Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 262: Chương 262



Nhưng Tống Đại Sơn vẫn không hề lay chuyển: "Các ngươi cứ làm phần việc của mình. Ta sẽ ở lại đây với nàng ấy."

Hai người nhìn nhau không biết phải làm sao.

Mặc dù Lê Mạn rất đau nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy những gì họ đang nói. Nàng biết rằng ở thời cổ đại sinh đẻ đã bị coi là một việc bẩn thỉu, phòng sinh lại càng là một nơi bẩn thỉu hơn, một nam nhân vào phòng sinh sẽ bị coi là xui xẻo, vì vậy không có nam nhân nào ở trong phòng sinh khi thê tử sinh con cùng lắm là đợi ngoài cửa phòng sinh.

Lê Mạn không phải người cổ đại, nàng không nghĩ phòng sinh xui xẻo nhưng nàng không muốn Tống Đại Sơn ở bên cạnh mình bởi vì hắn ở bên cạnh nàng sẽ làm cho nàng bị phân tâm, sẽ không thể chuyên tâm sinh đẻ, sẽ không tự chủ được mà dựa vào hắn, ỷ lại vào hắn, sẽ không cố gắng.

 

Lê Mạn cố hết sức nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, chàng đi ra ngoài đừng ở chỗ này, chàng ở lại chỗ này ta sẽ không thể sinh con."

Tống Đại Sơn cau mày, giọng nói run run: “Nhưng ta muốn ở cùng nàng, ta không muốn ra ngoài.” Đi ra ngoài sẽ chỉ có vô tận lo lắng cùng lo lắng.

Lê Mạn đau đến muốn khóc nhưng nàng lại kìm lòng không được đẩy hắn ra: "Chàng ... chàng đi ra ngoài đi, ta sẽ tức giận nếu chàng không đi ra ngoài đó."

Nhìn thấy Lê Mạn thật sự tức giận, Tống Đại Sơn vội vàng dỗ dành: "Đừng tức giận, đừng làm tổn thương thân thể, ta đi ra ngoài, ta đi ra ngoài ngay bây giờ được không?"

 

Vừa nói hắn vừa miễn cưỡng buông tay Lê Mạn ra, quay đầu đi từng bước ra khỏi phòng, lúc đứng ngoài cửa phòng giọng hắn run run nói: "Ta đang ở ngoài cửa, ta sẽ canh giữ nàng ở ngoài cửa, nàng đừng sợ! "

Lê Mạn biết hắn cũng đang rất lo lắng nên cố gắng hết sức để nở nụ cười với hắn, để hắn không phải lo lắng.

Tống Đại Sơn đi ra ngoài, Lê Mạn không nhịn được nữa mà kêu lên, cơn đau khiến nàng không thể ngất đi càng đau đớn thì nàng càng lúc càng tỉnh táo.

Một trong những bà đỡ nói với Lê Mạn: "Nào hít thở sâu, trong miệng thổi ra theo ta."

Theo những gì bà đỡ nói Lê Mạn hít một hơi bằng mũi sau đó bằng miệng thổi ra sau đó lại hít vào, lại thở ra...

......................................

Tống Đại Sơn đi qua đi lại như ruồi không đầu ở ngoài cửa, nhất thời không thể dừng lại, trong lòng bồn chồn.

Mai Tử đã đóng cửa hàng, cả nhà hiện đang đợi ngoài phòng sinh.

Nhìn thấy Tống Đại Sơn như vậy, Mai Tử không khỏi thuyết phục: "Ca, nữ nhân ai sinh con như thế này, trong thời gian ngắn chưa sinh được đâu, huống chi tẩu tử là thai đầu, việc sinh nở càng chậm, huynh gấp cũng vô dụng, đừng lo lắng như vậy, tẩu tử và cháu sẽ bình an vô sự thôi.”

Tiếc là Tống Đại Sơn hoàn toàn không nghe lời Mai Tử, trong đầu hắn chỉ toàn là tiếng kêu đau đớn của Lê Mạn khiến hắn muốn thay nàng gánh chịu những khó khăn này nhưng hắn không thể làm gì được.

Tiếng hét của Lê Mạn không ngừng vang lên suốt từ chiều cho đến khi màn đêm buông xuống mà đứa trẻ vẫn chưa chịu ra.

Tống Đại Sơn quần áo đều đã ướt sũng, cả người giống như vắt ra nước, Lê Mạn bị giày vò bên trong, hắn ở bên ngoài cũng bị giày vò, nhiều lần muốn xông vào nhìn Lê Mạn nhưng đều bị Tần tẩu tử cùng Mai Tử ngăn cản.

Tống Đại Sơn tựa đầu vào tường kiên nhẫn chịu đựng.

Thời gian trôi qua từng chút một, sắc trời càng ngày càng tối nhưng trong nhà đã sáng đèn, mọi người không có tâm trạng ăn cơm tối đã đợi ngoài cửa, ngay cả ba đứa trẻ được đón từ học đường cũng đang chờ bên ngoài không muốn đi ngủ.

Đến giờ Hợi, bên ngoài đã yên tĩnh, mọi người đã ngủ say nhưng nơi này lại nước sôi lửa bỏng, đứa trẻ còn chưa chào đời nhưng tiếng kêu của Lê Mạn càng ngày càng yếu, trong lòng mọi người đều lo lắng, Tống Đại Sơn thậm chí còn dựa đầu vào tường đến mức trán xanh tím, ánh mắt trở lên đỏ rực.

Ngay khi Mai Tử nghĩ là đại ca của mình sẽ không chịu được nữa thì lúc này bên trong truyền đến tiếng trẻ con khóc.

Hài tử được sinh ra rồi!

Lúc này mọi người thở phào nhẹ nhõm, Tống Đại Sơn đột nhiên ngã xuống đất, giống như sống sót qua tai nạn vậy.

Một lúc sau, bà đỡ từ bên trong mở cửa, cười nói với mọi người: "Chúc mừng chúc mừng, nàng ấy đã sinh được một nữ hài nặng 8 cân (4kg). Hai mẹ con đều bình an vô sự."

Mọi người ngoài cửa đều cười.

Mai Tử vội vàng hỏi: "Vậy tẩu tử của ta thế nào rồi? Bây giờ chúng ta vào xem tẩu ấy được không?"

Bà đỡ gật đầu: "Được, mau vào."

Bà đỡ chưa kịp nói xong thì có một bóng người xông vào, sau khi nhìn kỹ hơn Tống Đại Sơn đã ghé vào trên đầu giường.

Tống Đại Sơn v.uốt ve khuôn mặt yếu ớt của Lê Mạn cảm thấy xót xa: "Thế nào rồi? Có phải là rất đau?"

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.