Lúc Tống Đại Sơn bưng nước đi vào liền thấy Lê Mạn chỉ mặc áo lót ngồi ở bên giường nhìn lò sưởi, dáng vẻ không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày lập tức nhíu lại.
"Sao nàng lại cởi áo khoác ra? Cảm lạnh thì sao?" Tống Đại Sơn đặt chậu xuống bên chân Lê Mạn, nắm lấy tay nàng không vui nói.
Lê Mạn cười cười, nhẹ nhàng lắc lắc tay Tống Đại Sơn xin tha, "Không có, chàng xem cái lò này nóng như vậy, ta nóng cả rồi, cho nên mới cởi áo khoác ra, không lạnh chút nào, hiệu quả rất tốt. Chờ một lát chàng chắc chắn cũng sẽ nóng lên.”
Tống Đại Sơn bị bế tắc do giọng điệu có chút làm nũng của nàng, rốt cuộc trách cứ không nên lời, chỉ là vẫn lo lắng như cũ, vẫn khoác áo lên người nàng, "Vậy cũng không thể chỉ mặc như thế, cứ khoác như vậy đi.”
Lê Mạn đành phải ngoan ngoãn khoác lên.
Tống Đại Sơn hài lòng, lúc này mới ngồi xổm xuống, cởi giày Lê Mạn ra, sau đó chậm rãi bỏ đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn vào trong nước, "Có nóng không?"
Lê Mạn lắc đầu, "Thật tốt, thoải mái.”
Tống Đại Sơn cười, chậm rãi rửa chân cho Lê Mạn.
Lê Mạn không làm gì cả, chỉ là giống như mọi đêm lẳng lặng nhìn động tác của Tống Đại Sơn rửa chân cho nàng, nhưng không biết tại sao, nhìn rồi nhìn, đột nhiên n.g.ự.c lại có chút cảm giác ngột ngạt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lê Mạn ngột ngạt nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ đã được nàng mở ra một khoảng rất lớn, không khí hoàn toàn lưu thông, không đến mức làm cho căn phòng ngột ngạt như vậy.
Lê Mạn hỏi Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, chàng có cảm thấy ngạt không?"
Tống Đại Sơn nghe vậy, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía nàng, "Sao vậy? Ta không ngạt a."
Lại thấy Lê Mạn vuốt ngực, lo lắng trỗi dậy, "Nàng làm sao vậy? Ngạt sao?"
Lê Mạn gật gật đầu, "Ta cảm thấy rất ngột ngạt, có phải lò quá nóng không?"
Đoán chừng là đột nhiên dùng bếp lò có chút không thích ứng được cho nên mới ngạt.
Nghe Lê Mạn nói như vậy, Tống Đại Sơn vội vàng dùng khăn lau sạch chân cho nàng, đặt nàng lên giường, sau đó bưng ấm trà lên đến bên lò sưởi, lập tức hắt nước trong ấm trà vào trong lò, một tiếng "xì xèo" qua đi, lửa trong bếp dần dần dập tắt.
Nhìn lửa trong lò tắt đi, Tống Đại Sơn lúc này mới đi về bên giường, sờ sờ mặt Lê Mạn, "Bây giờ thấy khá hơn chút chưa?"
Thật ra n.g.ự.c Lê Mạn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, có điều không mãnh liệt, vì không muốn Tống Đại Sơn lo lắng, nàng cười lắc đầu, "Tốt hơn nhiều rồi, hết khó chịu rồi.”
Tống Đại Sơn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cảm thấy ngạt thì chúng ta sau này cũng không đốt lò nữa, dù sao người ta nóng hổi, ta ôm nàng ngủ sẽ không lạnh."
Lê Mạn cọ cọ lòng bàn tay hắn, "Được, chúng ta không đốt lò.”
Đột nhiên nhớ tới Tần tẩu tử kia cũng đốt lò, Lê Mạn không yên tâm, nhịn tức n.g.ự.c từ trên giường ngồi dậy, "Không được, ta sợ cái bếp này có gì đó không đúng, ta phải đến chỗ Tần tẩu tử hỏi một chút, ngộ nhỡ bếp lò thật sự làm cho người ta tức ngực, Tần tẩu tử không biết, xảy ra chuyện gì thì không hay.”
Tống Đại Sơn ngẫm cũng đúng, an toàn của Tần tẩu tử khá quan trọng, mà buổi tối hắn đến chỗ Tần tẩu tử không thích hợp, vì vậy đành phải cầm lấy quần áo Lê Mạn mặc vào cho nàng.
Lê Mạn mặc quần áo xong mở cửa phòng, trực tiếp đi tới trước cửa phòng Tần tẩu tử, nhìn bên trong đen kịt, hẳn là ngủ rồi, có điều vẫn gõ cửa, "Tẩu tử tẩu ngủ chưa?"
“Đây, ta vẫn chưa ngủ, ta đến ngay." Bên trong Tần tẩu tử trả lời một tiếng.
Sau tiếng vang, trong phòng lại một lần nữa sáng đèn, Tần tẩu tử mở cửa, nhìn thấy Lê Mạn ngoài cửa, hỏi: "Muội tử muội tìm ta có việc sao?"
Lê Mạn nói: "Tẩu tử, trong phòng tẩu đốt lò không?"
Tần tẩu tử gật đầu, vẻ mặt có chút cao hứng, "Đốt rồi, ta theo lời muội nói đốt lên, thật không phải nói, trong chốc lát liền ấm áp, toàn thân cũng ấm áp, không lạnh một chút nào, cái lò này thật tốt.”
Nhìn dáng vẻ cao hứng của Tần tẩu tử, Lê Mạn có chút nghi hoặc, không khỏi hỏi: "Tẩu tử tẩu đốt bao lâu rồi?"
Tần tẩu tử đáp: "Khoảng một canh giờ rồi, sao vậy?"
Một canh giờ? còn lâu hơn thời gian nàng đốt, nhưng sao nhìn dáng vẻ của Tần tẩu tử không có chút gì là không thoải mái a?
Lê Mạn hỏi: "Tẩu tử, vậy tẩu có cảm thấy không được thoải mái không? Như là tức n.g.ự.c chẳng hạn?"
Tần tẩu tử lắc đầu, "Không a, ta cảm thấy rất tốt, có thể ấm rồi." Nói xong nhìn Lê Mạn khẽ nhíu mày, "Muội tử, muội sao lại hỏi cái này? Có phải có gì đó không đúng không?"