu mũi chảy không ngừng.
Nhưng nhân lúc đó, một gã khác đánh vào mặt Tiêu Dã khiến nửa khuôn mặt anh tê rần.
Tiêu Dã khạc ra máu, quay lại đè hắn xuống, nện liền hai cú vào mặt. Anh đang định tung cú thứ ba thì bị đá văng ra.
Hứa Chi Hạ hét lên:
“Anh ơi, đừng!”
Tiêu Dã dừng lại, lý trí quay về. Nhưng vì phút lơ là, anh bị áp đảo.
Gã kia cầm chiếc khay sắt dùng để nướng, nện mạnh vào đầu Tiêu Dã.
Anh đau đớn ho khan vài tiếng, cố dùng cánh tay bảo vệ đầu.
Đúng lúc đó…
“Choang!” Tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Tiêu Dã cảm nhận được máu nóng nhỏ lên tay mình.
Ngẩng lên, anh thấy gã kia ôm đầu, máu từ trán chảy xuống, tạo thành một dòng đỏ thẫm.
Hứa Chi Hạ đứng gần đó, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.