Lê Mạn nói xong lời này thì dặn dò Mai Tử: "Chuyến này đi cũng không biết sẽ phải ở lại trong thành bao nhiêu ngày, trong nhà không có ai cả, nếu bọn muội bán hết hàng rồi ca của muội cũng không có cách nào nhập hàng giúp được, muội và Thiết Tử xem xem thiếu cái gì, tốt nhất là ngày mai nói với ca muội để ngày mai chàng ấy giúp các muội chở hàng về, tránh khỏi lúc bọn ta không ở nhà sẽ làm chậm trễ việc buôn bán của bọn muội."
Mai Tử nói: "Muội biết rồi, đêm nào Thiết Tử trở về cũng sẽ kiểm kê hàng một chút, thứ gì thiếu muội đều biết hết, bây giờ muội sẽ nói cho tẩu ngay, để cho ca giúp muội chở về, khoảng thời gian ca và tẩu không có ở nhà cũng không cần nhập hàng."
Mai Tử kể ra những hàng hóa còn không nhiều lắm, Lê Mạn ghi nhớ tỉ mỉ.
...
Sắp xếp xong mọi chuyện ở nhà, sáng hôm sau Lê Mạn ôm lấy Tiểu Bảo ngồi trên xe lừa, cả nhà đi đến trấn trên đón người nhà kia, sau đó cùng đi về phía trong thành.
Đường đi vào thành thật sự rất xa, khi trời chưa sáng bọn họ đã xuất phát, đi mãi cho đến chiều, khó khăn lắm mới đến cổng thành.
Ở cổng thành, quan binh thủ thành kiểm tra lộ trình của từng người đi vào thành, không có vấn đề mới cho vào.
Lần đầu tiên Lê Mạn cảm giác được tầm quan trọng của thân phận ở cổ đại.
Đưa người nhà kia đến nơi, người nhà này vô cùng cảm tạ, lấy ra 150 văn tiền cho Tống Đại Sơn rồi đi.
Lúc này đã qua buổi trưa từ sớm, bụng Lê Mạn đói đến kêu vang, đồ ăn buổi sáng đã tiêu hóa hết từ lâu, nàng và Tiểu Bảo vẫn ổn, ở trong xe còn có điểm tâm mang theo từ nhà ăn lót dạ, Tống Đại Sơn lại luôn đánh xe, đến nước cũng không uống chút nào, chắc chắn là đã đói lắm rồi.
Lê Mạn nói: "Đại Sơn, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn chút gì đi."
Tống Đại Sơn gật đầu, kéo xe lừa đi trên đường tìm chỗ ăn, Tiểu Bảo cũng chăm chú nhìn hai bên đường không rời mắt, đôi mắt to tròn mở ra, lâu lâu mới chớp mắt một cái, cảm thấy vô cùng mới lạ, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên nó được đi vào thành, sự phồn hoa ở đây trấn trên cũng không thể sánh bằng, khó tránh khỏi làm trẻ con hoa mắt.
Trái lại thì Lê Mạn lại không có cảm giác gì cả, dù sao sự náo nhiệt trong thành cũng không thể so sánh được với thành phố ở hiện đại, cô đã nhìn quen đô thị sầm uất rồi, bây giờ cùng lắm là cảm khái phong cảnh con người và kiến trúc ở cổ đại thôi, cũng không cảm thấy ngạc nhiên về những thứ khác.
Lê Mạn nhanh chóng nhìn thấy một quán mì bên đường, đã qua giờ cơm nên không có người, có bàn trống, đúng lúc bọn họ ngồi cũng không chật chội.
Lê Mạn kéo Tống Đại Sơn lại, chỉ vào quán mì nói: "Chúng ta vào đó ăn chút gì đi."
Tống Đại Sơn gật đầu, kéo xe lừa đến rồi buộc chặt lại, ngồi xuống bàn ở quán mì.
Lê Mạn bảo chủ quán cho họ 3 tô mì thịt băm.
Tô ở đây rất to, rất nhiều mì, Lê Mạn và Tiểu Bảo ăn không hết, hai người ăn chung một tô là được, Lê Mạn cố ý gọi ba tô là muốn để Tống Đại Sơn ăn nhiều một chút, việc hắn làm cần phải có sức khỏe, phải ăn no.
Lê Mạn nhờ ông chủ đem ra một cái bát nhỏ, chia một phần mì trong tô của mình vào bát nhỏ rồi đưa cho Tiểu Bảo ăn, toàn bộ phần mì còn lại thì cho Tống Đại Sơn.
Tống Đại Sơn thấy Lê Mạn và Tiểu Bảo thật sự không ăn hết nhiều mì như vậy nên khi hai người ăn xong, hắn mới giải quyết hết số mì còn lại.
Sau khi ăn xong thì Lê Mạn trả tiền cho ông chủ, cả nhà đi về phía y quán.
Lê Mạn hỏi Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, khi chàng bị thương quay về thì đã đến y quán nào trong thành?"
Tống Đại Sơn nói: "Đi không ít ý quán khám rồi, có y quán nói không chữa được chân của ta, có hai y quán lại nói có thể chữa khỏi, trong đó một nơi giá quá cao, chỗ kia thì giá tương đối hợp lý, nhưng họ nói phải cần ít nhất 32 lượng bạc mới có thể khỏi hẳn."
Lê Mạn gật đầu: "Chúng ta đi thẳng đến y quán đó đi."
Tống Đại Sơn dựa theo đường đi trong trí nhớ dẫn Lê Mạn đến y quán kia, nơi đó tên là Nhân Thiện Đường.
Mặt tiền của y quán này rất lớn, quy mô không nhỏ, hơn nữa có rất nhiều dân chúng ra vào, điều này chứng minh y thuật của y quán này không tồi, nơi dân chúng muốn đến thì hẳn là không thể tệ được.
Lê Mạn và Tống Đại Sơn dẫn Tiểu Bảo đi vào, tìm được một người có vẻ như là học đồ (*)hỏi: "Đại phu, bọn ta muốn khám vết thương ở chân, không biết là phải tìm vị đại phu nào vậy?"
(*) Học đồ: người học việc
Tiểu ca được Lê Mạn gọi một tiếng 'đại phu' thì vô cùng vui vẻ, vội vàng đỏ mặt nói: "Ta không phải đại phu, không phải đại phu đâu."