Thiết Tử đeo đòn gánh, ra khỏi nhà thì lấy ra một cái trống bỏi đung đưa.
Âm thanh trống bỏi phát ra thu hút rất nhiều người từ trong nhà ló đầu ra nhìn, vừa thấy dáng vẻ của Thiết Tử là biết ngay hắn là người bán hàng rong, mà Thiết Tử cũng đúng lúc rao: "Bán dầu, muối, nước tương, giấm, bột gạo, kẹo đường, điểm tâm, kim thêu may vá, đồ chơi trẻ con đây ~"
Thiết Tử hét to rõ ràng dễ hiểu, mọi người nghe được đều biết hắn bán thứ gì, rất nhanh đã có người vây quanh, tò mò nhìn đòn gánh của Thiết Tử.
Thiết Tử thấy có nhiều người đến thì dứt khoát bỏ đòn gánh xuống, sau đó mở nắp ra, lộ ra hàng hóa ở bên trong, nói với người ở xung quanh: "Mọi người có muốn mua gì không? Giá của ta cũng giống như ở trên trấn, tuyệt đối không cao hơn, mọi người mua trực tiếp từ ta sẽ không tốn tiền đi đường lên trấn trên nữa."
Mọi người đều nghiêng đầu nhìn những đồ Thiết Tử bán, có người vừa nhìn thì đúng là nhìn thấy đồ nhà mình đang cần.
Một phụ nhân nói: "Đúng lúc nhà ta hết nước tương, ta còn định tạm chấp nhận như vậy, để sau này đến trấn trên mua đó. Nếu ngươi bán thì ta đúng lúc mua một chút, nhưng mà nước tương này bán thế nào?"
Thiết Tử lấy cái muôi chuyên dùng để múc nước tương ra cho phụ nhân xem, nói: "Đại tỷ, ta dùng muôi này múc nước tương cho ngươi, một muôi 5 văn tiền."
Phụ nhân quan sát cái muôi múc nước tương, thấy nuôi rất sâu, chứa được không ít, hình như còn to hơn muôi người ta dùng ở trấn trên, bình thường ở trấn trên cũng là 5 văn tiền một muôi, như vậy xem ra đồ hắn bán thật sự không đắt.
Phụ nhân lập tức trở về nhà lấy cái hũ nhỏ đựng nước tương ra, nói với Thiết Tử:"Vậy cho ta một muôi đi."
"Được." Thiết Tử nói xong dùng muôi múc đầy nước tương, đổ vào hũ cho phụ nhân, không làm rơi vãi chút nào.
Những người khác thấy phụ nhân mua được đồ từ người bán hàng rong thì cũng bắt đầu mua, có người mua ít bột mì, có người muốn mua chút giấm, có đứa bé đòi người lớn mua kẹo cho, có đứa lại muốn ăn điểm tâm, còn có đứa bé thích trống bỏi, náo loạn đòi mua, cuối cùng người lớn mua cho nó một cái, ánh mắt ước ao của những đứa trẻ xung quanh liền không thể rời khỏi nó.
Buôn bán thuận lợi một cách đáng kinh ngạc, nhưng lại chỉ có một mình Thiết Tử bận rộn, hắn cũng không muốn Mai Tử giúp một tay, dù sao sau này cũng chỉ có một mình hắn đi bán nên cần phải luyện tập nhiều.
Lê Mạn và Tống Đại Sơn thấy thế thì chỉ đứng nhìn từ xa cũng không đến giúp, người trong thôn còn tưởng rằng bọn họ cũng là người đi ra xem người bán hàng rong, chỉ có rất ít người nhận ra Mai Tử nên tò mò hỏi, khi biết người bán hàng rong này là tướng công của Mai Tử thì bàn tán sôi nổi, đều là người quen, hắn sẽ không lừa bọn họ nên càng kêu gọi nhau đến mua đồ.
Ước chừng mất một canh giờ, Thiết Tử đã bắt chuyện làm quen được với mọi người ở thôn Đạo Nguyên, mọi người muốn mua thứ gì thì đều đã mua dược, có thể dứt khoát đeo đòn gánh tiếp tục đi đến chỗ khác rồi.
Chỉ là Thiết Tử phát hiện ra hôm nay tạm thời đi không được.
Bởi vì không ít hàng hóa trong đòn gánh lúc nãy đều vừa bán gần hết rồi, bây giờ phải báo cho Tống Đại Sơn, sau đó ngày mai đi trấn trên một chút.
Cho nên Thiết Tử lại đeo đòn gánh, cùng Mai Tử quay về nhà Lê Mạn.
Trong thôn hiếm có người bán hàng rong, mọi người đều thấy rất mới mẻ, hơn nữa đồ Thiết Tử bán rất cần thiết cho cuộc sống hằng ngày cho nên có không ít người trong thôn đến mua, cứ bán như vậy, không ít hàng hóa đều bán hết rồi, dựa theo tốc độ này, chắc chắn là không đủ cho một thôn, ngày mai lại phải nhập hàng lần nữa.
Mai Tử và Thiết Tử vốn đang lo lắng không yên, lo không bán được hàng, không ngờ ngày đầu tiên việc buôn bán lại thuận lợi như vậy, thật sự là không ngờ tới.
Khóe miệng Mai Tử cong lên, ngồi xuống kiểm tra đồ gì trong đòn gánh đã bán hết với Lê Mạn, tính toán xem số lượng hàng phải nhập ngày mai.
Bột gạo và dầu trước đó đã mua về rất nhiều, hôm nay chỉ bỏ một phần vào đòn gánh, sau này cho thêm vào là được rồi, chỉ là những mặt hàng khác lại nhập không nhiều lắm, phải mua thêm lần nữa.
Kẹo và điểm tâm đã bán được hơn nửa, trống bỏi cũng chỉ còn thừa 1 cái, ngay cả kem thơm của Lê Mạn cũng bán hết chỉ còn lại 2 hộp, kem thơm thì Lê Mạn trực tiếp bổ sung vào, ngày mai phải lên trấn trên lần nữa để nhập những thứ khác.
Tống Đại Sơn cẩn thẩn ghi lại những thứ cần mua, sau đó Thiết Tử và Mai Tử mới về nhà.
Ngày hôm sau, chưa đến buổi trưa Thiết Tử đã đến rồi, khi đến hắn vẫn còn đang đeo đòn gánh.
Lê Mạn kinh ngạc: "Sao đệ lại đến lấy hàng vào lúc này?"
Thiết Tử lau mồ hôi, trả lời: "Ngày hôm qua không còn nhiều hàng thừa, sau khi về núi liền nhanh chóng bán hết rồi, cũng không cần đi đến những thôn khác nữa, hôm nay ngoại trừ bột gạo và dầu thì ta cũng không bán thứ gì khác, liền qua đây chờ ca quay về rồi buổi chiều lại đi bán."
Lê Mạn gật đầu, biết việc buôn bán của Thiết Tử thuận lợi thì cũng mừng cho hắn.
Rất nhanh đã đến trưa, Tống Đại Sơn đã nhanh chóng đánh xe lừa quay về, lấy từ trong xe ra một đống lớn hàng hóa, đều là những đồ Thiết Tử cần, số lượng nhiều hơn mấy lần đợt trước.
Thiết Tử vội vàng ra kiểm tra, bỏ những thứ mua về vào trong đòn gánh, sau đó tính toán giá cả rồi đưa tiền cho Tống Đại Sơn, hắn mặc kệ lời mời ở lại của Lê Mạn và Tống Đại Sơn, ngay cả cơm trưa cũng không ăn đã đi rồi.