Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 214: Chương 214



Lê Mạn cười ha hả: “Được nha, Thiên Tiên tới ta cũng làm. Sau này nhiều người tỷ cũng không cần hẹn trước.”

Lão bản nương đưa tay vỗ vỗ Lê Mạn: “Hảo muội tử của ta, không uổng công tỷ yêu thương muội. Tiệm muội khai trương khẳng định ta là người đầu tiên đến. Còn nữa, hai ngày nay ta sẽ tận lực đề cử người tới đây làm thử." Nói xong, lão bản nương nhớ ra liền hỏi: "Muội tử ngươi, giá thẩm mỹ một lần hết bao nhiêu tiền để ta còn biết nói với khách nha.”

Lê Mạn cũng đã tính xong, quyết định một lần thẩm mỹ hết hai mươi văn tiền. Nhưng mà trong ba ngày đầu chỉ lấy mười văn tiền, ba ngày sau mới khôi phục giá cũ, coi như là tích lũy khách hàng đi.

 

Lão bản nương vỗ tay: “Giá tiền này được, đảm bảo sẽ rất nhiều người muốn tới thử một chút.”

Lê Mạn cầm son phấn lão bản nương đưa đem vào tiệm bày biện kỹ càng, sau đó trở về hậu viện.

 

Hậu viện sửa sang cũng hoàn thành, nhưng mà không sửa sang mặt tiền cửa hàng quá tinh tế. Chẳng qua là đem vách tường chà một lần, sau đó đem đồ của Trương lão làm bày biện tốt ở bên trên. Mặc dù không quá hoa lệ nhưng nàng lại rất hài lòng.

Bất quá, điều Lê Mạn không hài lòng nhất là nhà cầu cùng với bồn tắm.

Căn bản nơi này bồn tắm không có tồn tại. Trước kia ở nông thôn đều trực tiếp dùng chậu gỗ tắm, đối với người quen dùng bồn tắm ở hiện đại như Lê Mạn mà nói đây không khác gì hành hạ. Nhưng loại hành hạ này vẫn có thể chịu đựng một chút, thứ khiến cho nàng thực sự chịu không nổi chính là bồn cầu.

Nhà cầu ở đây, ở trong thôn hay trong thành, mà kể cả là trấn trên đều giống nhau. Đào một cái hố thêm một cái bệ ngồi, mùi vị khó ngửi phải đem người xông ói. Khác nhau chính là một cái sạch sẽ hơn chút. Bất quá đối với Lê Mạn cái nào cũng kinh khủng như nhau.

Trời mới biết sáng nào nàng đi cũng phải nhanh nhanh giải quyết, hận không thể không đi nhà cầu. Loại đau khổ này chỉ có mình nàng hiểu, không cách nào nói được thành lời.

Nhưng lần này, nàng quyết định phải chú trọng thay đổi cấu tạo bên trong nhà cầu một chút.

Trước kia vào thời điểm nhàm chán Lê Mạn có xem qua chút tiểu thuyết, nhớ có năm bộ tiểu thuyết đặc biệt được lưu hành khiến nàng cũng đọc một chút, phát hiện nhân vật chính bên trong đều muốn sửa lại nhà cầu một chút. Bây giờ chính nàng trải nghiệm qua cảm giác này, rốt cuộc biết vì sao phải cải tạo. Bởi vì không sửa đổi nàng thật không có biện pháp dùng nó.

Nếu như ở nhà bọn họ liền có thể dùng tạm, mấu chốt bây giờ nàng mở cửa hàng, trong tiệm người đến người đi. Các khách nhân ở đây đều cần dùng đến nhà cầu, dẫu sao cũng không thể để họ đi nơi khác dùng nha.

Cho nên Lê Mạn liền thay đổi vị trí nhà cầu một chút, đem cửa đóng sau góc, dùng tường chắn giữa các nhà cầu, vừa có thể đảm bảo sự riêng tư, vừa có thể để cho nhiều khách sử dụng.

Nhiều khách tới đây đều để tiêu tiền, nếu mùi hôi thối đập vào mắt, khẳng định rất ảnh hưởng hình tượng cửa tiệm. Cho nên Lê Mạn cũng nói với Tô Liễu, dựa theo thời đại này làm ra dáng vẻ tốt nhất cho nhà cầu. Tống Đại Sơn cũng dựa theo lời Lê Mạn thiết kế ra một nhà cầu mới.

Nhà cầu toàn cần phải gắn gạch bóng loáng , trông vừa sạch sẽ lại vừa dễ lau chùi.

Mà mấu chốt nhất chính là bệ ngồi, thời đại này tuy không có bồn cầu nhưng là có đồ gốm. Vì vậy, Lê Mạn dựa theo bồn cầu hiện đại vẽ ra hình dáng đại khái, bảo thợ mộc dựa theo mà thiết kế.

Đồng thời, nàng để cho Tống Đại Sơn đào một cái hố phân dưới lòng đất, dùng toàn bộ đá che lại, từ trong cầu tiêu liền không thấy được hố phân. Đến lúc bài khí liền trực tiếp từ bên ngoài tiến vào ao con dưới lòng đất là được, rất thuận lợi.

Bất quá, nơi này không có biện pháp tự động xối nước, chỉ có thể dùng nhân công đổ nước trôi. Vì vậy, Lê Mạn liền tạo ra một cái ao chứa nước, bên trong chứa đầy nước, sau khi dùng xong chỉ cần đổ nước vào là được.

Vì giữ nhà cầu sạch sẽ, Lê Mạn còn mua xông hương để ở trong nhà cầu để khử bớt thứ mùi khó ngửi trong này.

Chi phí xây tạo nhà cầu khiến cô cũng thật khổ tâm. Tống Đại Sơn bận rộn không nhẹ, trong năm ngày mới hoàn toàn chuẩn bị xong, bất quá hiệu quả này vẫn rất kinh người. Không nói đến người khác, ngay cả người vui giận không tỏ như Tống Đại Sơn cũng bị ý tưởng của Lê Mạn làm kinh diễm. Thấy Lê Mạn dở khóc dở cười, rốt cuộc cũng thể hiện một chút cảm giác với nàng.

Đến nỗi lần đầu tiên tiểu Bảo nhìn thấy nhà cầu như vậy cũng không tránh nổi sự tò mò. Không tránh khỏi mấy ngày tiếp chạy vô nhà cầu vô số lần, hơn nữa mỗi lần đi xong cũng dè dặt múc một gáo nước vào trong hố, nhìn vật bài tiết theo nước trôi vào cái động nho nhỏ. Sau khi nhà cầu trở nên sạch sẽ liền mang vẻ mặt hưng phấn vô cùng.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.