Động tác của Trương lão thúc rất nhanh, không quá hai ngày, bộ gánh kia đã được làm xong.
Hình dáng bên trong bộ gánh hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Lê Mạn mà làm, phía trên có nắp đậy, khi không dùng nữa có thể đóng lại, bình thường lúc ra ngoài bán hàng có thể mở nắp lên, để lộ đồ vật ở bên trong gánh ra cho khách nhân.
Gánh chia làm hai tầng trên dưới, tầng dưới dùng để chở những thứ có thể tích lớn như hủ tiếu, tầng phía trên thì chia thành từng ô, mỗi một ô phân loại, có thể làm rõ sự khác biệt, giúp người xem liếc qua là thấy ngay.
Mai Tử và Thiết Tử nghe nói gánh đã làm xong ngày thứ hai liền đến, thời điểm nhìn thấy gánh thì vô cùng kinh hỉ, lập tức không thể chờ mà bày đồ đã mua trước vào bên trong gánh theo ý tưởng của Lê Mạn.
Sau khi sắp xếp xong, Mai Tử cao hứng vây quanh gánh nhìn tầm vài vòng, sau đó cười nói: "Tẩu tử, quá tốt rồi, nhìn rất chỉnh tề, có đồ vật gì liền có thể thấy rõ ràng, chờ thương thế của Thiết Tử tốt lên, đi lên trấn mua chút bánh ngọt, ta làm các loại bánh bao cùng sủi cảo bỏ thêm vào, Thiết Tử lập tức có thể đi bán."
Lê Mạn gật gật đầu, đi vào phòng lấy ra năm hộp cao thơm đưa cho Mai Tử: "Còn cao thơm này cũng coi như là đồ hiếm có, mang theo bán cùng một chỗ, nói không chừng có người nhìn thấy sẽ muốn mua, bán không hết thì trả lại cho ta."
Mai Tử vội vàng tiếp nhận cao thơm bỏ vào bên trong gánh, sau đó móc ra hai mươi văn tiền để vào trong tay Lê Mạn: "Tẩu tử, cao thơm này chắc chắn sẽ bán hết, tất cả bốn hộp cao thơm lần trước tẩu mang từ núi về cho ta đều đã được bán đi, người mua đều rất thích, lần này đi nhiều nơi như vậy, còn lo không có ai mua sao? Ta dự tính năm hộp còn không đủ, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ lại tới tìm tẩu lấy thêm, cho nên tẩu tử, hiện tại ta trả tiền cho tẩu trước, tẩu nhận đi."
Nhìn thấy Lê Mạn muốn khoát tay cự tuyệt, Mai Tử vội vàng nói: "Tẩu tử, nếu như tẩu không nhận, vậy ta không bán nữa."
Lê Mạn đành phải nhận lấy tiền.
Bên trong gánh của Mai Tử và Thiết Tử có rất nhiều đồ, bày biện tràn đầy, mặc dù còn một bộ phận lớn hủ tiếu chưa được xếp vào trong gánh, nhưng tất cả mọi thứ cộng lại trọng lượng cũng không nhẹ, bả vai Thiết Tử bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, tạm thời không nên kích động mạnh, mà Mai Tử cũng không còn khí lực để gồng gánh, cho nên Lê Mạn để bọn họ gửi nhờ gánh ở nhà mình, chờ Thiết Tử dưỡng tốt thương thế thì tới bên này lấy về, dù sao trước đó còn phải cùng Tống Đại Sơn đi xe lừa lên trấn một chuyến mua chút bánh kẹo và điểm tâm.
Mai Tử cùng Thiết Tử gật gật đầu, để gánh lại rồi đi về nhà.
Giữa trưa, Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn vào phòng bếp nấu cơm.
Vẫn giống mọi khi, Tống Đại Sơn ngồi ở trong bếp nhóm lửa, Lê Mạn xào rau.
Lê Mạn nhìn Tống Đại Sơn ngồi đằng kia, một bên xào rau một bên nói với Tống Đại Sơn về việc kinh doanh ngày hôm nay: "Đại Sơn ca, sáng nay lúc chàng đi kéo xe, có một vị phụ nhân tới nhà nói là muốn mời ta trang điểm, phụ nhân này ta đã từng thấy qua khi ta đến nhà của tẩu tử Hương Liên để trang điểm cho cháu gái nàng ấy, lần đó nàng còn hỏi ta có phải là người xấu đến mấy cũng có thể hóa đẹp mắt hay không, ta còn tưởng rằng nàng chỉ là hiếu kì tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ tới hôm nay nàng đã đến, muốn ta trang điểm cho một cô nương, gương mặt của cô nương kia quả thực có chỗ thiếu sót."
Tống Đại Sơn ngồi bên cạnh tiếp tục ném thêm củi vào bên trong lòng bếp, một bên nhìn lửa bên trong bếp một bên gật gật đầu, nói: "Ừ."
Đơn giản nói xong một chữ, con mắt vẫn nhìn chằm chằm ngọn lửa trong bếp.
Lê Mạn dừng lại, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hỏa khí.
Hôm nay vẫn là cái dạng này.
Cảm giác trong nội tâm của nàng cũng không sai, hai ngày này Tống Đại Sơn đúng là đối xử với nàng không thích hợp.
Từ ngày trở về từ lễ hội đèn lồng hắn liền biến thành cái dạng này, đặc biệt ít nói, bình thường chỉ gật đầu hoặc là "Ừ" một tiếng, mặc dù bình thường hắn cũng không nói nhiều, nhưng mà cùng hiện tại trầm mặc cực kỳ khác nhau.
Hai ngày trước nàng còn tưởng rằng do hắn bận bịu mệt mỏi, không có tinh lực, bây giờ đã có thể khẳng định trăm phần trăm, người này chính là bắt đầu đối xử lãnh đạm với nàng.
Nếu là bình thường, coi như ít nói, chắc chắn hắn vẫn sẽ từ bên trong lòng bếp ngẩng đầu lên nhìn nàng, lắng nghe nàng nói chuyện, đợi sau khi nàng nói xong khẳng định sẽ tò mò tiếp liền một câu: "Cô nương kia có thiếu sót gì? Có phải rất khó trang điểm hay không? Nếu khó thì chúng ta đừng đi."
Nhưng mà hôm nay hắn cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng.