“Hứa Chi Hạ, em nói được câu ’em không sai’ là vì em đang đứng ở đây! Nếu đổi lại là nơi khác, em khóc còn không kịp! Em làm gì, nói gì, trước đó có nghĩ đến hậu quả không? Em có chịu nổi không?”
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu lên, kiên định: “Em chịu được!”
Lúc này, Hứa Chi Hạ mới nhìn kỹ khuôn mặt của Tiêu Dã ở khoảng cách gần.
Khóe môi bên phải của anh có một vết máu khô, gò má phải có một vết bầm nhạt, trong mắt đầy tơ máu.
Dưới tai anh, một vết rách vẫn chưa lành hẳn, dường như còn hơi nhiễm trùng.
Mũi Hứa Chi Hạ cay cay, cô hít một hơi, nói ra suy nghĩ của mình:
“Không chỉ mình anh có thể bảo vệ em, em cũng muốn bảo vệ anh.”
Chúng ta giống nhau mà.
Tiêu Dã nghiến chặt quai hàm, ánh mắt lạnh lẽo, biểu cảm đầy khinh thường: “Tôi cần em bảo vệ khi nào? Em nghĩ mình là ai?”
Hứa Chi Hạ chớp mắt, nước mắt không kiềm được mà lăn dài trên má.
Tim cô đau thắt.
Không phải vì thái độ lạnh lùng hay lời nói tổn thương của Tiêu Dã.
Anh có một lớp vỏ mạnh mẽ giả tạo, người khác không biết nhưng cô biết.
Nếu cô không biết thì cô thật sự quá vô tâm.
Con người thật của anh là vào đêm hôm đó.
Khi anh nói những lời bên tai cô, tất cả vẫn còn rõ ràng.
——” Không phải em từng nói chúng ta là đồng đội chiến đấu trong cuộc đời này sao?
——”Em không giống tôi, em còn tương lai”
——”Tôi không thích thua. Chỉ cần em bình an, nhà chúng ta và tôi, sẽ không thua ”
——”Tôi vốn dĩ đã rơi xuống bùn lầy rồi”
——”Hạ Hạ, tôi nói cho em một bí mật…”
Nghĩ đến đây, Hứa Chi Hạ không kìm được, lao tới ôm chặt Tiêu Dã:
“Bí mật của anh, em đã biết từ lâu rồi.”
Ngực Tiêu Dã căng thắt, cơ thể cứng đờ.
Bí mật của anh là thứ dơ bẩn.
Còn Hứa Chi Hạ là điều tốt đẹp.
Hứa Chi Hạ càng tốt đẹp càng làm nổi bật sự xấu xí của anh.
Anh từng kể bí mật đó vì lý do bất đắc dĩ, và giờ anh sợ hãi gánh chịu hậu quả của bí mật đó giữa hai người.
Hứa Chi Hạ nghẹn ngào:
“Em đã biết bí mật của anh từ lâu… Những ngày qua em luôn nghĩ, nếu năm đó em dũng cảm hơn một chút, nếu lần đầu tiên phát hiện anh bị thương, em đã đứng ra bảo vệ anh bằng mọi giá, thì liệu bí mật đó có còn tồn tại không…”
Nếu vậy, anh sẽ không nghĩ mình khác em.
Anh sẽ không nghĩ mình là kẻ mục nát trong bùn.
Anh sẽ không chán ghét bản thân mình…
Hứa Chi Hạ khóc không thành tiếng:
“Em xin lỗi, anh… Nếu em có thể dũng cảm như lần này, đứng ra bảo vệ anh… thì tốt biết bao… Anh… em xin lỗi…”
Sau sự việc này, Hứa Chi Hạ đã hiểu rõ rằng để bảo vệ Tiêu Dã, cô sẵn sàng làm mọi thứ, không sợ phải gánh chịu hậu quả.
Thế nhưng, cô cảm thấy đau lòng, đau vì sao đến bây giờ mình mới có được sự dũng cảm này.
Rõ ràng, cô đã quen biết anh từ rất sớm.
Rõ ràng, cô đã nhìn thấy những vết thương của anh từ rất lâu…
Nhưng lúc đó, cô chỉ đứng nhìn, thậm chí sợ hãi đến mức không dám can thiệp.
Hứa Chi Hạ năm 18 tuổi rất yêu Tiêu Dã.
Vì thế, Hứa Chi Hạ năm 18 tuổi không thích Hứa Chi Hạ năm 13 tuổi.
Hứa Chi Hạ nước mắt lã chã:
“Anh… Anh không phải là người mục nát trong bùn lầy…”
Cô siết chặt tay, dồn hết sức ôm lấy anh:
“Anh… Chúng ta giống nhau, anh cũng có tương lai…”
Ánh mắt Tiêu Dã tối sầm, nhưng trong lòng lại bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ.
Bàn tay anh từ từ giơ lên, muốn chạm vào cô, nhưng cuối cùng vẫn cứng đờ giữa không trung.
Một lúc sau.
Anh buông thõng tay, khẽ ngửa đầu, yết hầu chuyển động, hít một hơi sâu rồi thở dài.