Khí lực toàn thân Tống Đại Sơn phảng phất đều bị rút đi, thanh âm run rẩy lợi hại: "Ta không hoài nghi nàng cùng vị lão bản kia có cái gì, thế nhưng mà ta biết, nàng vốn dĩ có thể tìm được nam nhân tốt hơn vạn lần so với ta, đi theo ta, quá ủy khuất cho nàng.”
Lê Mạn tức giận đến mức đánh Tống Đại Sơn một bạt tai: "Chàng nói bậy bạ gì đó! Sao chàng nghĩ ta cần tìm một người tốt hơn chàng? Lúc trước ta đã nói qua muốn ở lại, liền sẽ ở lại, ta muốn nam nhân như thế nào không cần chàng lo nghĩ!"
Tống Đại Sơn lặng im, không nói thêm gì nữa.
Qua rất lâu, Lê Mạn mới lại một lần nữa nói với Tống Đại Sơn: "Chàng ôm Tiểu Bảo sang gian phòng bên kia đi, ta có lời muốn nói cùng chàng."
Tống Đại Sơn dừng lại một lát, yên lặng bò lên giường, ôm lấy Tiểu Bảo đang say ngủ ra khỏi phòng, đặt vào trong một gian phòng khác.
Một lát sau, một người trở về, đứng ở trước giường không nói lời nào.
Lê Mạn nói: "Lên đây."
Tống Đại Sơn leo lên trên giường.
Lê Mạn buộc mình đứng dưới góc độ của người khác, tưởng tượng nếu như mình là Tống Đại Sơn thì sẽ làm như thế nào.
Chân tàn phế, có hài tử, nhà nghèo, lại giữa đường nhặt được một thê tử vừa có mỹ mạo vừa có thể kiếm tiền, thê tử như vậy sẽ hấp dẫn những nam nhân có tiền khác, cho nên sẽ sinh ra tâm lý không vững cùng hoài nghi.
Lê Mạn phát hiện, nếu mình là Tống Đại Sơn, cũng sẽ hoài nghi thê tử một ngày nào đó có đi tìm một cuộc sống tốt hơn hay không, dù sao theo Tống Đại Sơn, mình hẳn là bất đắc dĩ mới ở lại cái nhà này, cũng không có bao nhiêu yêu thích đối với hắn, nếu như có sống cuộc sống tốt hơn, vậy ai mà chẳng muốn.
Lê Mạn thở dài, thấy mình cũng sai, nàng giống như chưa từng cho hắn thấy tâm ý của mình, chưa từng cho Tống Đại Sơn bất cứ hứa hẹn nào, cũng chưa từng có biểu hiện ý tứ tiếp nhận hắn, thậm chí, lâu như vậy, nàng cũng không để Tống Đại Sơn chạm qua.
Nam nhân bình thường đoán chừng đều không nhịn được.
Tống Đại Sơn vậy mà vẫn không một câu oán hận, y nguyên đối tốt với nàng.
Kỳ thật nàng đã tiếp nhận hắn, nàng nguyện ý cùng hắn sống chung đến cuối đời, nàng cũng nguyện ý để hắn ôm ấp, chỉ là Tống Đại Sơn không động vào, nàng cũng sẽ không nói, hai người một mực tương kính như tân, không nghĩ tới, thái độ của nàng sẽ khiến hắn không có lòng tin như vậy.
Lê Mạn lôi kéo Tống Đại Sơn nằm xuống, ôm lấy gương mặt của hắn, nói nhỏ: "Tống Đại Sơn, chàng hãy nghe cho kỹ, ta đã nói muốn ở lại, không phải là bởi vì bất đắc dĩ, mà là bởi ta muốn ở lại cùng chàng sinh hoạt, chàng nói sẽ có nam nhân tốt hơn thích ta, thế nhưng làm sao chàng biết ta đi theo những nam nhân có tiền kia thì sẽ tốt hơn? Bọn họ sẽ không giống với chàng nghe lời của ta, sẽ không giống như chàng chiếu cố ta bao dung ta, sẽ không giống như chàng rửa chân cho ta, sẽ không giống như chàng lúc nào cũng nghĩ đến ta, thậm chí có lẽ bởi vì ta bị bán, đã qua tay nam nhân khác mà xem thường ta, chàng muốn ta sống cuộc sống như vậy sao?"
"Lê Mạn, ta..."
Tống Đại Sơn lời còn chưa nói hết đã bị Lê Mạn đánh gãy: "Tống Đại Sơn, chàng nghe ta nói, ta chỉ nói một lần, chỉ cần chàng tốt với ta, ta sẽ một mực ở tại bên cạnh chàng, ta sẽ không hối hận, cũng sẽ không d.a.o động, cho nên, không cho phép chàng lại nghĩ rằng ta muốn rời khỏi! Nếu như ta muốn rời khỏi, vậy khẳng định là bởi vì chàng đối với ta không tốt, tuyệt đối không phải là bởi vì nam nhân khác, chàng biết chưa!"
Tống Đại Sơn hai mắt đỏ hoe, thật lâu không nói ra lời, sau một lúc mới nhẹ khẽ gật đầu một cái: "Ừm... Biết."
Lê Mạn cười cười, xoay người đè lên Tống Đại Sơn, cúi đầu xuống, hôn lên môi Tống Đại Sơn.
Tại thời điểm Tống Đại Sơn đang chấn kinh luống cuống, Lê Mạn bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt vào người mình.
Tống Đại Sơn rõ ràng run nhẹ lên: "Lê... Lê Mạn... Nàng..."
Lê Mạn ngẩng đầu, khóe miệng nhẹ câu, nhìn Tống Đại Sơn dưới thân, dụ hoặc nhẹ giọng hỏi: "Không muốn ta sao?"
Chỉ một câu đã khiến Tống Đại Sơn cảm thấy huyết dịch toàn thân đều chảy xuống một chỗ duy nhất, nháy mắt sôi trào.
Trong cổ họng cũng không nhịn được một giây sau liền toát ra lửa nóng.
Thừa dịp lý trí vẫn còn, Tống Đại Sơn cố gắng hỏi một câu: "Lê Mạn, nàng biết nàng đang làm gì không?"
Lê Mạn không trả lời mà lại một lần nữa cúi đầu xuống, dùng hành động nói cho hắn, mình đang làm gì.
Tống Đại Sơn rốt cục nhịn không được, lật người qua, một tay đè Lê Mạn ở dưới thân, hai mắt đỏ lên, hung tợn nói: "Lê Mạn, vậy nàng không có cơ hội hối hận, hối hận ta cũng không thả nàng đi."
Nói xong lập tức cúi đầu xuống, giống như là con sói đói nặng nề mà nhào về phía con mồi của mình.
Lê Mạn từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng cười.
Cảm giác đau đớn ùa đến trong nháy mắt kia, Lê Mạn chăm chú ôm lấy cổ Tống Đại Sơn, trong lòng triệt để buông xuống.
Về sau, nàng sẽ ở thế giới này sống thật tốt, sau đó ở bên nam nhân này mãi mãi cho đến già...